Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 369


Chương 369
“Bà Hách, bây giờ tôi không được gọi là Mạc Hồi nữa, phiền bà gọi tôi là bà Tiêu đi.”
“Cô có tư cách gì làm bà Tiêu, cô với những người đàn ông bên ngoài cũng không rõ ràng, cũng chính là Tiêu Khôn Hoằng cái tên ngốc đó mới bị cô lừa như vậy.”
Ánh mắt của Thi Nhân trở nên lạnh lùng: “Bà Hách, bà có biết bây giờ bà trông như thế nào không? Nói rằng bà giống như một bà dì ra đầu đường xó chợ mua rau cải cũng thấy xúc phạm đến các bà dì đi chợ ở bên ngoài nữa.”
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
Hơ hơ.
Cuối cùng Thi Nhân cũng biết rằng đối với những người như bà Hách, nếu như không dùng biện pháp mạnh, thì bà ta căn bản sẽ không chịu lắng nghe lời người khác nói.
Cái thể loại phụ nữ trung niên vừa ngoan cố vừa cố chấp thế này, may mà không phải là mẹ chồng của cô.
Bằng không Tiêu Khôn Hoằng có tốt đến bao nhiêu, cô cũng sẽ không ở bên cạnh anh, như vậy sẽ rất thống khổ đi.
Cô lạnh lùng nói: “Bà Hách, bà đột nhiên đến tìm tôi, chẳng lẽ không phải là do bà đã không còn cách nào khác nữa, nên mới đến đây tìm sự giúp đỡ của tôi hay sao?”
“Hừ, cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là muốn cảnh cáo các người một chút thôi.”
“Ôi trời, tôi sợ quá đi, bà Hách à, lời uy hiếp của bà tôi nghe thấy nhiều đến mức chai cả lỗ tai rồi.

Nhưng nếu như bà còn có những giải pháp khác, thì bà cũng sẽ không gọi điện thoại cho tôi đâu.

Bà xem tôi là đứa ngốc à?”
Bà Hách bị chọc giận đến không nói được lời nào.
Bởi vì những lời Thi Nhân nói đều là sự thật, bà ta thực sự đã không còn có cách nào khác nữa.
Hiện tại Hách Liên Thành vẫn ở trong nước, anh ta đang cố gắng mở rộng công ty của nhà họ Hách, nhưng bọn họ lại không thể trở về nước.

Bà ta cũng đã tranh cãi với Hách Liên Thành, nhưng lại không có tác dụng gì.
Hách Liên Thành không quan tâm đến bữa tiệc sinh nhật cuối năm, nhưng bà ta quan tâm.
Nghe nói cô chủ họ nhà họ Mạc vừa tìm thấy rất ưu tú, đến lúc đó để cho Hách Liên Thành đi tiếp xúc với cô chủ đó nhiều một chút, sau đó kết hôn với nhau, như vậy thì nhà họ Hách về sau lại có thể hợp tác với nhà họ Mạc một lần nữa rồi.
Nhà họ Hách vẫn có thể khôi phục lại vinh quang trước kia.
Bà Hách vẫn luôn mưu tính về cái chủ ý này.
Nhưng tiền đề là bọn họ phải quay lại tham dự bữa tiệc mừng thọ và phải xuất hiện mới được, nếu như bọn họ không xuất hiện, thì mọi thứ đều trở nên vô ích.
Không ít người đều đang nhắm vào thân phận của cô chủ họ của nhà họ Mạc và họ đều đang nghe ngóng tình hình cụ thể của đối phương.

Con trai Hách Liên Thành của bà ta ưu tú như vậy, làm sao những chàng trai ăn chơi trác táng đó có thể so sánh được với con trai bà ta.
Vì thế nên bữa tiệc này, bà Hách nhất định phải đi, nhất định phải thành công.
Cho nên bà Hách mới đi gọi điện thoại cho Thi Nhân, vốn còn tưởng rằng chỉ cần mình nói những lời nói nhỏ nhẹ, thì Thi Nhân sẽ có thể đồng ý, dù sao mình cũng là bà Hách cao cao tại thượng mà.
Bà ta cảm thấy dù thế nào thì Mạc Hồi cũng phải đi nể mặt bà ta.
Nhưng cái cô nhóc mồm miệng lẻo mép, xưa này đều không chịu nghe lời này, lại không hề tôn trọng bà ta.
“Mạc Hồi, lúc trước cô mang thai sống ở nước Mỹ, đều là nhờ vào con trai tôi giúp đỡ cô.

Bây giờ cô bay lên cành cao trở thành phượng hoàng rồi, liền muốn qua cầu rút ván sao?”
Khi nhắc đến Hách Liên Thành, Thi Nhân khựng lại một chút: “Bà nói không sai, đúng là Hách Liên Thành đã giúp tôi.”
“Vậy sao cô lại vô lương tâm thế này hả?”
Vô lương tâm?
Vẻ mặt của Thi Nhân trở nên lạnh lùng: “Cho đến bây giờ, tôi chỉ khiến cho các người không thể quay về nước mà thôi, đây đã coi như nể mặt Hách Liên Thành lắm rồi.


Nếu như bà Hách cảm thấy không hài lòng, vậy thì có muốn đi vào tù chơi một chuyến không?”
“Mạc Hồi, cô dám hả.

Cô cho rằng nhà họ Hách chúng ta thật sự dễ ức hiếp lắm sao?”
Bà Hách tức giận đến cả người run lên bần bật, tại sao lại trở nên như thế này? Tại sao chứ?
“Bà Hách, đối với người không có năng lực, thì phải biết thừa nhận thất bại, bà có hiểu không?”
“Mạc Hồi, cô muốn ép tôi chết đúng không?”
“Bà Hách, bà tuyệt đối đừng nghĩ vậy nhé.

Chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng bà cũng đừng hòng lấy cái chiêu đi tự sát ra uy hiếp tôi, dù sao thì tôi cũng không liên quan gì đến bà cả, nên sẽ không bị bà uy hiếp đâu.

Đến lúc đó bà mà bị thương, thì cũng chỉ có một mình Hách Liên Thành lo lắng cho bà mà thôi.”
Thi Nhân một hơi nói xong những lời này, rồi trực tiếp cúp máy điện thoại.
Cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của bà Hách lúc này.
Không thể tiếp tục nói tiếp nữa, ngộ nhỡ bà ta thật sự bị cô chọc tức đến nỗi tái phát bệnh tim hoặc là những chuyện nào khác, cô cũng khó mà tránh tội.
Phỏng chừng không bao lâu nữa, bà Hách cũng sẽ cúi đầu thôi.
Thực sự hiếm khi thấy bà Hách bị ép đến như vậy.

Rốt cuộc là Tiêu Khôn Hoằng đã làm những gì, cô lại cảm thấy có chút tò mò.
Chỉ cần bà Hách có thái độ tốt hơn, đừng ăn nói kiêu căng và khó nghe đến như vậy nữa, chắc hẳn cô cũng sẽ không làm khó bà ta.
Nhưng tính cách của bà Hách thật sự khó có thể khiến người chấp nhận được.
Vừa rồi bà ta gọi điện thoại đến cho mình, rõ ràng là để nói rõ ràng, nhưng kết quả là giọng điệu lại cao cao tại thượng, giọng điệu như là đang bố thí vậy.
Ai có thể chấp nhận được chứ?
Đầu óc có vấn đề mới đi chấp nhận bà ta.
Tiêu Khôn Hoằng rất nhanh đã biết được chuyện bên tổ khống chế rủi ro.
Anh thấy được hành động của cô vợ của mình, cũng không khỏi nhướng mày: Chắc hẳn là anh đã đoán được cô vợ của mình muốn làm gì rồi.
Trợ lý Tiêu ở bên cạnh lên tiếng: “Ông chủ, anh có muốn giúp vợ không?”
Bọn họ đã sớm biết tổ khống chế rủi ro có vấn đề, nhưng họ vẫn luôn bí mật điều tra, nên vẫn chưa hành động, sau đó bà Tiêu lại quay trở lại làm việc.
Theo ý của ông chủ là đang muốn giao lại chuyện này cho bà chủ xử lý sao?
Ngón tay thon dài của Tiêu Khôn Hoằng gõ lên mặt bàn: “Khoan hãy nóng vội, cứ âm thầm quan sát.”
Nếu vợ mình muốn xử lý vấn đề này, vậy thì anh sẽ để cho cô một cơ hội thể hiện.
Anh lại nói thêm một câu: “Để người bên dưới xem xét tình hình, nếu được thì có thể thuận nước đẩy thuyền đi theo.”
Trợ lý Tiêu gật đầu.

Lúc nãy còn nói là khoan hãy nóng vội mà, bây giờ lại nói là đi xem xét tình hình.
Haiz, đàn ông đều là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo cả.
Chỗ Thi Nhân nhanh chóng thu thập được bằng chứng, nhưng khách hàng ở bên đó yêu cầu được gặp trực tiếp người trong bộ phận thiết kế và chỉ đích danh là muốn gặp cô.
“Tổ trưởng Mạc, nếu không để tôi đi đi.”
Triệu Nhược Trúc cũng không biết phía bên kia đang giở trò gì.
“Không, vẫn là để tôi đi thì hơn, nếu có thể giải quyết vấn đề trong một lần, thì cũng không cần phải vất vả như vậy nữa.”
“Vậy chúng ta cùng nhau đi, bên đó cũng đâu nói rằng chỉ muốn gặp một mình chị đâu.”

Thi Nhân gật đầu, cũng tốt.
Hai người họ lấy theo tài liệu trực tiếp đến địa điểm đã hẹn, Thi Nhân còn tưởng rằng đó là một quán cà phê tương đối yên tĩnh.
Kết quả là khi nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài, cô cảm thấy có gì đó không ổn, đây hẳn là một câu lạc bộ tư nhân.
Tại sao lại hẹn cô đến một nơi như thế này.
Triệu Nhược Trúc nắm lấy tay Thi Nhân: “Trời đất, đối phương giàu có đến như vậy sao? Còn hẹn ở nơi này.”
“Cô từng nghe nói qua à?”
“Đúng vậy, đây là một nơi nổi tiếng với chế độ thành viên, hầu hết những người bình thường không thể vào đây tiêu thụ.

Nhưng đối với những người giàu có như chị mà nói, hẳn là thường xuyên đến các câu lạc bộ tư nhân như thế này.”
Thi Nhân lắc đầu: “Tôi chỉ là một người nghèo.”
“Chị là mợ ba của nhà họ Tiêu mà, nếu như chị là người nghèo, thì những người dân như chúng tôi biết sống sao đây?”
Khi hai người còn do dự ở bên ngoài, thì có một người phục vụ từ bên trong bước ra: “Xin hỏi là cô Mạc đúng không?”
“Đúng vậy.”
Thi Nhân hít một hơi thật sâu, rồi dẫn theo Triệu Nhược Trúc bước vào trong.
Khung cảnh trong sân khá tốt, nhà tứ hợp, còn có núi giả và hồ nước.
Đợi đến khi cô bước vào trong gian phòng, thì Thi Nhân lại nhìn thấy giám đốc của tổ khống chế rủi ro, trong lòng cô đột nhiên có một dự cảm xấu.
“Sao lại là ông?”
Triệu Nhược Trúc thiếu kiên nhẫn nhất, cô ta hết sức kinh ngạc.
Trong mắt đối phương mang theo ý cười, ông ta chủ động đứng dậy lên tiếng nói: “Cô rất bất ngờ đúng không, các cô thật sự cho rằng tôi không biết các cô đang âm thầm giở trò sau lưng sao? Nhưng các cô lại quên mất một chuyện là trong tay tôi đang nắm giữ điểm yếu của bọn họ, ngay cả khi các cô có mang lại nhiều lợi ích đến như thế nào đi nữa, bọn họ cũng sẽ không dám chấp nhận điều kiện của các cô đâu.”
“Đồ khốn nạn.”
Triệu Nhược Trúc rất muốn đánh người.

Bình Luận (0)
Comment