Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 438

Vân Thanh vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên tĩnh.

Vạn Tức Hoàn sản xuất hàng loạt… Hấp dẫn quá!

Không riêng gì Trung y, ngay cả đám người Tây y cũng sáng mắt!

Nếu có thể sàn xuất hàng loạt viên vô giá Vạn Tức Hoàn, tất cả bọn họ sẽ giàu có!

Diêm Hoài Trân hơi híp một bên mắt, nhìn chằm chằm vào Vân Thanh với vẻ khinh thường.

“Đồ không biết lớn nhỏ, ngươi chém gió thay sư phụ, cũng nên làm một bản nháp chứ! Vạn Tức Hoàn quy mô lớn? Hơ…thật là nực cười!”

Nám đó sư phụ bọn họ tốn bao nhiêu công sức phát triển Vạn Tức Hoàn, cũng có thề sản xuất ra đến 600 chiếc một năm.

Nhưng sau đó mỗi nám sản lượng lại giảm đi.

Bởi vì nguyên liệu của Vạn Tức Hoàn cực kỳ khó tìm, cho dù là trồng nhân tạo, tỷ lệ sống sót cũng không đến 1%, đó

là lý do Vạn Tức Hoàn luôn khan hiếm… công thức đã được cải tiến và sản xuất đại trà … thật là viễn vông!

Lúc này Tiêu Dao Tử cũng ý thức được, Vạn Tức Hoàn do Vân Thanh cải tiến quả thật năng suất… nhưng ông hoàn toàn không có chuẩn bị, cũng không mang tới đây!

Những người xem ban đầu hào hứng đã bình tĩnh lại sau khi nghe những lời của Diêm Hoài Trân.

Vạn Tức Hoàn quý giá như vậy, làm sao có thể sản xuất đại trà?!

Hon nữa, người phụ nữ vừa nói hình như cũng không quá hai mươi tuổi, tuồi còn trẻ, chắc là muốn giữ thể diện cho sư phụ rồi mới lên tiếng!

Xung quanh là những ánh mắt nghi ngờ.

Diêm Hoài Trân mìa mai nói: “Tiêu Dao Tử, nếu ngươi thực sự có khà năng sản xuất ra Vạn Tức Hoàn, ngươi có thể lấy chúng ra ngay bây giờ để chúng tôi mở rộng tầm mắt! Tốt nhất là, hãy cho chúng tôi mỗi người một viên, để chúng tôi xem Y Tiên Các hoành tráng như thế nào!”

Tiêu Dao Tử “ ”

ồng hối hận lẽ ra nên nghe theo Vân Thanh sản xuất hàng loạt theo công thức của cô rồi đặt ở đó…

Thấy Tiêu Dao Tử vẫn im lặng, Diêm Hoài Trân càng tin rằng ông đang khoác lác, từng bước ép tới cùng.

“Tiêu Dao Tử, hồm nay nếu không lấy được Vạn Tức Hoàn ra, ngươi sẽ phải công khai đập vỡ biển hiệu của Y Tiên Các! Tiểu đồ đệ của ngươi có là người thừa kế mà ngươi mang đến đây đúng không?” Diêm Hoài Trân nhìn chằm chằm Vân Thanh, tỏ ra bộ dạng vồ cùng đau xót cùng phẫn nộ, sắc bén nói: “Ta tuyệt đối sẽ không cho phép Y Tiên Các do sư phụ lập nên lại rơi vào tay một tên cỏn con phù phiếm như vậy, hôm nay ta sẽ vì sư phụ mà dọn dẹp sạch hết! A Nguyên, bắt người phụ nữ nhảm nhí này lại!”

Thấy vậy, đồ đệ của Diêm Hoài Trân đã hung hăng lao về phía Vân Thanh.

Trong bóng tối, Lưu Phong đã lặng lẽ nắm vũ khí giấu ở thắt lưng của mình… Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt đã ngán cản hành động của Lưu Phong.

Người đàn ông hung dữ đưa tay về phía Vân Thanh, nhưng Vân Thanh lại kéo cổ tay anhta lại.

Bàn tay nhỏ bé cực kỳ mảnh khảnh thoải mái đặt lên cổ tay

A Nguyên, nhưng rất nhanh nó đã khiến nửa người A Nguyên tê liệt, anh ta quỳ rạp xuống với vẻ mặt nhăn nhó và đau đớn.

Diêm Hoài Trân sắc mặt hơi thay đồi.

Tuy nhiên, Vân Thanh đã thực hiện tư thế này và bắt mạch cho A Nguyên.

Cô muốn thấy Diêm Hoài Trân có cười hay không.

“Kẻ chột mắt, đồ đệ của ngươi được nuông chiều quá, bề ngoài mạnh mẽ, nhưng thận trong phải cấn thận, ta không nghĩ ngươi sống được quá năm nàm, ngươi tốt hơn nên chọn một cái mới đi.’’

Diêm Hoài Trân sắc mặt hơi thay đổi.

“Ngươi ” Vân Thanh căn bản không cho ông ta cơ hội lên

tiếng.

“Tôi làm sao? Sư phụ tôi nuôi dạy tôi trắng trẻo khỏe mạnh! Còn nữa, ông vừa nói phải xử lí sạch sẽ. Nhiều năm trước một kẻ chột mắt như ông đã bị trục xuất khỏi môn phái, xử lý mồn phái của ai? Lớn tuồi rồi thì để lại ít thể diện đi được không? Sư phụ tôi không mắng ông vì ông ấy là một ông già có đạo đức và phẩm chất cao. Nhưng tồi thì khác, tôi không có phẩm chất! Ngươi dám nói, ta dám mắng ngươi, nếu ngươi dám động tay chân, ha…”

Vân Thanh cười lạnh, xắn tay áo nắm áo Diêm Hoài Trân “Nào, chúng ta một chọi một đi. Đừng nói ta bắt nạt người già, ngươi chột mắt, ta nhắm mắt nhường ngươi. “

Diêm Hoài Trân bị cô giáng một đòn tức giận đến sắc mặt tái mét.

Thật là một con khốn miệng lưỡi sắc bén!

Nhưng ông ta đã thấy sức chiến đấu của người phụ nữ này… Cô chỉ dùng một tay, ông ta đánh không lại!”

“Vân tiều thư, đừng khua mồi mua mép nữa.” Sau lưng

Diêm Hoài Trân, Tần Dĩ Nhu vẫn đứng bên cạnh, bình tĩnh ấn vai Diêm Hoài Trân, khẽ nói: “Tiêu Dao Tử không xứng đáng, mới bị mọi người lên án! Sư phụ ta chỉ chuyên chú vào lợi ích của Y Tiên Các, ngươi cứ nói Tiêu Dao Tử đã cải tiến Vạn Tức Hoàn, có thể sản xuất đại trà, chứng cớ đâu?”

Những lời này của cô ta đã đưa trở lại chủ đề mà Vân Thanh đã hiểu sai vừa rồi.

Phá hủy tấm biển của Y Tiên Các!

Diêm Hoài Trân cũng đâ bình tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo: “Đúng vậy, chỉ cần hôm nay ngươi không lấy Vạn Tức Hoàn ra, chính là ngươi đang phá hủy tấm biển của Y Tiên Các! Tiêu Dao Tử, ngươi sẽ tốt nhất là tự mình từ bỏ vị trí Các chủ đi!”

Sắc mặt Tiêu Dao Tử có chút tái xanh, hiện tại… ông thật sự là không thế lấy ra Vạn Tức Hoàn ra.

Mọi người đều nhìn ông chằm chằm, cỏ người đang chờ xem một màn hay, có người đang tiếc nuối khi kết thúc lễ hội sẽ không được đảm bảo… Không ai sẽ tin rằng một bảo vật như Vạn Tức Hoàn lại có thể được sản xuất hàng loạt…

Tiêu Dao Tử nhắm mắt lại, ngay khi ông chuẩn bị chiến đấu với vắn đề này, Vân Thanh đã nắm lấy cổ tay ông, đi về phía trước, đôi mắt trong veo của cô nhìn Diêm Hoài Trân như là một hồ nước lạnh lẽo.

“Nếu sư phụ ta lấy ra được, ngươi muốn thế nào?”

Diêm Hoài Trân khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Vậy ta

liền quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với hắn!”

Vân Thanh cười nói: “Nói lại ba tiếng, các chủ ở trên, tiều nhân sai rồi!”

Diêm Hoài Trân chỉ nghĩ rằng cô đang chơi trò kéo dài thời gian, không kiên nhẫn vẫy tay: “Được!”

Cồ vẫy tay nói: “Được.” Vân Thanh lập tức nở nụ cười “Vậy xin tiền bối tại đây làm chứng cho ta.”

Nói xong, cô trực tiếp đi về phía hai túi hành lý của mình, thoạt nhìn rất bình thường không dễ thấy ….

Mọi người đều dán mắt vào cô.

Tiêu Dao Tử cũng toát mồ hôi lạnh…

Vân Thanh chậm rãi mở một cái túi ra, bên trong phồng lên, bên trong chứa đầy những viên thuốc đóng gói, một viên lăn ra ngoài, vừa vặn lăn đến một dưới chấn ông lão Trung y-

ông ta cúi người nhặt lên, mở nắp lấy ra viên thuốc bên trong cẩn thận ngửi ngửi, lúc này sắc mặt đại biến, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Cái này... Đây thật sự là Vạn Tức Hoàn!!”
Bình Luận (0)
Comment