Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 639

Chương 639

Hiện tại, nếu Tiêu Viễn Phong muốn can thiệp vào quyết định của Tiêu Kỳ Nhiên, ông ta ít nhiều cũng phải xem xét tình hình chung của cả công ty.

“Giang Nguyệt tỉnh chưa?” Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa sổ cho khói bay ra ngoài, thuận miệng hỏi.

Tiết An cầm vô lăng, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, cung kính trả lời: “Vừa rồi họ nói chị ấy đã tỉnh, không biết bây giờ đã ngủ chưa, anh có thể gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”

Giờ khắc này, Tiết An vô cùng hiểu rõ tâm tư của anh ta, biết hiện tại anh ta đang nghĩ về điều gì.

Vất vả cả đêm đấu đá với những lão già kia, hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên chỉ muốn gặp Giang Nguyệt.

Sau khi nghe Tiết An đề nghị, Tiêu Kỳ Nhiên không nói mình muốn gọi điện thoại, cũng không nói sẽ không gọi, anh chỉ cầm điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại nhìn giờ giấc.

“Bây giờ mới mười giờ rưỡi, cô ấy có lẽ chưa ngủ nhỉ?” Anh thản nhiên hỏi, như thể không quan tâm nhiều lắm đến câu trả lời.

“Chắc chắn là chưa ngủ.” Tiết An trả lời vô cùng chắc chắn: “Người trẻ làm gì đã đi ngủ vào lúc mười giờ rưỡi, anh mau gọi điện thoại đi, tiện thể có thể hỏi thăm chị Giang Nguyệt vài câu luôn.”

Một lát sau, người đàn ông mới “Ừ” một tiếng, sau đó bấm số của Giang Nguyệt.

Đầu dây bên kia cũng không để anh chờ lâu, rất nhanh đã có người bắt máy, một giọng nữ truyền ra từ trong điện thoại: “Alo?”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không có chút giao động nào, bình tĩnh và lãnh đạm: “Khoẻ hơn chưa?”

“… Khoẻ hơn nhiều rồi.” Lúc trả lời, giọng nói của Giang Nguyệt vẫn không khác gì lúc trước, chỉ là có chút khàn khàn, trong lúc nói còn ho thêm hai cái.

Sau đó, hai người họ không nói gì nữa, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Giang Nguyệt không hỏi vì sao anh lại cứu mình, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không hỏi cô vì sao lại chủ động nhảy sông.

Cả hai cứ như thể cứ mơ hồ cùng ăn ý như vậy.

Giang nguyệt cúi đầu, nhìn cái bóng ngồi trên giường của mình hiện lên trên mặt đất, bóng lưng rất rõ ràng, mỏng manh như thể sẽ bị gió thổi bay đi.

“Giang Nguyệt.”

Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy điện thoại, cửa sổ xe mở ra một chút, gió từ bên ngoài thổi vào, giọng nói ấm áp vang lên khiến cho người ta cảm thấy thanh bình:

“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với nhau một chút, cô có rảnh không?”

Nghe được câu này, Giang Nguyệt nở nụ cười, cô không trông mong gì, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.

“Tiêu tổng, đã muộn rồi.” Giọng nói của cô không khác gì ngày thường: “Tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”

Giang Nguyệt rõ ràng nói là cũng muộn rồi, nhưng không biết tại sao, Tiêu Kỳ Nhiên lại nghe ra một ý nghĩa khác từ lời nói của cô…

Tiêu tổng, đã quá muộn rồi!

Quá muộn rồi…

Anh vẫn còn hoang mang, nhưng cô đã cúp máy.

Không hề lưu luyến chút nào.

Bình Luận (0)
Comment