Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 213

Thì ra là có người ở đó, chỉ một câu nói thôi cũng có thể khiến tâm trạng của cô sống lại.

Vân Thanh nóng lòng muốn gặp Hoắc Cảnh Thâm lúc này, muốn đích thân giao món quà mà cô đã mua cho anh … Anh ấy sẽ thích chứ?

Tòa nhà Empire State, văn phòng.

Không khí tràn ngập mùi máu tanh ngột ngạt, đặc quánh đến mức buồn nôn.

Có hai người đang quỳ trên mặt đất, một người đàn ông đầu trọc đả chết, bảy lỗ thông

miệng

của anh ta đang chảy máu, trên cánh tay anh ta xăm một con trăn đen.

Còn bên cạnh anh ta, một người đàn ông khác, người vẫn còn đang lay lắt, đang hét lên trong đau đớn.

“Hoắc Cảnh Thâm, tên khốn kiếp! Tôi là chú sáu của cậu … Cậu dám đối xử với tôi như thế này!!”

Hoắc Sùng Nhân – ngưòi đứng thứ hai của tập đoàn Hoắc gia, ngưò’i đã từng kiêu ngạo và độc đoán, bây giờ đang quỳ trên mặt đất, như thể ông ta đã bị moi ra từ một vũng máu.

Bảy lỗ huyệt của ông ta vẫn đang I chảy máu, đôi mắt đỏ như máu của ông ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.

“Đồ súc sinh độc ác, mày phải chết!” Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu, thản nhiên chỉnh lại tay áo.

sồ cao từ ánh sáng

Trên người anh không hề có chút ấm áp của con người, đôi môi mỏng mấp máy, lạnh lùng tàn nhẫn: “Tiếp tục tiêm.”

Ị “Không… không!!” Hoắc Sùng Nhân khiếp sợ, đau đớn giống như luyện ngục, ông ta không thể đứng vững

“Hoắc Cảnh…..Hoắc Cảnh Thâm,

cầu xin con, hãy buông tha cho cậu!”

Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi nâng mi mắt, mang theo ánh mắt lạnh hơn ánh trăng khiến người ta rùng mình.

Hoắc Sùng Nhân biết rằng mình không còn cơ hội sống.

Con người ông ta ai cũng coi như là.đô bò di, thu doạn tàn nhân, lói

ác độc hơn bất cứ ai.

Hoắc Sùng Nhân nằm liệt trên mặt đất, cuồng vọng chửi rủa anh: “Hoắc Cảnh Thâm mày sẽ bị trừng phạt!! Một tên ác ma như mày giết người không ghê tay, sớm muộn gì cũng cũng sẽ chết thảm!”

Hoắc Cảnh Thâm nhàn nhạt chế nhạo, trong ngực ho nhẹ một tiếng “Cơ thể này của tôi đã thối rữa và hoại tử từ bên trong rồi. Tất nhiên tôi sẽ chết một cách thê thảm. Nhưng ông sẽ không nhìn thấy ngày đó.”

…Là một con quái vật, anh ta không quan tâm đến tính mạng của chính mình chút nào!

Hoắc Sùng Nhân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

“Mày không phải đang quan tâm đến người phụ nữ tên Vân Thanh kia sao? Mày có điểm yếu, nhất định ngày nào đó mày cũng sẽ mất đi thôi!”

Nghe thấy hai chữ Vân Thanh nói, đôi mắt đen lạnh của Hoắc Cảnh Thâm ngưng tụ thành băng.

Hoắc Sùng Nhân mặt đầy tơ máu, điên cuồng hét lên: “Anh ba nhất định sẽ báo thù cho tôi! Mày sẽ nhìn người phụ nữ kia chết thê thảm trước mặt mày!”

Thâm không hề có chút ấm ức, còn ra vẻ mặt khinh thường đầy mỉa mai.

“Đó chì là một người phụ nữ mà tôi trêu chọc, vậy mà ông coi cô ta là điểm yếu của tôi? À … chính là chơi đến ngán thì thôi, Hoắc Khải Lễ tốt nhất là nên thay tôi dọn dẹp sạch sẽ

các người đường.”

Còn bây giờ, tiễn ông lên

Khi Lưu Phong đi về phía ông ta, Hoắc Sùng Nhân đã hoàn toàn gục xuống, gân bị đứt lìa, hoàn toàn không thể đứng dậy được, chỉ có thể liều mạng vặn vẹo đi về phía cánh cửa khuất.

I^Hoác Cành Thảm hờ hùng nhìn ông Lta ạiảy dụa, cho dận khi Hoac Súng

Nhân chuẩn bị trèo ra cửa, như năm lấy cơ hội, ông ta mó’i nhìn về phía Lưu Phong.
Bình Luận (0)
Comment