Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 453

Lưu Trung Kì ngạc nhiên mở to mắt: “Vân tiều thư…”

“Nói đùa gì thế?!” Chưa đợi Lưu Trung Kì nói, Tôn Tú Trạch đã lớn giọng nghi ngờ, “Cô trước đây từng học phẫu thuật chưa? Có tư cách gì mà làm phẫu thuật cho Tần lão gia??”

Vân Thanh hoàn toàn không quan tâm tới hắn, ánh mắt kiên định nhìn sang Lưu Trung Kì.

“Thầy Lưu, nếu tin tưởng tôi, xin hãy cho tôi cơ hội làm phụ tá lần này.”

Người con gái trước mặt có đôi mắt trong veo kiên cường, khiến người khác có cảm giác bị thuyết phục.

Lưu Trung Kì hơi đứng hình.

Sau khi nghĩ xong, ông ta chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: “Đều nghe theo sự sắp xếp của Thiếu các chủ!”

Phẫu thuật ngoại khoa chính là điểm yếu của Trung y, dù Lưu Trung Kì là người hành nghề lâu nám, cũng không nắm rõ.

Giờ Vân Thanh lại chủ động đứng ra gánh vác.

Lưu Trung Kì bất lực thỏ’ dài.

Nhưng hi vọng rằng lời Tiêu Dao Tử Các chủ nói đều là thật, Vân Thanh thật sự có bản lĩnh hơn người…

Nếu không thì qua ngày hôm nay, không chỉ có Y Tiên Các, mà cả giới Trung y đều bị Tây y giẫm đạp không thể ngóc đầu lên nồi!

Tần Dĩ Nhu nhíu mày nhìn chằm chằm Vân Thanh, lạnh lùng giễu cợt: “Muốn khoe mẽ thì cũng phải nhìn kĩ tình hình! Vân tiểu thư tốt nhất nên hiểu rõ mình, đừng tới kẻo lại mất mặt! Đừng quên cô chỉ có thời gian 2 ngày tìm thuốc giải!”

Tần Dĩ Nhu cho rằng, ngay cả Tiêu Dao Tử xuất hiện làm phẫu thuật, cũng không có 5% chiến thắng!

Càng huống hồ chỉ là con bé Vân Thanh này!

So sánh chắc chắn Tôn Tú Trạch sẽ đáng tin hơn…

Vân Thanh cau mày: “Việc của tôi, tôi đương nhiên biết chừng mực, Tần tiểu thư vẫn nên lo cho mình trước đi. Tình hình rất nghiêm trọng, tốt nhất là tới bệnh viện ngay để làm

phẫu thuật.”

Nói rồi, Vân Thanh sải bước ra ngoài.

Cô đã đọc hết tài liệu về bệnh tình của Tần Quân Thành, thời gian hôn mê của ông càng ngắn, thì tì lệ phẫu thuật thành công càng cao…

“Ai nói cồ có tư cách tới làm phẫu thuật? Ị” Tần Dĩ Nhu đưa tay chắn cô, ánh mắt trở nên sắc sảo.

Vân Thanh mặt không biểu cảm liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi là đại diện mà giới Trung y lựa chọn, hình như cô không cỏ tư cách ngăn cản tôi.”

Tần Dĩ Nhu phẫn nộ, mặt biến sắc, lạnh lùng mỉa mai: “Đại diện của giới Trung y là cái thá gì chứ? Đỏ là cha tôi, tôi không thể giao cha cho loại người như cồ!”

Cuộc trò chuyện này đã đắc tội cả giới Trung y.

Nội bộ Trung y không thống nhất quan điểm với Thiếu các chù Vân Thanh, nhưng trước mặt người ngoài thì luôn bảo vệ cô!

Lưu Trung Kì mặt tối sầm lại, cất tiếng: “Tần tiểu thư, tôi muốn hỏi một câu, cô là ai? Cho dù Tần lão gia ờ đây, cũng

không có tư cách chỉ đạo Thiếu các chủ của chúng tôi!”

Các thầy thuốc Trung y khác cũng ngay lập tức tiếp lời.

“Tần lão gia cũng tự nguyện coi mình là đề thi, đề hai bên chọn ra đại diện tới phẫu thuật…Tần Dĩ Nhu giờ đứng dậy ngán cản, vừa không trung thành vừa không có hiếu!”

“Học y thì trước tiên phải học đức, Tần lão gia đức cao vọng trọng, con gái lại không tương xứng chút nào!”

Mấy lão thầy thuốc này bàn tán xôn xao, hết lời chế giễu, Tần Dĩ Nhu tức tới mức mặt đang run lên.

Diêm Hoài Trân ở sau lưng yên lặng nhấn vai cô ta.

ồng ta cố ra vẻ công bằng nói: “Nếu như Vân tiểu thư đã là đại diện mà giới Trung y lựa chọn, vậy thì cứ theo quy định tới thôi.”

Tần Dĩ Nhu chỉ đành nuốt xuống cục tức, lạnh lùng quay người bước ra, “Mời đại diện hai bên, theo tôi tới bệnh viện.”

Vừa lên xe, Tần Dĩ Nhu đã không bình tĩnh nồi.

Cồ ta vừa tức vừa không hiểu: “Sư phụ, sao lại cho con tiện nhân Vân Thanh kia tham gia chứ? Cô ta vốn chẳng biết gì về phẫu thuật ngoại khoa!”

Diêm Hoài Trân ngước con mắt sắc bén như chim ưng của mình: “Con nghĩ Tôn Tú Trạch kia có thể cửu sống cha con?”

“…” Tần Dĩ Nhu ngây người, những ngón tay cuộn lại mạnh tới mức như sắp xé toạc chiếc ghế bên dưới.

Cô ta cũng là bác sĩ, rất rõ tình hình nghiêm trọng trước mắt của Tần Quân Thành.

Hai lần phải làm phẫu thuật mỏ’ ngực sửa van, đồng thời kết hợp ghép mạch.

Cả cuộc phẫu thuật rất tỉ mỉ, yêu cầu đối với bác sĩ đảm nhận vô cùng cao…chì hơi bất cẩn, cũng đã chảy rất nhiều máu.

Nhìn giới y học trước mắt, không ai có thể làm được…

Tần Dĩ Nhu buồn bã vùi mặt: “Cha con bỏ hết tâm tư công sức để dạy dỗ cô, hy vọng con có thể học được cả Trung y và Tây y…”

Nhưng tiếc là cồ ta tư chất bình thường…cho dù có nỗ lực thế nào, cũng không thể trờ nên tài giỏi!

Nếu như cô ta có tài náng vượt trội, vậy thì ca phẫu thuật này, sẽ do cô ta đảm nhận!

Diêm Hoài Trân đương nhiên hiểu, Tần Dĩ Nhu không có thiên bẩm.

Lúc đầu khi ông ta nhận Dĩ Nhu làm đồ đệ, nhìn trúng là vì thân phận của cô ta, ngoài ra còn có sự thâm độc, tính cách không từ thủ đoạn để đạt được mục đích!

“Con vẫn nên nén đau thương trước.” Ánh mắt Diêm Hoài Trân hiện lên tia lạnh lùng, không biết vì sao, đột nhiên cười khẩy, bí hiểm nói: “Vân Thanh kia lúc nhảy ra khoe khoang, đoán chừng vẫn chưa tìm ra thuốc giải, muốn cược vào vận

mệnh! Hy vọng có thề dựa vào việc cứu sống Tần lão gia, mà yêu cầu Tần gia đứng ra bảo vệ nỏ và Tiêu Dao Tử!”

Tần Dĩ Nhu thấy Diêm Hoài Trân nói vậy, mới nhận ra.

“Thảo nào con nghĩ sao con ranh đó lại đột nhiên khoe mẽ chứ! Hóa ra là có ý định đó!” Đôi mắt buồn của cô ta chợt tối sầm lại.

Diêm Hoài Trân lạnh lùng nói: “Lần này là cô ta tự tìm đường chết!”

Phẫu thuật ngoại khoa chính là điểm yếu của Tiêu Dao Tử!

Cho dù Vân Thanh có tư chất hơn người, nhận được sự dạy dỗ của Tiêu Dao Tử, lần nãy cũng tuyệt đối không thể

thành công!

Hạ độc hại công chúa, lại còn xảy ra sai sót hại chết người trong giới Y học kính trọng Tần Quân Thành…Lần này Thiếu các chủ và Các chủ đều ngã rồi, Y Tiên Các sẽ vào trong tay Diêm Hoài Trân!

Nghĩ tới đây, Diêm Hoài Trân vô cùng kích động.

Ông ta nhẫn nhục chịu đựng mấy chục năm!

Cuối cùng, cũng đợi được tới ngày xả cơn giận này!!

“Sư phụ…” Tần Dĩ Nhu buồn lòng hỏi, “Cuộc phẫu thuật của cha con, trên đời này thật sự không có người có thể bảo đảm thành cồng 100% sao?”

“…” Không có ai sao, Diêm Hoài Trân bất chợt im lặng, không biết đang nghĩ tới điều gì, ánh mặt hiện lên sự kì lạ.

Một lúc sau, ông ta vuốt bộ râu màu xám của mình, trầm ngâm nói: “Có lẽ chì có hậu duệ của Tây Sơn Kiều gia mới có bản lĩnh này…”
Bình Luận (0)
Comment