Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 463

Chương 463

Mọi chuyện của cô ở Hoa Thành chỉ là mới bắt đầu, cô không hy vọng những gì mình tạo dựng sẽ huỷ bị hoại từ khi chỉ mới là mầm non.

Ở Hoa Thành, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.

“À, đúng rồi, còn có sắp xếp của công ty…”

Giang Nguyệt cũng không quên mong muốn của nhóm người mới kia, muốn thừa dịp tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên đang tốt, vội vàng mở miệng thăm dò.

Đã đoán được cô muốn nói cái gì, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống: “Giang Nguyệt, đừng đòi hỏi quá nhiều.”

Giang Nguyệt lập tức mím chặt môi.

Bởi vì động chạm đến lợi ích của Tần Di Di, cho nên mới lạnh lùng ngắt lời cô như vậy?

Qua chừng mấy phút, Tiêu Kỳ Nhiên mới nhàn nhạt mở miệng: “Tôi đã nói rồi, công ty có sắp xếp riêng của công ty, cô nên thoát khỏi tầm nhìn hạn hẹp của bản thân, cân nhắc toàn cục đi.”

Giang Nguyệt không phục: “Cân nhắc toàn cục của anh là đem những thương hiệu nổi tiếng đều giao cho Tần Di Di làm đại diện, còn những cái không quan trọng khác thì mới sắp xếp cho người có năng lực hơn cô ta à?”

Không biết có phải cuộc đối thoại trên đường cao tốc khiến Giang Nguyệt càng thẳng thắn hơn một chút hay không, cô nói thẳng với Tiêu Kỳ Nhiên:

“Cho dù bây giờ anh có chiều chuộng, yêu thương Tần Di Di thì cũng nên hiểu được năng lực của cô ta không bằng những người khác.”

Chắc có lẽ vì câu này đã động chạm đến cảm xúc của Tiêu Kỳ Nhiên nên hắn trầm giọng:

“Giang Nguyệt, tôi chỉ nói một lần, đây là sắp xếp của công ty.”

“Có thể bây giờ cô không hiểu, nhưng đừng nhúng tay vào quyết định của công ty.”

Bầu không khí trong xe lập tức lạnh xuống, tài xế nhận thấy bầu không khí trong xe không đúng, yên lặng tắt nhạc pop đang phát trong xe.

——————————–

Suốt cả chặng đường còn lại, hai người đều im lặng không nói gì thêm.

Trước tiên tài xế đưa Giang Nguyệt về chỗ của cô trước.

Chờ sau khi xe dừng ở ven đường, Giang Nguyệt lưu loát từ trong túi xách lấy ra kính râm và khẩu trang, thuần thục che chắn chỉnh tề, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là thói quen đã ăn sâu vào xương tủy của Giang Nguyệt.

“Không có ai đâu.” Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên: “Cô có thể xuống xe.”

Giang Nguyệt không tin lời của Tiêu Kỳ Nhiên, trước tiên vẫn phải xác định bốn phía xung quanh không có ai mới nắm lấy tay nắm cửa xe: “Cảm ơn Tiêu tổng. Hẹn gặp lại.”

Sau khi nhìn bóng dáng Giang Nguyệt biến mất, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần.

“Tiêu tổng, trở về khách sạn ạ?”

“Không vội.”

Tiêu Kỳ Nhiên phun ra hai chữ này, ý là muốn đỗ xe ở chỗ này một chút.

Bình Luận (0)
Comment