Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 280

Hoắc Cảnh Thâm nghe xong, quay người lại, mặc dù anh không nói gì, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Thanh đang ngày càng trở nên âm u.

Vân Thanh cũng nhận ra lời mình nói có ý nghĩa khác, mặt cô đỏ ửng cả lên, tay nắm lấy tay áo của Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên rụt lại.

“Anh đừng nghĩ linh tinh, ý của em là em vẫn chưa khám tổng quát cho anh!”

Hoắc Cảnh Thâm nheo mắt, cười cợt, gật đầu: “ừm, nên khám cả người.”

Lời nói tốt đẹp thế này sao anh ấy nói ra lại…biến thái thế không biết??

“Không nghiêm túc!”

Vân Thanh lườm anh một cái, rồi bước đi.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thâm hiện lên ý cười, anh đuổi theo sau, ôm cô lên.

Cảm giác không trọng lượng không được báo trước khiến Vân Thanh vô thức ôm lấy cồ anh. Hoắc Cảnh Thâm cúi xuống nhìn cô, khóe miệng cong lên đầy ẩn ý: “Nếu đã khám thì khám luôn ở đây cũng được.”

Sau đó Hoắc Cảnh Thâm đưa cô tới phòng tổng thống ở cuối dãy hành lang.

Hoắc Cảnh Thâm đặt cô lên giường.

Điều quan trọng là, giường ở phòng tồng thống hình trái tim! Xung quanh còn cỏ cánh hoa hồng…kết hợp với ánh đèn vàng ấm áp ỏ’ phía trên đầu, mọi thứ tạo nên một bầu không khí ám muội…

Nhịp tim Vân Thanh đập nhanh, cố gắng bình tĩnh: “Vậy anh nằm xuống đi, chúng ta bắt đầu…”

Hoắc Cảnh Thâm nhìn người con gái mặt ửng đỏ tim đập nhanh này, anh thấy buồn cười muốn trêu chọc cô.

“Em đang cáng thằng?”

Anh chậm rãi cúi người xuống, hai tay nắm lấy bên eo Vân

Thanh, ôm cô vào lòng.

Chiếc giường quá mềm bị ngoại lực nhấn xuống, Vân Thanh ngẩn ngơ cảm thấy một góc nào đó trong trái tim mình cũng đang chìm xuống, cũng vì thế mà đổ gục…Cô vô vọng nuốt nước bọt, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Hoắc Cảnh Thâm: “Em sao phải cáng thẳng? Có chỗ nào của anh em chưa nhìn đâu?”

Hoắc Cảnh Thâm nở nụ cười sâu thẳm trong lòng, khóe miệng anh cong lên, thỏ’ vào bên tai cồ.

“Em chắc chưa?”

Khi nói, anh đã giữ chặt tay cô đưa xuống phía dưới.

Ngón tay Vân Thanh có cảm giác chạm vào thứ kim loại mát lạnh, bỗng nhiên nhận ra chạm vào thắt lưng của Hoắc Cảnh Thâm, mặt cô đỏ ửng như cà chua, muốn rụt tay lại, nhưng lại bị người đàn ông đùa dai giữ chặt.

“Sợ gì chứ? Không phải em muốn kiểm tra cả người à?” Nói rồi, Hoắc Cảnh Thâm kéo tay cô, cời chiếc thắt lưng.

“Rắc—” một tiếng.

Cả người Vân Thanh nóng bừng, mặt đỏ bừng.

“Em…em không cần kiểm tra ở đây!”

Hoắc Cảnh Thâm lại càng đùa vui hơn, nghiêm túc nói: “Chỉ kiểm tra thôi không đủ, có khả náng phải thử mới biết.” u »»

Sao tên đàn ông này ngứa đòn thế nhì?!

Ánh mắt Vân Thanh nhìn Hoắc Cảnh Thâm có ý cười, không thèm đếm xỉa tới.

“Anh Hoắc cố chấp muốn tôi kiếm tra ở đây, lẽ nào…cỏ vấn đề gì sao?” Khi nói, cô không sợ lướt đầu ngón tay qua lớp vải giữa hai chân Hoắc Cảnh Thâm.

“…” Hoắc Cảnh Thâm hiếm khi bị chẹn họng, mắt anh khẽ nheo lại, cởi xuống bên dưới.

Người đàn ông nhìn cô, mang theo cảm giác áp bức vô hình, khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.

“Nếu như Hoắc phu nhân nghi ngờ khả năng của tôi như vậy, hay là…” Đôi bàn tay hơi lạnh của Hoắc Cảnh Thâm chạm vào mặt cô, chậm rãi nói: “Giờ chúng ta thử xem.”

Nói rồi, tay của anh trưựt xuống, ra vẻ cởi cúc áo cô.

Thấy Hoắc Cảnh Thâm định làm thật, Vân Thanh thực sự sợ, hai tay kéo cánh tay anh, cầu xin: “Mẹ…mẹ em nói tối nay em phải về…”

Hoắc Cảnh Thâm vốn dĩ cũng không muốn làm thật, bị bộ mặt đáng thương của cô chọc cười.

“… Khá.” Anh véo má cô, lát sau đứng dậy, bước vào phòng tắm.

Trêu chọc, cuối cùng người chịu tội vẫn là anh.

Vân Thanh ngồi trên giường, thờ phào nhẹ nhõm.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách, Hoắc

Cảnh Thâm đang tắm ở bên trong.

Trong đầu Vân Thanh đột nhiên hiện lên cảnh tượng này, mặt cô ửng đỏ, tim đập nhanh chui vào trong chăn, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh!

Cô là bác sĩ, có cái gì chưa từng nhìn thấy chứ!

Chuyện nhỏ này, đừng sợ!

Vân Thanh kiểm soát tốt cảm xúc của mình, ngồi dậy, lấy điện thoại ra, cô không yên tâm gửi tin nhắn cho Chung Ly, nhưng nghĩ tới Chung Ly lúc này, nghĩ thêm, vẫn nên gửi cho Tư Mộ Bạch.

Vân Thanh: [Tư thiếu, A Ly cồ ấy thế nào rồi?]
Bình Luận (0)
Comment