Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 843

Chương 843

Chóp mũi của cô nhuộm đỏ, không ngừng lắc đầu, lặp đi lặp lại một câu: “Tôi không cần… Tôi không cần…”

“Cô cần chứ, cô bé.” Thịnh Sóc Thành nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp kiên định: “Có cần tôi giúp gì không?”

Giang Nguyệt khóc một hồi lâu, chờ sau khi nước mắt ngừng rơi, cô mới nhận lấy khăn giấy Thịnh Sóc Thành đưa cho, lau nước mũi, thản nhiên đáp: “Tôi không cần, cám ơn.”

Câu trả lời của cô vẫn như vậy!

Thịnh Sóc Thành không khỏi bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Giang Nguyệt, bây giờ cô cứng đầu như một con lừa vậy.”

“Đó cũng là một con lừa không biết sợ hãi.” Giang Nguyệt hít mũi, rất nghiêm túc trả lời:

“Tôi không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai, tôi có thể tự mình xử lý, ngài không cần phải lo lắng cho tôi.”

Sự bướng bỉnh và ương ngạnh của Giang Nguyệt đôi khi thực sự khiến người ta xót xa.

Bởi vì cô quá mức tự tôn kiêu ngạo, dẫn đến người khác có muốn giúp cô, cũng đều bị cô mạnh mẽ đẩy ra.

Cô không muốn dựa vào bất cứ ai, nhưng lại quên mất bản thân mình không phải là bất khả chiến bại…

Thịnh Sóc Thành không phải thích vạch trần vết sẹo của người khác, ông cũng có thể nhìn ra được Giang Nguyệt không có ý muốn tâm sự với ông. Vì thế chỉ trung lập đánh giá một câu:

“Tôi chưa từng thấy người mẹ nào lại phỉ báng con gái mình như vậy.”

“Ý tôi là, nếu bà ta đối xử với cô như vậy, cô không nên vì lời nói của bà ta mà đau buồn.”

Giọng mũi của Giang Nguyệt rất nặng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi biết, tôi không buồn chút nào, chỉ là bị viêm mũi dị ứng một chút thôi.”

Thịnh Sóc Thành thật sự không nhịn được cười: “Tôi chưa từng thấy người cứng miệng như vậy, khiến tôi có chút đau đầu.”

Giang Nguyệt lau nước mắt, khách khí nói: “Tôi cảm thấy là ngài đang khen tôi.”

“Vậy cô có biết câu nói ‘đứa trẻ biết khóc thì mới có kẹo ăn’ không?” Thịnh Sóc Thành thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi Giang Nguyệt.

“Vậy cũng phải có người dỗ mới được chứ.” Giang Nguyệt trả lời nhanh hơn tưởng tượng, cô nói với giọng bình thản: “Không có ai dỗ dành đứa bé, đứa bé khóc quá lâu, sẽ bị nghẹt thở chết.”

Tim của Thịnh Sóc Thành đột nhiên thắt lại.

Không ai có thể biết ẩn ý đằng sau những lời nói này của Giang Nguyệt là gì, có lẽ là từ nhỏ cô cũng đã cố gắng khóc như bao đứa trẻ khác, nhưng không có ý nghĩa.

Vì chả có ai để ý là vì sao cô khóc, nhiều lắm chỉ là thấy cô phiền phức quá nên mắng một trận, để cho cô không khóc nữa.

Đối với cô mà nói, khóc nháo không có ý nghĩa gì, tỏ ra vẻ yếu đuối dường như cũng trở nên vô cùng lố bịch.

Thịnh Sóc Thành liếc mắt qua, ánh mắt ông nhìn cô thật sâu.

Trong ánh mắt đó của ông ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, cuối cùng ông cũng thu hồi tầm mắt, chậm rãi mở miệng ra lệnh cho tài xế:

“Lái xe đi.”

Bắc Thành ở bên này có doanh nghiệp của Thịnh Sóc Thành, còn có chuỗi khách sạn. Nhưng dường như ông cũng không thích ở lại bên này quá lâu, vốn dĩ đêm đó ông đã mua vé máy bay trở về Hoa Thành.

Bình Luận (0)
Comment