Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 473


Chương 473
“Tôi cay nghiệt sao? Tôi chỉ muốn tốt cho cô Nhân thôi.”
Mạc Mỹ Đình đắc thắng nhìn Thi Nhân, bất kể thế nào, cô cũng kém hơn tôi.
Thi Nhân lắc đầu: “Trên đời có một câu là nực cười nhất.

Dù có làm gì đi chăng nữa, cũng phải đường đường chính chính cất cao giọng nói, Tôi chỉ muốn tốt cho bạn.

Cô nghĩ tôi là kẻ ngu à? “
“Cô…”
Mạc Mỹ Đình nghiến răng trả lời: “Nếu cô Nhân không cảm kích, vậy thì quên đi.”
“Cô à, tôi với cô chưa quen đến mức có thể cảm kích, vì vậy sau này cô hãy giữ khoảng cách với tôi và cũng đừng nói những lời không đúng mực này.

Nếu không tôi còn tưởng rằng cô thích tôi.”
Phụt, mọi người xung quanh không nhịn được cười ồ lên.
Mạc Mỹ Đình tức giận đến mặt đỏ bừng đến mang tai: “Cô là phụ nữ, sao tôi thích cô được?”
HỒ, cô không thích tôi à? Vậy sao còn muốn tốt cho tôi?”
Thi Nhân ngạc nhiên hỏi, Mạc Mỹ Đình tức đến nỗi không biết trả lời thế nào, con khốn này.
May mắn thay, ngay lúc này, thời gian chọn lựa của nhà họ Hách kết thúc.
Bà Hách dẫn người quay lại với vẻ mặt đắc thắng: “Bổ ra đi.”
Lần này chắc chắn bà ta giỏi hơn bà Mã.
Nhưng ngay sau đó kết quả cắt được công bố, lại là đánh giá ngang nhau.
Chất lượng đá nhà họ Hách lựa chọn tương đương đá nhà họ Mã.
Sau khi xem kết quả, bà Hách không thể tưởng tượng nổi mà bước tới xem kết quả: “Không thể, làm sao có thể.”

Bà ta cố ý phải người đến điều tra, những người mà nhà họ Mã đưa tới lần này đều là những người trước đây, hoàn toàn không phải đối thủ của nhà họ Hách.
Chẳng lẽ là trùng hợp?
Bà Mã chế nhạo nói: “Sau bao nhiêu năm chịu đựng, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày hôm nay.

Tôi đúng là chờ rất khổ cực đó.”
“Bà có ý gì, chẳng lẽ các người ăn gian?”
Nếu không, làm sao nhà họ Mã có thể vượt qua họ?
Lần này, ngay cả Hách Liên Thành cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, điều này rất khôn nên, từ khi nào mà thực lực của nhà họ Mã đã mạnh như vậy?
“Gian lận luôn là nhà họ Hách các người mà.” Bà Mã vẻ mặt nghiêm túc: “Lúc trước, nhà họ Hách các người ỷ thế bắt nạt người khác, có nhà họ Mạc làm hậu thuẫn, chúng tôi không dám trêu chọc.

Có thực lực cũng phải giả vờ không có.

sợ bị nhà họ Hách các người để mắt tới.

Có điều bây giờ khác xưa rồi.”
Bà Hách lui về phía sau mấy bước: “Tôi không hiểu bà đang nói gì?”
“Không hiểu? Tôi thấy là hiểu nhưng giả bộ không hiểu đó.

Bây giờ nếu nhà họ Hách phải thất bại đến mức tranh với chúng tôi làm đại lý cấp hai, thì cũng đừng có giả bộ mình hơn người nữa.

Chúng tôi cũng không sợ các người, lần này cạnh tranh công bằng lắm.”
Bà Mã hùng hổ, bà Hách liên tiếp yếu thế, như bị đả kích rất lớn vậy.
Bà ta quay đầu lại nhìn thấy Mạc Mỹ Đình, vội vàng nắm lấy tay người kia.
“Cô Đình, không phải cô vừa nói muốn qua giúp chúng tôi chọn đá sao? Cô chọn viên đá nào?”

Đá mà Mạc Mỹ Đình chọn chắc chắn còn hàng.
Mạc Mỹ Đình chưa kịp nói thì người mở viên đá bên cạnh đã nói: “Đây là viên đá của cô họ, có hàng.”
Bà Hách cười: “Các người thấy không, cuối cùng vẫn là nhà họ Hách chúng tôi thắng”.
Sắc mặt bà Mã trở nên rất khó coi.
Thi Nhân cười một tiếng: “Đây không phải gian lận thì là gì? Cũng thiếu công bằng quá đi.”
“Cô Nhân, tôi biết chuyện này có vẻ hơi bất công, dù sao thì lúc nãy tôi cũng đã hứa với bà Hách.”
Mạc Mỹ Đình liếc nhìn bà Mã: “Vậy công bằng mà nói, hay là tôi cũng chọn một viên đá cho nhà họ Mã vậy.”
Chậc chậc.
Vì để công bằng?
Biết đâu Mạc Mỹ Đình sẽ tùy tiện chọn thì sao, ai biết được?
Điều này không công bằng chút nào.
Mạc Mỹ Đình nhìn thẳng vào bà Mã: “Bà nghĩ sao, hay bà cho rằng lựa chọn của tôi không đủ tốt?”
“Không phải ý này!”
Khi bà Mã đối mặt với cô họ nhà họ Mạc, tự nhiên bà ấy lại không có lập trường như vậy, dù sao cũng là người nhà họ Mạc, không thể tùy tiện đắc tội được.
Mạc Mỹ Đình quay đầu lại nhìn Thi Nhân: “Cô Nhân thấy thế nào?”
Nhìn xem, không ai dám đắc tội với tôi.
Bất kể là ngẫu nhiên chọn cái gì, nhà họ Mã cũng chỉ có thể chịu đựng mà nhận.
Hai tay Thi Nhân từ từ thu lại, cô còn có thể nói gì nữa?
Nếu không công bằng, Mạc Mỹ Đình nói sẽ chọn cho mỗi nhà một viên, ai còn nghi ngờ gì được nữa.
Xét cho cùng, đây là cuộc cạnh tranh giữa nhà họ Mã và nhà họ Hách.
Cô là một người xa lạ, không thể nói gì cả, nếu sau này Mạc Mỹ Đình ghi hận bà Mã thì biết làm sao?
Khẩu khí này, cô chỉ có thể nuốt xuống.

Thi Nhân gật đầu: “Cô có năng lực như vậy, tôi tin cô sẽ chọn được viên đá tốt.

Dù sao cô cũng là người thừa kế mà ông cụ coi trọng.

Nếu cô chọn viên đá không đạt tiêu chuẩn thì cũng như rau cải thôi.”
“Cô Nhân, đừng nóng lòng mà dùng phép khích tướng.

Chọn được viên đá cũng là do may mắn.”
Mạc Mỹ Đình lấy yếu đấu mạnh, căn bản cũng không có tiếp chiêu.
Muốn chọc giận cô ta? Không đời nào.
Cô ta sẽ chọn ngẫu nhiên một viên đá, sau đó để bà Mã mất mặt, và nhân tiện, cô ta có thể khiêu khích mối quan hệ của họ.

Tại sao không làm chứ?
Không ai có thể chỉ ra sai lầm của cô ta.
Suy cho cùng, đặt cược vào các loại đá đều là do may rủi.

Cuối cùng, viên đá mà Mạc Mỹ Đình chọn không có gì cả, nhà họ Mã đã thua cuộc.
Bà Hách lộ ra vẻ mặt đắc thắng: “Ai da, có người không có thực lực cũng không cần ra mặt bừa bãi đầu.”
Nhìn Thi Nhân xong thì nhìn bà Mã chế giễu: “Muốn đứng ngang hàng thì phải xem ai đứng kế bên.

Nếu đứng nhầm chỗ thì sẽ phải trả giá thật lớn đó.”
Bà Mã tức giận đến mức không muốn nói lời nào.
Đây rõ ràng là họ đã ăn gian.
Hách Liên Thành nhìn từ đầu đến cuối, như thể người vô hình, sau đó anh ta mới phát hiện mẹ mình là một người như vậy.
Tại sao trước đây anh ta không phát hiện chứ?
“Có vẻ như trò tranh giải rất khốc liệt”
Giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của một người đàn ông vang lên, đám đông tự động dạt ra, Mạc Đông Lăng đi tuốt đằng trước, mặc âu phục màu be, khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Sau lưng Mạc Đông Lăng còn có mấy người đàn ông đi theo, mặc âu phục đeo cà vạt.

Trong số đó, Tiêu Khôn Hoằng cũng tới, anh trực tiếp bước đến bên cạnh Thi Nhân: “Vui không?”
“Tạm được.”
Tâm trạng Thi Nhân chẳng có gì đặc sắc.
Vừa rồi bị trà xanh bày một trận, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
“Vừa rồi cô Nhân thua tranh giải, chắc là tâm tình không vui đâu.

Tôi phải ở đây xin lỗi cô Nhân mới phải, đừng để ở trong lòng.

Bị chọc tức thì không đáng đâu.”
Mạc Mỹ Đình cười như không cười nhìn Thi Nhân, lại nói chuyện vừa rồi thêm một lần.
Nói rõ để đâm vào ống phổi của Thi Nhân.
“Là nhà họ Mã của tôi thua tranh giải, cũng không phải cô Nhân thua.

Cô nói vậy là không đúng lắm.”
Dù không vui vẻ nhưng bà Mã lại càng khó chịu với việc Mạc Mỹ Đình bắt nạt Thi Nhân.
“Thật sao? Có lẽ tôi đã nhầm rồi.”
Mạc Mỹ Đình giả vờ ngạc nhiên che miệng: “Nhìn tôi này, dạo này bận rộn choáng váng cả đầu, không nói được”.
Thi Nhân tức giận đến mức sắp nổ tung.
Trong đời cô chưa từng gặp một trà xanh như vậy, sức chiến đấu quả thực không thấp.
Cô nắm lấy tay Tiêu Khôn Hoằng, nhéo thật mạnh rồi hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc: Bình tĩnh đi.
Thi Nhân nở một nụ cười rồi quay lại nhìn Mạc Đông Lăng: “Anh Lăng, trong lúc thi đấu có thể mời người bên ngoại nhà họ Mạc sao?”
Vẻ mặt của Mạc Mỹ Đình ngay lập tức cứng lại.
Cô ta vội vàng nói: “Cô Nhân, cô đang nói cái gì vậy? Vừa rồi tôi không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao?”
Trong nhà họ Mạc, người mà Mạc Mỹ Đình sợ nhất chính là Mạc Đông Lăng.
Người này luôn sống rất nguyên tắc, nếu vi phạm nguyên tắc cũng sẽ bị trừng phạt.
Thi Nhân, con khốn này.

Bình Luận (0)
Comment