Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1147

Bé đúng là rất lợi hại nhưng bé cũng biết sợ.

Bé mà biết sợ á, sợ mà còn dám dùng tay không bịt miệng cốc lại.

Cố Tiểu Bát nhìn chiếc cốc trong tay Túc Bảo, chiếc cốc này vẫn là của cô bé mà…

Đã lột nó ra rồi còn cất vào trong cốc làm gì?

Cố Tiểu Bát ngơ ngác, thậm chí quên cả khóc.

Túc Bảo cúi đầu chợt nhớ tới lời sư phụ đã nói cả đời này chị Tiểu Bát phải khóc nhiều mới tốt, lập tức nói: “Đừng ngừng, khóc tiếp đi! Nhanh lên!”

Cố Tiểu Bát: “…”

Mọi người”...”

Các nhân viên y tế khiêng cáng cứu thương tới, khi đến nơi thì thấy ở trên ghế sô pha có một cô bé đang cưỡi trên người một cô bé khác. Cô bé phía dưới dùng hai tay ôm ngực, cô bé phía trên hung dữ nói: “Khóc nhanh đi, đừng có ngừng lại!”


Họ nhìn vào số phòng và nói: “À… Chúng ta đến nhầm à?”

Không sai mà!

Cuối cùng Cố Tiểu Bát không đến bệnh viện, dù mọi người có thuyết phục thế nào cũng kiên quyết không chịu đi.

Các nhân viên y tế không còn cách nào khác chỉ có thể băng bó vết thương lại cho cô bé.

Cũng may sau khi cắt một miếng da Cố Tiểu Bát phát hiện ra làm vậy cũng không có tác dụng nên không cắt tiếp.

Vết thương không lớn, chỉ là vết thương ngoài da, nhân viên y tế bảo cô bé không được chạm vào nước, hai ngày thay băng một lần, không được cử động quá nhiều… Rồi sau đó họ quay về.

Quản gia nhà họ Cố nhận được điện thoại của Cố Thất Thất lập tức đến đón Cố Tiểu Bát, nhưng Cố Tiểu Bát chỉ nói một câu không đi.

Nhưng ai lại có thể để một đứa bé bị thương ở nhà một mình được chứ, ai cũng lo lắng. Cuối cùng Túc bảo đề nghị để cô bé đến nhà họ Tô đi.

Đồng chí Cố Tiểu Bát cực kỳ không thoải mái, nói quanh co do dự một hồi cuối cùng cũng đồng ý.


Bà cụ Tô đang làm bánh ngọt, pha trà chiều.

Túc Bảo vội vàng đi ra ngoài, sau đó cũng không nghe điện thoại, bà cụ không ngừng cằn nhằn: “Con là một đứa trẻ ngoan như vậy, lại bị người ba không đáng tin cậy của mình dẫn đi hoang.”

Ông cụ Tô ở bên nói: “Thà cứ hoang dã một chút cũng tốt, tránh sau này đi học bị bạn bè bắt nạt trên trường.”

Bà cụ Tô liếc ông một cái, cười lạnh nói: “Ai dám ức hiếp tiểu tổ tiên nhà họ Tô của chúng ta!”

Ông cụ Tô bấm vào màn hình, đọc một trang báo trên màn hình lớn rồi thờ ơ nói: “Nhỡ đâu người bắt nạt con bé không phải là con người thì sao”.

Bà cụ Tô nghẹn họng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, chiếc xe địa hình màu đen riêng của Mộc Quy Phàm gầm lên lao vào, tùy ý dừng lại mà không chú ý đến luật lệ, thậm chí còn hất cả đuôi xe lên trời.

Dưới tác dụng của lực quán tính, Cố Tiểu Bát áp mặt vào cửa sổ.

Cố Tiểu Bát: “…”

Mộc Quy Phàm hừ một tiếng: “Ngại quá, chú quen rồi.”

Túc Bảo cũng quen rồi, bé thích nhất chính là cái hất đuôi mỗi khi ba dừng xe, rất vui.

Bình Luận (0)
Comment