Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1029

Chương 1029

“Anh hỏi đi.”

Giống như đã suy nghĩ rất lâu, Tiêu Kỳ Nhiên mới mở miệng, giọng nói của anh đều xen lẫn hoảng loạn không dễ phát hiện:

“Em thích anh ta sao?”

Giang Nguyệt khựng lại một chút.

“Ý anh là Thịnh Cảnh Tây?” Giang Nguyệt rất nhanh điều chỉnh trạng thái, mỉm cười:

“Cũng có thể, anh ấy rất đẹp trai, trong nhà cũng có tiền, hơn nữa quan hệ của tôi và chú Thịnh cũng rất tốt, nếu…”

“Em thích anh ta?” Tiêu Kỳ Nhiên lặp lại một lần nữa, trên mặt anh như phủ một tầng sương mờ:

“Tôi chỉ muốn nghe đáp án từ miệng em, Giang Nguyệt.”

Lúc Tiêu Kỳ Nhiên đặt câu hỏi, biểu cảm trên mặt anh rất thờ ơ, nhưng trên thực tế trái tim đang đau đớn mà quặn lại, giống như người đang chờ bị xử lăng trì.

Sau lưng Giang Nguyệt đều lấm tấm mồ hôi lạnh.

Thật ra cô biết nên trả lời như thế nào, cô cũng có thể cảm giác được vấn đề này đối với anh không tầm thường, chỉ cần nói một câu “Thích”, anh sẽ lập tức lựa chọn thành toàn cho cô, sẽ không bao giờ dây dưa nữa.

Đó cũng là kết quả mà Giang Nguyệt muốn.

Thế nhưng giờ khắc này, môi cô giống như bị keo dính lại, một chữ kia làm thế nào cũng không thể phát ra được: “Thí…”

Giang Nguyệt còn chưa kịp nói hết, trong nháy mắt đã bị anh nắm lấy cổ tay, cả người đã bị kéo vào trong ngực.

Bỗng nhiên khoảng cách sát gần hơn, Giang Nguyệt có thể cảm giác được hơi thở lạnh trên người đối phương.

Rõ ràng trong xe rất ấm áp, nhưng lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên lại lạnh lẽo như vậy.

Hơi thở của anh phả vào ngay vành tai Giang Nguyệt, khiến tóc gáy cô dựng đứng, mọi dây thần kinh trong cơ thể cũng căng lên.

“… Em thay lòng đổi dạ thật nhanh, Nguyệt Nguyệt.”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên như lẩm bẩm, anh lại giống như đang lên tiếng oán trách Giang Nguyệt:

“Vì sao… sao em lại có thể thích người khác nhanh như vậy?”

Giang Nguyệt há miệng, nhưng cổ họng cô vẫn không phát ra được một chút âm thanh nào.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ như máu của cô, nhẹ giọng hỏi: “Anh ta tốt như vậy sao? Giỏi hơn tôi sao?”

Giang Nguyệt thấp giọng: “Không…”

Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên dần dần trở nên nặng nề hơn, bàn tay vòng qua eo cô dần dần siết chặt lại, khiến cô dán lại anh gần hơn, cằm đặt ở hốc vai cô.

“Nguyệt Nguyệt, em muốn bức tôi đến điên sao.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn:

“Coi như là tôi cầu xin em, ít nhất đừng, đừng yêu người khác nhanh đến như vậy…”

Thần kinh toàn thân Giang Nguyệt trở nên cứng ngắc, trái tim cô bắt đầu mềm nhũn từng chút một, cô mở miệng nói:

“Thật ra, tôi…”

Anh không để cô nói hết câu.

Bình Luận (0)
Comment