Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 192


“Nói anh nghe, kẻ khốn nạn ức hiếp em lả ai?” Cố Tây Trạch đã hoàn toàn bị Vân Nghiên Thư mê hoặc, cô ta xinh đẹp như vậy, bị kẻ khác lợi dụng ức hiếp, anh ta mềm lòng, chỉ hận không thể tên đàn ỏng đã làm nhục cô!
cô ta nhẹ nhàng nói: “Người đó là…cố Khải, khi đỏ anh ta nói với em, anh ta rất thân với anh.


Nghe tháy cál tẻn “Cố Khảr, sắc mặt cố Tảy Trạch thay đổi, sự tức giận hiếm thấy, mắt đố long sòng sọc.

“Tên súc sinh đó, hắn lại dám lảm vậy với em! !”
Anh ta luốn căm ghét tên khốn ngu dốt đó! Đúng là con quỷ hút máu, sâu bo trong nhà Cố gia!
Vân Nghiên Thư giả vờ ngốc nghếch: “Anh Tây Trạch, anh quen anh ấy sao? Nửa nàm qua, anh ta luôn lợi dụng chuyện nảy để uy hiếp em, đòi tiền của em…”
Tên điên cố Khải đó, trước giờ luôn là quá bom phá nát cuộc đời cô!

Ngày nào chưa thoát khỏi nó, cô sẽ không thể an tâm, cho nên lần này cô sẽ phủ đầu anh ta, mượn tay cố Tây Trạch xử lí anh ta!
Chi cẩn Cố Tây Trạch tin cô ta, dù sau này Cố Khải có nói gì đi chảng nữa, sau khi cố Tayay Trạch nghe xong cũng đều là mấy lời thẹn quá hóa giận bêu xáu cô.

“Chuyện nảy em không phải lo, anh sẽ xử lí Cố Khải!” Cố Tây Trạch hôn lên trán cô ta, vô cùng áy náy, “Anh không biết em đã phải chịu uất ức như vậy.

Nhóc con, sao em không nói với anh sớm hơn?”
Vân Nghiên Thư nghẹn ngào nói: “Em sợ anh biết em không còn trong trắng nữa, anh sẽ bò em…”
“Người anh yêu là em! Càng huống hồ.

em bị tên khốn kiếp cố Khải kia làm nhục, đây không phải lối của em!
cố Tây Trạch vừa dứt lời, một giọng nói mỉa mai vang lên.

“Vân Nghiên Thư, cái mỉệng này của cỏ không chỉ hằu hạ đàn ông, mà còn cỏ thể xoay đàn ông như chong chóng nhỉ!”
Nghe thấy giọng nói này, mặt Vân Nghiên Thư tái mét, ngước đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy Cố Khải giận dữ bước tới.

Chết tiệt, không phải trước giờ anh ta đều không xuất hiện ở cùng một chỗ với cố Táy Trạch sao?
vào mặt Cố Khải.


“ Mau cút đi cho tao! Nếu khống tao sẽ giết mày!” cố Tây Trạch trước giở luôn dịu dàng, ấm áp, vậy mà lần này lớn tiếng thô lỗ, biểu cảm khó coi.

Cố Khải lau vệt máu trên khóe miệng, từ dưới đất nhổm dậy, vẻ mặt từ giận dừ chuyển sang mỉa mai, chế nhạo, anh ta thậm chí còn thương cảm nhìn cố Tây Trạch.

“Anh, anh thật sự còn là người đẹp trai thông minh nữa không! Lời của loại con gái này anh cũng tin!”
Cố Tây Trạch lạnh lùng nói: “Anh không tin người con gái anh yêu, lẽ nào lại đi tin đứa con riêng mờ ám mày sao?”
Cố Khải thản nhiên cười mặc kệ, anh ta lấy L ra chiếc điện thoại, bật đoạn ghi âm lên.

“Được, hôm nay em sẽ cho anh biết, người con gái anh yêu, rốt cuộc đức hạnh của cô ta ra sao!”
Vàn Nghiên Thư có dự cảm không lành, cô ta tiến lên định ngàn cản nhưng đã không kịp nữa, chỉ nghe thấy giọng nói của cô ta phát ra từ trong điện thoại.

‘Cố Khải? ! Sao anh lại ở đây?’
‘Sao nào? Chê tôi mất thể diện! Kỹ nữ rẻ tiền, vì dò hỏi tin tức của cố Tây Trạch mà trèo lẽn giường tôi!’

‘Anh Khải, trong lòng em chỉ có anh.

Hơn nừa năm vì anh mà em không còn gặp cố Táy Trạch nữa! Nhưng giờ con tiện nhân Vân Thanh lại xuất hiện, nếu như nó mê hoặc Cố Tây Trạch, kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng mất, thế nên mới để cố Tây Trạch có chút lợi dă!‘ m
‘Thật sao?’
‘Đương nhiên là thật rồi! cố Khải, em cũng là vì tương lai sau này của chúng ta! Đợỉ em gả cho cố Tây Trạch, chúng ta sẽ hợp sức lấy lại Tập đoàn cố thị của anh!’
Không phải…cái này, đoạn ghi âm này là giả!” Vân Nghiên Thư mặt cắt khống còn một giọt máu, cô ta hoảng loạn kéo lấy tay của Cố Tây Trạch, vội vàng giải thích, “Anh Tây Trạch, anh phải tin em, em…”
“Một đoạn ghi âm không đủ phải không? Lúc dầu cỏ quyến rũ tôi lên giường, tồi đều đã ghi âm lại.

Anh, nếu giờ anh muốn xem, em sẽ gửi cho anh!” cố Khải cà lơ phắt phơ, ánh mắt nhìn Vân Nghiên Thư chỉ có sự cảm hận thù hằn, anh ta bị người con gái này choi đùa hơn một năm! !

Bình Luận (0)
Comment