Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 34

Editor: HD

Trở lại phủ, Tô Vân Khai cả đêm thẩm tra án tử của Dương Phú Qúy, đến giờ tý mới nghỉ. Minh Nguyệt vào phòng chứa xác gỡ xương cốt Dương Bách Gia xuống, đặt vào trong đàn tế, ngày mai sẽ giao cho người Dương gia thôn, để bọn họ chuẩn bị đào mộ cho hắn, tết thanh minh còn có người thắp hương dọn cỏ, không tiếp tục làm linh hồn lang thang nữa.

Làm xong những thứ này, đã quá nửa đêm. Thu dọn thi cốt xong, trong lòng nàng không chút sợ hãi, nhưng lại khiến lòng nàng trầm xuống. Chẳng trách ông nội hay nói sau khi kết thúc một vụ án, tốt nhất là nên nhanh chóng quên đi, bởi vì càng nghĩ tới nhiều, thì trong người lại càng buồn bực không vui.

Nàng thở dài một hơi, dường như muốn tiếng thở dài xuyên qua màn đêm. Về trong phủ liền đi tới phòng của chính mình, nhưng nhìn thấy bên hàng lang có người đang đứng, khoanh tay nhìn bóng đêm, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Tô Vân Khai. Hắn vẫn mặc quan phục khi thăng đường lúc nãy, vẫn chưa thay đồ, thậm chí mặt cũng không rửa, phòng cũng không về. Nàng vội vàng tiến lên, tiếng bước chân khiến Tô Vân Khai hồi thần, nghiêng đầu nhìn lại, thấy Minh Nguyệt, sắc mặt mới dịu xuống, “Về phòng sao?”

“Ừm.” Minh Nguyệt đi đến trước mặt, đánh giá hắn một phen, “Sao huynh vẫn chưa về tắm rửa nghỉ ngơi đi, trời sắp sáng rồi.”

Tô Vân Khai nói, “Không ngủ được.”

Bận rộn nhiều ngày, tất nhiên sẽ mệt mỏi, hiện tại án tử đã phá giải, nhưng không hiểu sao lại không buồn ngủ. Minh Nguyệt hiểu rõ tâm tư của hắn, cũng giống như nàng, gánh nặng trong lòng đâu dễ dàng bỏ xuống được.

“Mặc dù Dương Phú Qúy kia rất đáng giận, nhưng ngòi nổ vẫn là do quan viên năm xưa đẩy dân chúng vào bước đường cùng. Đại danh phủ không chỉ có một sự kiện, còn nhiều nơi khác, có lẽ đều giống như thế này.” Hắn hận không thể chém hết tham quan trên thiên hạ, hận không thể dùng thanh tuyền tịnh thủy một lần lọc sạch thế gian.

“Có hay không ta không biết, nhưng chỉ cần có mấy người quan tốt như huynh, nhất định sẽ không sao nữa.”

Tô Vân Khai im lặng, sau đó nói, “Có hay không ta cũng không biết, nhưng ở thời điểm do ta đảm đương, tuyệt đối sẽ không để cho sự tình này xảy ra. Ta không thể quản hết Đại Tống, nhưng ta có thể quản được một khu vực, coi như không phụ với đời.”

Minh Nguyệt cười nói, “Ta biết huynh sẽ làm được.” Nàng cảm thấy hiện tại hắn đã mở lòng ra, không giống trước đây luôn luôn cau mày. Cho dù chưa đủ sức mạnh trong triều đình, nhưng sẽ không hối hận, vả lại càng có động lực đi lên, tiến về phía trước.

Tô Vân Khai hiện tại, càng giống với Tô Vân Khai nàng quen biết lúc nhỏ hơn. Đối với mọi chuyện đều là ‘vân khai kiến nguyệt minh’, trong mắt không còn u ám.

Hai người đứng dưới hiên nói chuyện một hồi, càng cảm thấy buồn ngủ chỉ là hư vô. Mấy ngày nay trong lo ngoài lo, hai người cũng không có cơ hội nói chuyện nhiều, bây giờ bên cạnh không có ai, cho nên nói chuyện rất lâu.

Cho đến khi phu canh bên ngoài báo giờ, mới phát hiện đã qua giờ sửu. Tô Vân Khai nói, “Mau về đi ngủ đi.”

Minh Nguyệt đáp lại, bởi vì phòng của nàng ngược hướng với hắn, đến chỗ góc rẽ, liền tách ra rồi. Tô Vân Khai đứng tại chỗ, mãi đến khi thấy nàng vào phòng, đóng cửa phòng, bấy giờ mới vào phòng mình.

&&&&&

Gió đêm tháng ba có chút lạnh, khi tiếng gà trống gáy, mọi việc của Dương gia thôn đã xử lý xong lúc này Bạch Thủy mới quay về, chuyện này có thể giải quyết nhanh chóng như vậy, trong lòng nàng vô cùng tự hào cùng thỏa mãn. Bởi vì cấp trên xử án như thần, cũng bởi vì bản thân không lười biếng mà vui mừng. Trở về nội nha, nghĩ thầm, rửa mặt chải đầu rồi ngủ nửa canh giờ, trời liền sáng, tuy rằng cực kì mệt mỏi, nhưng cuối cùng đã phá được vụ án lớn.

Nàng đi bộ trở về phòng, nghe được tiếng cửa vang lên, cửa phòng cách vách đột nhiên mở ra, có cái đầu thò ra. Nàng nhíu mày nhìn, hỏi, “Chẳng trách mỗi ngày đều ngủ tới nắng phơi được ba sào, hóa ra ngủ trễ như vậy. Bây giờ chưa ngủ, ở trong phòng làm gì?”

Tần Phóng nhanh chóng đi ra, đến trước mặt của nàng, cúi người sát vào nàng nhìn nàng chăm chú, “Một nam nhân buổi tối không ngủ, lại không đọc sách, không phá án, cô nói xem có thể làm gì chứ?”

Bạch Thủy trợn mắt nhìn hắn, “Bẩn thỉu.”

Tần Phóng cười đắc ý, “Tất nhiên là do mất ngủ rồi, này, nếu không cô cho rằng là cái gì chứ?”

Bạch Thủy giận, “Dơ bẩn!”

Nàng giơ tay muốn đánh hắn, bàn tay vừa giơ lên liền bị hắn bắt được, bàn tay lạnh lẽo, không biết bị nhét cái bình gì vào. Tần Phóng nói, “Không cần động tay động chân, lịch sự chút đi, cho dù muốn bắt phạm nhân cũng đừng liều mạng tiến lên phía trước, cho dù có tiến lên phía trước, cũng phải cẩn thận một chút.”

Tần Phóng nói xong liền chạy về phòng mình, một mình Bạch Thủy ở lại, khuôn mặt không hiểu gì hết. Nàng nhìn bình bạch ngọc mấy lần, không biết bên trong là cái gì. Mới vừa mở ra một chút, mùi thuốc đông y nồng đậm xông vào mũi. Nàng dừng một chút, làm bằng rượu? Con mắt nào của hắn thấy nàng đuổi theo người ta đánh nhau, bị mù sao.

Nhét nắp vào bình, nàng mới phát hiện trên mu bàn tay có vết thương do ngăn cản Dương Phú Qúy tự sát. Miệng vết thương bầm tím, đụng vào có chút đau, bởi vì lúc ấy bận rộn nên không nhớ.

Ngay cả nàng cũng quen, vậy mà tên cà lơ phất phơ kia lại nhớ.

Bạch Thủy đứng một hồi lâu, mãi đến khi gió đêm thổi tới, nàng bị lạnh đến mức phải hoàn hồn.

Vừa rồi vì sao nàng lại thất thần, kì lạ, khoảnh khắc ban nãy cảm thấy tên kia cũng không tệ lắm.

Nàng lắc đầu, khó hiểu đóng cửa lại, ném hết tâm tư rối loạn bên ngoài, không được để chúng nó vào, tốt nhất là bị gió lạnh thổi bay đi, đừng tới tìm nàng nữa.

&&&&&

Sau đại án bạch cốt mười năm, Đại Danh phủ không xảy ra vụ án gì lớn, đến tháng tư, Tô Vân Khai cũng đã xử xong tất cả các vụ án. Thấy dân sinh an bình, thời tiết tươi đẹp, mùa mưa đã qua, là ngày tốt để ra ngoài. Sáng hôm đó dùng cơm xong, nhân tiện nói, “Hàng năm Đề Hình Tư đều ra ngoài tuần tra Châu Huyện, ta muốn nhân lúc tháng tư rãnh rỗi, ra ngoài tuần tra, các ngươi ai muốn đi?”

“Ta.” Tần Phóng vô cùng tích cực, hắn đã chán ở trong phủ, có cơ hội ra ngoài tất nhiên không thể bỏ qua.

“Ta.” Bạch Thủy nghĩ muốn ra ngoài tuần tra Đại Châu Huyện để lấy thêm kiến thức, so với việc ở trong phủ xử lý mấy vụ án nhỏ thì tốt hơn nhiều.

“Ta.” Minh Nguyệt vừa mới cắn một miếng, thiếu chút nữa bị nghẹn. Hắn đi thì nàng sẽ đi.

Tô Vân Khai, “Lát nữa thu dọn ít đồ đạc, ta dặn dò người trong phủ một chút, sáng mai xuất môn.”

Tần Phóng vừa nghe xong, cơm cũng chẳng thèm ăn, vội vàng chạy về thu dọn đồ đạc. Bạch Thủy tính tình nóng vội, cũng không ăn nữa, nhanh chóng đi bàn giao công việc cho bộ đầu khác. Hai người vừa đi, chỉ còn lại Minh Nguyệt với Tô Vân Khai, khác với hai người nóng tính kia bọn họ quả thực rất bình tĩnh.

Ăn cơm xong, hai người uống một chén trà nóng, lúc này Tô Vân Khai mới nói, “Ta cho người tới trấn Nam Nhạc đón gia gia của cô nương, gia gia cô đã trở về trấn rồi, nhưng không chịu qua đây, nói là đang có án mạng, không đi được, khi nào rảnh rỗi sẽ tự động đến thăm cô.”

--- Còn nhờ người truyền tin bảo hắn chăm sóc tốt Minh Nguyệt, nhất định hắn có thể dẫn dắt nàng tốt hơn.

Minh Nguyệt hỏi, “Vậy… tuần tra Châu Huyện, sẽ đi trấn Nam Nhạc sao?”

“Đại nhân tiền nhiệm đã đi đến đó, cho nên không thể tới được nữa, sẽ đi những chỗ khác.”

“À… khi nào rảnh ta sẽ quay về thăm gia gia một lần, lần này cũng có việc trên người, không thể làm việc theo tư tình.” Minh Nguyệt nói, “Lần trước huynh giúp Bạch ca ca hỏi thăm chuyện bên kia, không có thư hồi báo sao?”

Tô Vân Khai lắc đầu, “Ta nhờ đồng liêu bên Hình Bộ Đại Lý Tự hỏi thăm, bên kia gửi về hai lá thư, ta đưa cho Bạch Thủy một cái rồi. Bức thư còn lại có nhắc tới bộ khoái Khai Phong Phủ Bạch Ảnh, mặc dù chức quan của hắn không cao, nhưng dù gì bộ khoái Khai Phong cũng là mệnh quan triều đình, sẽ có người điều tra, nhưng sau khi hắn mất tích, Hình Bộ nhanh chóng kết án. Xem ra, giống như có người cố ý chặt đứt quá trình điều tra.”

Minh Nguyệt than nhẹ, “Xem ra chuyện Bạch Ảnh ca ca mất tích không đơn giản.”

“Trước mắt không cần phải nói với Bạch Thủy, tính tình nàng ta rất nóng nảy, nhất là về chuyện huynh trưởng.”

“Ừm, hi vọng Bạch Ảnh ca ca còn sống, chỉ là mất tích mà thôi.”

Nói là như vậy, nhưng không thể làm người ta yên tâm được.

&&&&&

Hàng năm Đề Hình quan đi tuần, đại khái đi ngang qua năm sáu châu, hơn hai mươi trấn huyện. Lần này đi, phải hơn một tháng. Đề Hình Tư vốn là quan giám sát các quan viên bên dưới, điều tra lại các trọng án địa phương, tất cả do Đề Hình quan đương nhiệm định đoạt, tùy ý chọn Châu Huyện.

Chập tối Tô Vân Khai đã làm xong, tuyến đường đi, thời gian dự định, không nhiều lắm cỡ bốn mươi ngày.

Ngày hôm sau thời tiết vẫn tốt, trời nắng ấm áp, bốn người ngồi chung xe ngựa, không mặc quan phục, khi ra ngoài còn có cảm giác đang ra ngoại ô dạo chơi. Ra khỏi cửa thành, ngoại ô một mảnh đầy cỏ xanh, thấy Tần Phóng thở dài, “Nếu biết khởi hành sớm như vậy ta đã đến khách điếm mua một hộp thức ăn, vừa ăn thịt khô uống rượu vừa ngắm phong cảnh, đúng là tuyệt vời.”

Bạch Thủy hừ lạnh, “Mặc kệ cảnh đẹp thế nào, nếu ngươi dám làm trễ hành trình, ta sẽ hủy hết.”

Minh Nguyệt liếc mắt cười nói, “Vậy nếu Tiểu Hầu tự xem chính mình nha?”

“Cũng hủy luôn.”

Tần Phóng che mặt kinh hãi, về sau không thể tiếp tục soi gương rồi.

Minh Nguyệt ngưng cười, “Bạch ca ca hù dọa ngươi thôi.”

Nghe thấy nàng kêu Bạch ca ca, trong lòng Tần Phóng lại đắc ý. Vẻ mặt Bạch Thủy không hiểu, hắn cười đê tiện như vậy làm gì?

Ngược lại Tô Vân Khai thấy hắn cười như vậy, lại thấy ánh mắt hắn hướng về phía Bạch Thủy, trong lòng có chút ngạc nhiên, cảm thấy… ‘Tiểu cửu tử’ này của hắn có vẻ kì lạ. Lạ chỗ nào còn phải chờ xem.

Đợi hắn thu hồi tầm mắt, thấy Bạch Thủy và Minh Nguyệt đang nói giỡn, khuôn mặt tươi cười xinh xắn như hoa, tươi đẹp như đầu mùa hạ. Nhất thời nhìn nhiều thêm vài lần, bỗng nhiên nghĩ tới, chẳng trách cảm thấy ánh mắt Tần Phóng nhìn Bạch Thủy giống như quen biết từ lâu, không phải giống với lúc bản thân mình nhìn Minh Nguyệt hay sao.

Đó là loại ánh mắt gì?

Bác học Thám Hoa Lang lập tức rơi vào trầm tư.

Nhưng khi đến trạm dịch hắn vẫn không nghĩ ra.

Trạm dịch là nơi cho quan viên ở, dân chúng không thể vào. Tô Vân Khai tiết lộ thân phận, dịch thừa liền tháo xe ngựa xuống, dẫn ngựa đến chuồng cho ăn cỏ.

Hiện tại không phải ngày lễ, quan viên tạm thời nghỉ cuối tuần, nơi này phòng trống nhiều, cho nên mỗi người ở một phòng.

Đồ ăn ở trạm dịch không tốt lắm, buổi chiều Tần Phóng ăn cơm chưa no, tối chưa ngủ đã đói bụng, sờ sờ bao tử quyết định ra ngoài tìm đồ ăn. Vừa ra cửa, liền thấy cái bóng đen vụt qua, hắn sợ tới mức rùng mình, kinh hãi kêu một tiếng.

Đúng lúc Bạch Thủy đang về phòng nghe được tiếng ồn, Tần Phóng vừa thấy nàng liền chạy tới, ôm cánh tay nàng hô to, “Có tặc!”

Bạch Thủy liếc hắn một cái, “Hái hoa tặc sao?”

Tần Phóng trợn mắt, “Ta mới không thèm ăn đóa hoa như ngươi.”

Bạch Thủy hừ lạnh, đột nhiên bên phía kia có tiếng ngựa gào thét. Nàng cảm thấy không ổn, nhưng Tần Phóng lại ôm chặt cánh tay nàng, nàng liền kéo tay hắn đi theo, muốn xem rõ là chuyện gì, Tần Phóng sợ tới mức la lên.

Nàng không thể nhịn được nữa nói, “Câm miệng.”

“Vậy cô phải bảo vệ ta thật tốt…”

“…” Phải kiềm chế!
Bình Luận (0)
Comment