Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 87

Kể từ lúc Bạch Kính tới đây, những tháng ngày yên bình của Lý Thư Ý đã một đi không trở lại. Vốn dĩ việc Bạch Kính tới đối với y mà nói thì chính là kiểu “mắt không thấy tâm không phiền”, thế nhưng người này lúc nào cũng lượn lờ trước mặt y, làm sao y có thể để lòng mình không có chút gợn sóng nào được đây.

Giữa hai người bọn họ luôn có cảnh một người đuổi một người chạy, rồi tới một người chạy một người đuổi, mặc kệ là người chạy hay là người đuổi, Lý Thư Ý thật sự rất mệt mỏi.

Huống hồ trong đánh giá của Lý Thư Ý, cho dù Bạch Kính thật sự đối với y có vài phần tình cảm, thì cũng đã vắt kiệt sức lực với một người không biết tốt xấu dầu muối không ăn nhập như y rồi, không biết sợi dây thần kinh nào bị chập mà lại tới đây làm những việc thế này.

Trước khi Lý Thư Ý kịp suy nghĩ cách để đối phó với Bạch Kính thì người này đột nhiên biến mất. Lúc đầu Lý Thư Ý còn nghĩ hắn đã trở về, vẫn là Cận Ngôn người hàng ngày vui vẻ cười đùa, có thể bắt chuyện với bất cứ ai tin tức nhạy bén nhất, cậu nói hình như là Bạch Kính bị bệnh.

Lý Thư Ý lạnh lùng cười, trên mặt hiện rõ chữ không tin. Một năm này Bạch Hạo được cậu của mình chiếu cố rất nhiều, rốt cuộc trong lòng lo lắng, hắn nói chuyện với Lý Thư Ý xong liền đến thăm Bạch Kính.

Bạch Hạo gõ cửa, nhận được câu trả lời, lúc đi vào liền nhìn thấy có một người ngồi cạnh ban công, một tay chống đầu, tay còn lại uể oải lật giở quyển sách trên đùi. Lúc này bên cạnh Bạch Kính không có ai cả, Tả Minh Viễn cũng không đi theo cùng, thoạt nhìn hắn rất cô đơn.

Bạch Hạo chào hỏi Bạch Kính, lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn như thế nào, Bạch Kính đứng dậy bước tới, cười đáp: “Không đáng ngại, chút bệnh vặt thôi.” Quả thật chỉ là chút bệnh vặt, nhưng vì để nhanh chóng tới đây, hắn đã làm việc với cường độ cao gần một tháng, tiêu hao thể lực quá mức khiến cho hắn liên tục bị sốt nhẹ, cộng với việc chưa thích nghi được với khí hậu ở nơi này, trên gáy và trên cánh tay hắn đã xuất hiện những nốt ban đỏ. Tuy đây không phải là loại bệnh truyền nhiễm có thể lây cho người khác, nhưng mà Bạch Kính vẫn có chút kiêng dè, từ lúc trên người hắn bắt đầu phát ban thì hắn không muốn đến gần Lý Thư Ý nữa, cho nên mới yên lặng ở trong phòng một mình.


“Chuyện của con với bạn nhỏ kia đã giải quyết xong chưa?” Bạch Kính vừa ngồi xuống vừa rót trà hỏi Bạch Hạo.

Bạch Hạo nhớ lại lúc nãy Cận Ngôn cũng muốn theo mình tới đây, lại sợ trở thành phản đồ trong mắt Lý Thư Ý, bộ dạng cậu đáng thương vô cùng, bất giác hắn mỉm cười gật đầu.

Bạch Kính nhìn nụ cười này liền hiểu ra ý tứ trong đó, hắn trêu ghẹo nói: “Nếu đã như vậy thì kì nghĩ dài hạn này của con có phải cũng nên kết thúc rồi không, trở về thực hiện một chút trách nhiệm của người Bạch gia chứ nhỉ?”

“Cậu…..” Bạch Hạo ngẩng đầu trên mặt toàn là vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới việc Bạch Kính sẽ cho hắn trở về. Hắn trước đây không cần gì khác ngoài Cận Ngôn, thậm chí cả tương lai tiền đồ của mình hắn cũng bất cần, Bạch Hạo vốn cho rằng Bạch Kính ghét nhất là loại người như vậy.

Bạch Kính không nói nhiều, chỉ vỗ nhẹ vào vai Bạch Hạo trấn an hắn, lại hỏi: “Lý Thư Ý nhờ con đến sao?”

Bạch Hạo mím môi im lặng, sợ bản thân phủ nhận quá trực tiếp sẽ khiến cho đối phương khổ sở, nào ngờ Bạch Kính đã tự mình nói trước, hắn cười: “Xem ra không phải rồi, trừ khi cậu thật sự chỉ còn một chút hơi tàn, nếu không ngay cả cái ót người ta cũng lười đến nhìn.”

“Cậu à…. Cậu định làm thế nào đây?” Bạch Hạo nhìn thấy dáng vẻ thư thái của Bạch Kính, hắn không nhịn được mà hỏi một câu.


Bạch Kính tự rót cho mình một ly nước, đi đến bên tủ đầu giường, mở túi đựng thuốc đã được hộ sĩ phân chia sẵn một ngày ba cử, nuốt thuốc và nước xuống, bất đắc dĩ nói: “Còn tính thế nào được, chỉ có thể dỗ trước thôi.”

Lý Thư Ý kia tính tình cực xấu, dùng cách quá thô bạo chọc giận y thì người đau lòng không phải chính là hắn sao. Dùng cách mềm mỏng hắn cũng đã từng thử qua, nhưng bất luận hắn ăn nói khép nép nhỏ nhẹ như thế nào thì tâm của người này vẫn vững như bàn thạch, đem những lời thật lòng thật dạ của hắn bỏ từ tai này qua tai kia. Hắn đồng ý để cho Lý Thư Ý đến nơi này cũng là vì không muốn tranh chấp với Lý Thư Ý, huống hồ ở Kim Hải, hai người bọn họ quả thật không có hồi ức gì tốt đẹp, đổi một nơi khác một môi trường khác, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Thực ra trong khoảng thời gian này, rất nhiều người xung quanh hắn đều khuyên hắn nên từ bỏ, hà tất gì phải như vậy, một năm qua Bạch Kính quả thực sống như một hòa thượng thanh tâm quả dục chờ đợi Lý Thư Ý tỉnh lại, cũng xem như đã tận tình tận nghĩa rồi phải không? Mặt dày mày dạn đưa tới cửa chỉ đổi lại được cái quay mông lạnh lùng của ai đó có đáng giá không?

Người khác không hiểu, Bạch Kính không giải thích nhiều, cũng không có cách nào để giải thích. Trước đây, suy nghĩ của hắn không khác những người này lắm. Vốn cho rằng tình cảm có thể là quân bài được đưa ra mặc cả để đổi lấy lợi ích, có thể là thú tiêu khiển để giết thời gian, thậm chí còn có thể coi là thương vụ khiến cho người ta cảm thấy có hứng thú, thế nhưng tuyệt đối không thể dùng tấm lòng chân thành, không lo chuyện được mất, không trông mong có được hồi đáp, càng không có tuyệt vọng.

Loại chuyện này với những người như bọn họ quá mức viễn vong và mạo hiểm. Hắn đã tốn rất nhiều thời gian, cũng đã phải trả cái giá vô cùng đắt, mới có thể ở trong những thứ hư ảo này mà xác định được một người, đồng thời đối diện với tâm ý của chính mình.

Dù sao thì đối với Lý Thư Ý, những nguyên tắc mà hắn vẫn luôn kiên trì tuân thủ từ lâu đã không còn dùng được nữa, thậm chí những điều mà ông nội đã dạy cho hắn như việc cân nhắc bản thân phải chọn lựa như thế nào hắn cũng đã quên mất rồi. Hắn không đành lòng cưỡng ép Lý Thư Ý, càng không muốn miễn cưỡng chính mình, nếu Lý Thư Ý không tin hắn, một năm không được, vậy thì hai năm, ba năm… mười năm. Lúc trước khi Lý Thư Ý chưa tỉnh hắn còn lo người này không thể nào đáp lại mình, thời gian đã qua lâu như vậy hắn vẫn có thể chờ đợi được, bây giờ chỉ cần Lý Thư Ý khỏe lại, hắn còn sợ gì nữa đâu.

Hiếm khi Bạch Hạo tới, Bạch Kính liền nói chuyện phiếm với hắn vài câu, hỏi thăm về sinh hoạt gần đây của bọn họ. Lúc nhắc tới Mục Nhiên, trong lòng Bạch Kính cảm thấy rất buồn cười. Mặc dù Bạch Kính vẫn còn để tâm chuyện bị Dịch Thiên ra tay ngăn cản khiến cho hắn phải mất hết mấy tháng mới có thể tìm được Lý Thư Ý, nhưng sau khi biết được Mục Nhiên đã tới đây còn tận tình chăm sóc cho Lý Thư Ý, vì để tỏ lòng cảm ơn hắn đã cho người đưa rất nhiều lễ vật đắt tiền đến cho Dịch Thiên. Kết quả vị gia chủ Dịch gia này không chỉ hoàn trả lại nguyên vẹn cho hắn, mà còn gửi gắm thêm một câu, quà thì không cần, nhờ hắn xem trọng người của mình là được.


Bạch Kính rất bất đắc dĩ, đừng nói tới việc hiện tại Lý Thư Ý có phải là người của Bạch Kính hắn hay không, cho dù là người của hắn thật thì đã nhiều năm như vậy, với tính tình vô pháp vô thiên của Lý Thư Ý, Bạch Kính thật sự không có chút biện pháp nào cả.

Lúc Bạch Hạo chuẩn bị rời đi, Bạch Kính dặn dò hắn: “Nếu em ấy không hỏi thì con đừng nói gì thêm. Nếu có hỏi, thì cũng đừng để em ấy lo lắng.” Một chút bệnh nho nhỏ như hạt mè hạt đậu, không đến mức để cho hắn phải đi bán thảm trước mặt Lý Thư Ý. Nói trắng ra thì chính là do hắn tự mình lăn lộn thành như vậy, không có chút liên can gì tới Lý Thư Ý, cũng không có tư cách để được người ta thương cảm.

Sau khi Bạch Hạo trở về, quả nhiên một câu hắn cũng không đề cập qua, chỉ nói việc Bạch Kính muốn hắn trở về Bạch gia. Chuyện này vốn dĩ đã nằm trong dự liệu của Lý Thư Ý, y cũng không thấy bất ngờ. Huống hồ Bạch Hạo đã tiêu hao hết một tháng ở cái nơi nhỏ bé này rồi, cho dù Bạch Kính không nói thì y cũng đã chuẩn bị đuổi người.

“Vậy thì Cận Ngôn ……” Nghe Lý Thư Ý nói xong, Bạch Hạo nhìn về phía Cận Ngôn muốn nói rồi lại thôi. Hắn không đành lòng phải xa Cận Ngôn, nhưng nếu mang Cận Ngôn đi thì có vẻ hơi ích kỷ.

Cận Ngôn tránh né tầm mắt của Bạch Hạo, vọt đến nấp sau lưng Lý Thư Ý, có chút không tự tin nói: “Em, em muốn ở lại chăm sóc cho chú Lý, thiếu gia anh trở về phải chăm chỉ làm việc nha, có thời gian em sẽ đến thăm anh….”

Tuy rằng hắn đã sớm đoán trước được kết quả, nhưng đối mặt với việc Cận Ngôn không do dự mà vứt bỏ mình, Bạch Hạo vẫn là nheo mắt nhìn Cận Ngôn, trong miệng thầm thì phun ra một câu: “Không có chút lương tâm.” Thường ngày hắn ở trước mặt Lý Thư Ý vẫn cực kỳ khắc chế, đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt người khác tán tỉnh mắng yêu Cận Ngôn, bên tai Cận Ngôn ‘bụp’ một phát liền đổ lên.

Nhưng Lý Thư Ý không hề chú ý đến sự tương tác giữa hai người bọn họ, tâm tư của y không ở nơi này, lúc Bạch Hạo chuẩn bị rời đi, người đã ra đến cửa, y mới đột nhiên hỏi một câu: “Anh ấy sao rồi.” Từ ‘anh ấy’ ở đây ám chỉ ai tất nhiên không cần phải nói, rõ ràng là quan tâm, thế nhưng y lại cố tình bày ra bộ dáng hờ hững, giống như cùng lắm là vì hai người có quen biết, cho nên thuận miệng mà hỏi thăm một câu.


Bạch Hạo cười thầm trong lòng, nhưng không thể hiện lên trên mặt, chỉ đáp lại hai chữ hết sức đơn giản: “Vẫn ổn.” Nói xong, cũng không đợi cho Lý Thư Ý phản ứng, liền rời đi.

Lý Thư Ý sửng sờ tại chỗ. Cái đáp án quái quỷ gì thế này, vẫn ổn là có ý gì? là nói Bạch Kính bị bệnh nhưng vẫn ổn không có nặng lắm? Hay là nói Bạch Kính vốn không có bệnh hết thảy vẫn vổn? Tức khắc trong lòng bùng lên lửa giận, thầm nghĩ không hổ là cháu trai của Bạch Kính, tâm tư giống y hệt cậu của hắn. Nếu hắn nói theo kiểu bệnh của Bạch Kính rất nặng, Lý Thư Ý sẽ không tin, còn nói nhẹ thì chắc chắn Lý Thư Ý sẽ không quá để tâm tới. Cố tình để lại cho y nguyên vẹn hai chữ như vậy, đủ khiến cho y lấp lửng trong lòng.

Nhưng rõ ràng là biết người ta cố tình làm vậy, Lý Thư Ý vẫn bị vướng mắc bởi câu nói này, cả đêm cũng ngủ không được ngon giấc. Ngay cả khi động viên bản thân mình không được thiếu kiên nhẫn, y lại càng lo lắng hơn nữa, cho nên mặc kệ Tả Minh Viễn đang ở cách xa mấy nghìn cây số có nghỉ ngơi hay không, liền gọi điện thoại qua đó phát hỏa một hồi, yêu cầu bọn họ nhanh chóng đến mang người đi.

Suýt chút nữa Tả Minh Viễn đã bật khóc, chua xót nói: “Tổ tông ơi! Cậu cho rằng tôi có thể đến đó mang người đi được sao? Cầu xin cậu đó nhanh chóng trở về đi, tôi sắp chịu hết nổi rồi!!” Tuy rằng trước khi đi Bạch Kính đã xử lý hết mấy hạng mục khẩn cấp, hàng năm công ty vẫn luôn bỏ tiền để bồi dưỡng nhưng những giám đốc ở đây đều không phải người ăn chay, còn lãnh đạo lại đột nhiên bỏ chạy như thế này, Tả Minh Viễn giống như người bị úp hết mọi thứ lên đầu, còn có thể không mệt được sao? Nhưng Bạch Kính là đại Boss của Tả Minh Viễn, anh không thể trêu vào, chỉ còn cách khóc lóc kể lể uy hiếp người ta thôi, tốt xấu gì cũng phải để cho Bạch Hạo nhanh trở về giúp anh, nếu không, Tả Minh Viễn sẽ lập tức tới đây treo cổ trước mặt Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý còn nghĩ rằng người này chỉ đến đây ở hai ngày, nghe Tả Minh Viễn nói xem ra hắn có ý đến đây ở lâu dài, thật sự không dám tin mà hỏi: “Ba anh ấy đâu? Những người khác ở Bạch gia đâu? Cứ để cho anh ấy làm loạn vậy sao?”

Tả Minh Viễn cũng không biết phải nên trả lời như thế nào. Từ sau khi ông nội của Bạch Kính qua đời, chỉ còn có mỗi Bạch Vĩ Phương là nói hắn nghe được mấy câu, nhưng năm trước ông ấy cũng đã mất, hiện tại ở Bạch gia còn ai có thể quản được Bạch Kính đây? Hơn nữa, tận mắt nhìn thấy hành động suốt một năm nay của Bạch Kính, có mấy ai lại không biết trọng lượng của Lý Thư Ý trong lòng hắn chứ, làm gì có ai mù mắt tới nỗi dám đi cản hắn, dám chọc cho hắn không vui?

Dù sao thì nói đi nói lại, ngọn nguồn đều xuất phát từ trên người của Lý Thư Ý, y không ra mặt, hoặc là không trở về, thì việc này chắc chắn vẫn chưa xong.

Đã lâu lắm rồi Lý Thư Ý mới phải trải qua cảm giác tức giận muốn nổ luôn cả phổi như thế này, y nhịn, rồi lại nhịn, mới có thể nhịn được việc nửa đêm nửa hôm không đánh thức Cận Ngôn dậy, đẩy tên tàn phế là y đi cãi nhau với Bạch Kính.

Bình Luận (0)
Comment