Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 126

Chương 126

“Đứng lại, nói rõ ràng.”

Giang Nguyệt chậm rãi xoay người lại, thần sắc vô cùng bình tĩnh:

“Bốn năm trước, tôi cứu được Tô phu nhân lên cơn đau tim đột ngột, chắc anh cũng không còn nhớ nữa.”

Mọi thứ xảy ra vào thời điểm đó vẫn còn sống động trong tâm trí Giang Nguyệt.

Ngày đó, Giang Nguyệt được Tiêu Kỳ Nhiên an bài trở về Tiêu gia lấy đồ, lại vừa vặn gặp phải Tô Gia Lam lên cơn đau tim ngã ở trong hoa viên biệt thự Tiêu Gia.

Tình thế lúc đó rất khẩn cấp, nếu như Giang Nguyệt phản ứng chậm hơn, Tô Giai Lan có lẽ bây giờ đã không còn sống trên đời.

Mang theo thuốc trợ tim tác dụng mạnh bên mình cũng là một thói quen mà Giang Nguyệt buộc mình phải hình thành kể từ đó.

Nghe được đáp án này, trong đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên cảm xúc phức tạp

Nhưng rất nhanh, hắn lại lại cười một cách khó hiểu.

“Cô vội vàng hiến ân cần cho mẹ tôi như vậy, là muốn gả cho tôi sao?”

“Cô vội vàng hiến ân cần cho mẹ tôi như vậy, là muốn gả cho tôi sao?”

Nghe được câu này, Giang Nguyệt mím môi, trong lòng lập tức trầm xuống, cảm thấy hô hấp có chút ngột ngạt.

Giang Nguyệt rũ mí mắt, chậm chạp không mở miệng giải thích.

Lý do tại sao cô mang theo thuốc trợ tim tác dụng nhanh bên mình? Cũng không phải là để làm hài lòng Tô Gia Lan như Tiêu Kỳ Nhiên đã nói, mà là vì để cho bản thân cô cảm thấy an tâm.

Kể từ khi chứng kiến cha ruột chết trước mặt, Giang Nguyệt đã gặp ác mộng trong một thời gian dài.

Khung cảnh ấy, tựa như một bóng ma bao phủ trong lòng cô.

Giang Nguyệt đã vô số đêm hối hận, nếu lúc đó cô nghe điện thoại của cha cô, liệu kết quả có phải khác rồi không?

Có phải khi cô mở cửa ra, sẽ không nhìn thấy cha mình nằm bất động trên mặt đất nữa?

Cũng chính là ngày đó, khi Giang Nguyệt nhìn thấy Tô Gia Lan nằm trên mặt đất, môi cô không tự chủ được mà run rẩy, lúc gọi điện thoại cứu viện giọng nói cũng không rõ ràng.

Cùng một cảnh sẽ kích hoạt những cảm xúc tương tự mà cô đã trải qua.

Cho dù đây là mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên, nói cho cùng thì vẫn không có chút quan hệ gì với cô. Nhưng cô vẫn sợ.

Cô sợ bi kịch lặp lại. Sợ sinh tử cách biệt lại xảy ra.

Cũng may Tiêu Kỳ Nhiên cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề tài này, mà chỉ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đang trào phúng cô không biết tự lượng sức mình:

“Cô cảm thấy cứu mạng mẹ cô thì bà ấy có thể để cho cô vào Tiêu gia sao?”

“Ý tưởng kỳ lạ.”

Giang Nguyệt vốn định mở miệng giải thích, lại cảm thấy thật phí lời.

Đã muốn thêm tội cho cô, thì cô có giải thích như thế nào cũng vô dụng.

Tiêu Kỳ Nhiên nói cũng đúng, Tô Gia Lan thực sự không thích cô cho lắm.

Mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc gả vào Tiêu gia.

 

Bình Luận (0)
Comment