Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 354


Chương 354
Đêm tối, quán bar ánh trăng.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở gian phòng sang trọng trên tầng cao nhất, anh nhìn những cảnh vật ồn ào huyên náo bên ngoài, cả người trông có vẻ cô đơn và thảm hại.
Anh không ngừng uống rượu, rất nhanh những chai rượu bên cạnh tay anh được chồng chất thành đống.
Trợ lý Tiêu nhìn thấy tình hình không ổn, cơ thể của ông chủ vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, nếu còn uống nhiều rượu như vậy, nói không chừng còn xảy ra vấn đề gì nữa.
Hiện tại người duy nhất có thể khuyên bảo ông chủ, chỉ có bà chủ mà thôi.
Nhưng ông chủ đã nói là phải tăng ca rồi, vậy thì không thể gọi điện thoại nói cho bà chủ biết được nữa.
Trợ lý Tiêu đành phải gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Tranh, bảo anh ta nhanh chóng đến đây xem tình hình, ông chủ không thể uống quá nhiều rượu.
Diệp Tranh đến đây rất nhanh.
Anh ta bước đến chỗ trợ lý Tiêu, rồi lén lúc mở cửa nhìn tình hình bên trong, mùi rượu rất nồng nặc, anh đã uống bao nhiêu rượu thế này.
Anh ta cau mày: “Anh ba sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
“Tôi cũng không biết nguyên nhân cụ thể, tôi chỉ biết rằng là có liên quan đến chuyện năm đó của cô Bạch Mỹ Đình.”
Trợ lý Tiêu đem những chuyện ban ngày đã xảy ra nói cho Diệp Tranh biết.
Nhưng cụ thể Tiêu Vinh đã nói gì với ông chủ, thì anh ta cũng không biết được, ông chủ cũng không nhắc đến một lời nào cả.
“Tôi biết rồi, chuyện này hơi khó xử lý đây.”
Diệp Tranh cũng biết chút chuyện về Bạch Mỹ Đình, lúc đó cũng gây ầm ĩ một thời gian.
Bởi vì người phụ nữ đó, mà Tiêu Khôn Hoằng và Tiêu Vinh trở mặt với nhau, sau đó đối đầu cho tới tận bây giờ như nước với lửa vậy, thù mới hận cũ cộng lại với nhau liền biến thành nhất quyết phải hại chết đối phương mới chịu thôi.

Nhưng ngày mai Tiêu Vinh sẽ bị đưa ra phán quyết rồi, thế mà lại gây ra một chuyện phiền phức đến thế này nữa.
Chẳng lẽ nói Tiêu Vinh thật sự biết chân tướng của sự việc này?
Nhưng tại sao Tiêu Vinh biết chân tướng sự thật rồi, mà vẫn cứ bám lấy anh ba của mình không chịu buông như vậy, lẽ nào chân tướng có liên quan gì đến Tiêu Khôn Hoằng? Không đúng, anh ta biết anh ba không phải là người như vậy.
Trước đó người đàn ông có thể đối xử với Hải Đào đến mức này, nếu như anh thực sự đã phạm phải sai lầm, thì anh sẽ không vô trách nhiệm như vậy.
Huống hồ vẫn còn là trong tình trạng năm đó.
Trong đầu Diệp Tranh suy nghĩ đi suy nghĩ lại vẫn là không thể nghĩ ra được kết quả, anh ta thở dài: “Rốt cuộc hung thủ mà Tiêu Vinh nói đến là ai?”
“Ông chủ từng nghi ngờ người trong nhà họ Tiêu.”
Nhà họ Tiêu?
Diệp Tranh nhướng mày, nếu nói như vậy cũng có lý.
Nhưng vẫn có chút không đúng lắm, nếu thật sự là người trong nhà họ Tiêu, thì Tiêu Khôn Hoằng có thể trực tiếp bắt người này ra trả thù là xong rồi sao?
Nhưng sau khi anh ba biết được sự thật, anh lại uống rượu giải sầu ở đây.
Trừ phi hung thủ đó là người rất quan trọng đối với anh ba, hoặc có thể nói là một người rất thân cận.
Sau khi Diệp Tranh nghĩ đến một kết quả nào đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không phải chứ?
Mẹ nó, câu chuyện không phải lại cẩu huyết đến như vậy chứ.
Sau khi Diệp Tranh suy đi nghĩ lại một lúc, anh ta vẫn là bất chấp khó khăn mà bịt mũi mình lại và đẩy cửa bước vào trong: “Anh ba, anh thật là chơi không đẹp nha, anh ở đây uống rượu giải sầu một mình, cũng không gọi em theo?”
Tiêu Khôn Hoằng vẫn tựa người vào ghế sô pha, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ngẩng đầu tiếp tục uống rượu.
Anh dường như không có nghe thấy lời Diệp Tranh nói, cũng không có nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Tranh.
“Anh ba, nếu anh có tâm sự gì thì cứ nói ra đi, anh tự mình giấu diếm ở trong lòng cũng không tốt đâu, anh cứ uống như vậy, lỡ như mà nhập viện vì ngộ độc rượu, thì đến lúc đó làm sao anh có thể giấu Thi Nhân và mấy đứa nhỏ được?”

Khi nhắc đến vợ con mình, cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng có phản ứng.
Anh rũ mắt nhìn xuống bình rượu nói: “Lão Tiêu hẳn là đã đề cập chuyện này với cậu rồi.”
“Khụ khụ, đúng vậy, đúng là có đề cập đến một chút.

Nhưng anh ta không biết Tiêu Vinh rốt cuộc đã nói gì với anh, hung thủ rốt cuộc là ai vậy? Tại sao anh lại đột nhiên thành ra thế này?”
“Em cảm thấy là ai?”
Tiêu Khôn Hoằng dựa người vào ghế, anh ngây ra nhìn lên trần nhà: “Em hẳn sẽ đoán ra được.”
“Phản ứng của anh lớn đến như vậy, chẳng lẽ người đứng phía sau chuyện này là cha của anh?”
Nếu không, tại sao anh ba lại trở nên như thế này?
Tiêu Khôn Hoằng ngạc nhiên quay đầu lại, bộ dạng như đang nhìn một kẻ ngốc: “Khi đó, bọn họ đã qua đời rồi, chẳng lẽ họ bò ra khỏi mộ để đi phạm tội sao?”
“Ồ, cũng đúng nhỉ.

Ôi anh nhìn cái bộ não này của em.”
Diệp Tranh sờ sờ cằm: “Thế nhưng hung thủ mà có thể khiến anh có phản ứng lớn đến như vậy, hẳn sẽ là những người thân cận nhất với anh, cũng là người anh quan tâm đến mới đúng.

Ngoại trừ cha của anh, thì còn có thể là ai đây?”
Trong đầu anh ta hiện lên những người có khả năng nhất.

Điều này càng không thể nào.
Diệp Tranh ngạc nhiên nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Chẳng lẽ là ông cụ nhà?”
Người có quyền thế nhất trong nhà họ Tiêu năm đó, hơn nữa còn có thể khiến anh ba đi uống rượu giải sầu, ngoại trừ cha anh ra, thì chỉ còn có ông cụ mà thôi.
Cũng không thể nào là mẹ của anh ba giở trò được.
Tiêu Khôn Hoằng phụt cười một tiếng, vẻ mặt vừa thảm hại vừa khó coi: “Mặc dù tôi thật sự không muốn thừa nhận, nhưng người mà Tiêu Vinh nói chính là ông ta.”
“Làm sao có thể được, ông cụ lúc đó cũng đã lớn tuổi như vậy rồi.” Diệp Tranh che đầu mình lại, nhưng những loại chuyện này cũng không có gì lạ trong giới nhà giàu hào môn.
Dù sao kẻ có tiền muốn chơi kiểu người phụ nữ nào mà chẳng được.
Có người thích người có dáng người tốt, có người thích người biết nghe lời, còn có người thích những người tuổi còn nhỏ.
Nhưng vào thời điểm đó, Bạch Mỹ Đình và em gái của Tiêu Vinh, hai cô gái đó căn bản là vẫn chưa thành niên mà.
Diệp Tranh nghiến răng, hành vi này quả thật là khiến người cảm thấy cảm phẫn.
Vốn dĩ anh ta có chút thương cảm cho ông cụ tuổi đã già mà còn bị người tra tấn đến chết đi, nhưng bây giờ anh ta lại đột nhiên cảm thấy Tiêu Vinh làm rất đúng, những tên khốn già không biết xấu hổ như thế này, chính là phải dùng những thủ đoạn này để tra tấn bọn họ.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ được, tại sao anh ba lại trở nên như thế này rồi.
Diệp Tranh ngồi đối diện với Tiêu Khôn Hoằng, anh ta cũng cầm một chai rượu và bắt đầu uống, vì muốn kìm nén đi cơn buồn nôn trong lòng mình.
Làm sao cũng không thể ngờ được, hung thủ lại là ông cụ.
Làm thế nào mà tên khốn già đó có thể làm ra những chuyện như vậy chứ?
Biết rõ rằng đó là em gái của Tiêu Vinh, còn có người bạn học cùng lớp của Bạch Mỹ Đình bọn họ, đến con thỏ cũng không ăn cỏ ở ngoài hang mà.
Loại hành vi này thật là quá đáng.
Lúc trước bọn họ vẫn luôn điều tra sự việc này, mà ông cụ cũng chưa từng để lộ ra bất cứ điểm sơ hở nào, thậm chí còn phối hợp với bọn họ cử người đi điều tra.
Lúc này ngẫm lại, quả thật là ông ta vừa đánh trống vừa la làng mà.
Diệp Tranh uống cạn một chai rượu, sau đó liền cảm thấy đầu óc choáng váng: “Anh ba, anh dự định làm gì đây?”
Nói như vậy, thì mối ân oán giữa Tiêu Vinh và nhà họ Tiêu đều là do nhà họ Tiêu mặc nợ anh ta.

Nếu không phải ông cụ ra tay hãm hại hai cô gái vô tội đó, thì ngày hôm nay cũng đã không xảy ra những chuyện như thế này.
Chuyện này rất khó để xử lý.
Nếu anh thật sự đi nghĩ cách giúp Tiêu Vinh tiếp tục sống, vài năm sau Tiêu Vinh đi ra ngoài lại là một mâm giống tai họa.
Nút thắt giữa Tiêu Vinh và nhà họ Tiêu, đời này đều không thể hóa giải được.
Tiêu Vinh sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, chỉ cần anh ta còn sống, thì Thi Nhân và đứa trẻ sẽ không được yên ổn.
Tiêu Khôn Hoằng lắc lắc chai rượu trong tay: “Cậu nói nên làm như thế nào đây?”
“Em cảm thấy không thể buông tha cho Tiêu Vinh được.

Cho đến lúc này anh ta mới nói cho anh biết sự thật, hiển nhiên là muốn anh tha cho anh ta.
Nhưng anh ta sớm không nói muộn không nói, mà lại đi nói ngay lúc này, cũng có chút đáng ngờ.”
Trong đầu Diệp Tranh chợt lóe lên cái gì đó: “Anh ba, anh có đi xác nhận lại chuyện này với ông quản gia chưa?
Nếu anh có đi tra hỏi nhất định sẽ tìm được manh mối được để lại.”
“Tôi đang tìm, trước mắt vẫn chưa tìm được người.”
“Nếu Tiêu Vinh không nói dối, tại sao ông quản gia lại mất tích? Hai chuyện này thoạt nhìn còn có vấn đề.
Anh ba, anh cũng không thể chỉ vì một lời nói của Tiêu Vinh mà bắt đầu lung lay đấy.

Lỡ như anh ta nói dối thì sao?”
Tiêu Khôn Hoằng khựng lại, dùng sức thở ra một ngụm khí đục, cũng đúng.
Ngộ nhỡ đây lại là một lời nói dối thì sao?

Bình Luận (0)
Comment