Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1821


Đừng quên rằng Cẩn Gia tuy không hùng mạnh nhưng từng là một thế lực có sở trường độc đáo về thiết kế và luyện chế y phục.

Chất lượng y phục mà Cẩn Gia tạo ra luôn thuộc dạng tinh phẩm được ngay cả Thiên Địa Hội cũng phải động tâm muốn hợp tác.

Với kinh nghiệm gia truyền lâu đời nên vừa liếc nhìn dáng người của Lạc Nam thì những trưởng lão của Cẩn Gia đều đã tự tin sẽ tạo ra được một bộ trang phục tân lang thật sự thích hợp với hắn.

Vậy nên sau khi được Cẩn Hào phân phó, tất cả đã vội vàng bắt tay vào việc.

Tuế Nguyệt cũng bị mẫu thân Cẩn Huệ kéo đi trang điểm, đo đạc nhằm tự nàng sẽ tạo ra bộ trang phục tân nương đẹp đẽ nhất cho nữ nhi của mình.

Toàn bộ Cẩn Gia đều bận rộn, trong lúc nhất thời chỉ còn lại Lạc Nam và một đám hậu bối chưa đến mười tuổi.

Thấy đám trẻ vẫn rụt rè nhìn mình, muốn đến gần nhưng lại không dám.

Lạc Nam nở một nụ cười ôn hòa, chủ động đi đến gần bọn chúng:
“Đến đây, tỷ phu có quà cho các ngươi…”
Hắn lấy ra một nhóm Pháp Bảo, Đan Dược, Công Pháp phù hợp với tuổi tác của bọn trẻ.

Quả nhiên dùng đồ vật dụ dỗ trẻ nhỏ luôn mang đến hiệu quả cao.

Đứng trước một đám quà hấp dẫn khó lòng kháng cự như vậy, đám trẻ cũng đã lấy hết can đảm vây quanh lấy hắn.

Lạc Nam vui vẻ, đám trẻ nhỏ này đều là hậu bối của Tuế Nguyệt, có đứa bối phận cao một chút thì là đường đệ, đường muội của nàng.

Thân là tỷ phu, Lạc Nam có quà ra mắt là lẽ thường tình.

Hắn nhận ra có vài đứa trẻ thiên phú thật sự rất tốt, chỉ cần bồi dưỡng một cách đúng đắn chắc chắn sẽ không kém bất cứ Đế Tử hay Đế Nữ nào trong vũ trụ này.

Đang cùng đám nhóc chơi đùa, Lạc Nam liền giật giật con mắt.

Hắn hừ một tiếng, thân ảnh biến mất.


BỐP! BỐP!
Hai tiểu công chúa một lớn một nhỏ chỉ cảm thấy bờ m.ông đau rát xém chút nhảy dựng lên.

Kỳ Nam và Thiên Ý u oán quay đầu về phía sau, phát hiện Lạc Nam đang chống nạnh nhìn lấy hai nàng.

“Dám nhìn lén baba làm đại sự, các ngươi muốn đánh đòn đây mà!” Lạc Nam ra vẻ hung ác nói.

“Là tỷ tỷ xúi giục ta, baba đừng đánh Thiên Ý!” Tiểu nha đầu chơi bài chuồn đổ hết trách nhiệm lên đầu lão đại của mình.

Lạc Kỳ Nam trợn trắng mắt, không đợi baba ra tay nàng đã chủ động đá vào mông Tiểu Thiên Ý một cái, yêu kiều hừ nói:
“Xú nha đầu có chơi có chịu, cần phải giáo dục lại!”

“Baba, tỷ tỷ đánh ta!” Tiểu Thiên Ý nhào vào lòng hắn làm nũng.

Nào ngờ Lạc Nam lại véo hai gò má bụ bẫm của nàng, phối hợp với nữ nhi lớn nói:
“Tỷ ngươi nói đúng, đừng tưởng baba thiên vị đứa nhỏ, hai ngươi đều là nữ nhi bảo bối, sủng ái như nhau!”
Hai tỷ muội nghe vậy bĩu môi.

Các nàng nhìn thấy Tuế Nguyệt Nữ Đế lén lén lút lút lôi Lạc Nam đi nên mới tò mò rình theo xem hai người muốn làm gì, vừa lúc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng Cẩn Gia đang nhộn nhịp.

“Baba đã dùng thủ đoạn gì thế?” Lạc Kỳ Nam tò mò chớp chớp mắt nhìn lấy hắn hỏi.

“Thủ đoạn?” Lạc Nam sững sờ, chưa hiểu lắm ý của nàng.

“Hừ!” Lạc Kỳ Nam khoanh tay trước ngực nói:
“Sư phụ tính cách vốn cực kỳ lạnh nhạt và thong dong, rõ ràng cách đây không lâu vẫn còn giữ một khoảng cách nhất định với baba, vì sao hiện tại hận không thể lập tức đòi gả cho ngươi?”
“Rõ ràng là ngươi dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó mới khiến nàng trở nên như vậy, có quang minh chính đại hay không đấy hả?”
Lạc Nam nghe vậy giận đến tím mặt: “Giỏi cho ngươi dám nghi ngờ baba?”
“Ta chỉ quan tâm sư phụ của mình mà thôi!” Lạc Kỳ Nam nghiêm túc nói.

Nàng rất sợ baba của mình chơi chiêu gạo nấu thành cơm với sư phụ nên mới xảy ra cớ sự như bây giờ.

Nếu là như vậy, thân là đồ đệ…Lạc Kỳ Nam quyết tâm lấy lại công bằng cho sư phụ.

“Baba của ngươi có mị lực ngút trời, Tuế Nguyệt tự nguyện luân hãm là đương nhiên!” Lạc Nam kiêu ngạo nói:
“Không cần lo lắng vô cớ!”
Lạc Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý nhìn lấy nhau, rõ ràng chứng kiến trong mắt đối phương sự không tin tưởng.

“Mama nói với ta ngay từ đầu rất chán ghét baba đấy!” Tiểu Thiên Ý lôi Cửu Huân Dao ra nhắc, mắt to ngây thơ chớp chớp:
“Đại tỷ nghi ngờ là có căn cứ!”
“Đúng vậy đấy, Nguyệt Kỳ mama cũng nói lời tương tự!” Lạc Kỳ Nam phụ họa.

Lạc Nam xém chút ngã nhào xuống đất, nghe hai nữ kẻ xướng người họa mà giận đến nghiến răng nhìn lấy hai người các nàng, có cảm giác như công sức nuôi nấng yêu thương của mình đổ sông đổ biển.

Hình tượng anh minh thần vũ của ta ở trong mắt hai nữ nhi không đáng giá như vậy sao?
Thấy bộ dạng của hắn, Kỳ Nam với Thiên Ý đắc ý nhìn nhau, đột ngột cười lên khanh khách, ôm bụng cười nắc nẻ.

“Giỏi cho hai xú nha đầu, các ngươi dám trêu đùa ta?” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, làm sao chưa nhận ra hai cô con gái cố tình chọc tức mình?
“Không đùa với baba nữa!” Lạc Kỳ Nam che miệng cười duyên: “Quá trình ra sao không quan trọng, ngươi và sư phụ có được kết quả đẹp là điều ta luôn mong muốn, chúng ta chính thức trở thành người một nhà!”
Lạc Nam hài lòng gật gật đầu, nói vậy còn nghe được.

“Nhưng mà…” Tiểu Thiên Ý cười lém lỉnh, chìa bàn tay trắng như phấn ra trước mặt:
“Phải có quà hối lộ, bằng không tỷ muội chúng ta mách với mẫu thân và các dì ngươi lén cùng dì Tuế Nguyệt ăn mảnh!”
“Nha đầu này ngày càng hư đốn!” Lạc Nam ra vẻ ghét bỏ nhìn lấy con gái nhỏ của mình.

“Hì hì, người ta dù sao cũng kinh qua luân hồi đó nha!” Tiểu Thiên Ý dương dương tự đắc:
“Không còn là đứa con nít nữa đâu!”

Lạc Nam thở dài một tiếng, nghe nói như vậy hắn không nhịn được cảm thấy đau lòng.

Dù biết rằng nữ nhi sớm muộn cũng sẽ trưởng thành, nhưng để nàng kinh qua các kiếp luân hồi tàn nhẫn như vậy hắn cũng nhói nhói trong tim.

Nếu như có thể, hắn ước gì Kỳ Nam và Thiên Ý vẫn luôn là những đứa trẻ vô tư hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.

Nhưng nếu thật sự như vậy các nàng lại khác nào vĩnh viễn cũng không thể lớn trong suy nghĩ, vĩnh viễn là trẻ con hay sao?
Trong lòng ngỗn ngang ngũ vị tạp trần, Lạc Nam dám khẳng định bất kỳ người phụ thân nào trong thiên hạ nhìn thấy nữ nhi của mình trưởng thành cũng sẽ trải qua cảm giác như hắn lúc này.

Biết vô tình chạm đến cảm xúc thương cảm trong lòng phụ thân, hai nữ kéo hai bên tay hắn, giọng điệu ngoan ngoãn dịu dàng:
“Dù như thế nào đi chăng nữa…chúng ta vĩnh vĩnh là tiểu nữ nhi ưa thích làm nũng của baba!”
Lạc Nam trong lòng thỏa mãn ôm lấy hai tiểu công chúa.

Các nàng cũng là bảo bối không thể thiếu trong sinh mệnh này của hắn.

“Thật ra baba cũng có quà muốn cho tỷ muội các ngươi!”
Hắn lấy ra bình Huyết Mạch của Binh Nhân Tộc, giải thích công dụng rõ ràng, sau đó nói:
“Hiện tại chỉ có một bình huyết mạch, tỷ muội các ngươi xem ai cần đến thì dùng, trong tương lai chắc chắn baba sẽ tìm thêm một bình nữa!”
Vừa nghe nói xong, Tiểu Thiên Ý cực kỳ nhu nhuận nhét bình huyết mạch vào tay Lạc Kỳ Nam, ngoan ngoãn nói:
“Lần trước baba đã luyện cho ta một kiện Dị Binh còn chưa có cơ hội sử dụng, bình huyết mạch này để tỷ tỷ dùng đi!”
Lạc Kỳ Nam cảm động xoa đầu muội muội, cũng không từ chối nói:
“Vậy tỷ tỷ cảm ơn ngươi lần này, ta đã nghĩ ra ý tưởng rất tốt việc nên sử dụng huyết mạch của Binh Nhân Tộc như thế nào rồi!”
“Ừm, tỷ tỷ cho ta ăn ngon là được!” Tiểu Thiên Ý cười toe toét.

Lạc Nam có chút hiếu kỳ về ý tưởng của Lạc Kỳ Nam nhưng hắn cũng không hỏi, hy vọng có thể thấy được điều bất ngờ từ nàng.

“Được rồi, không làm phiền ngày vui của baba và sư phụ nữa!” Lạc Kỳ Nam hướng hắn nháy nháy mắt trêu chọc.

Nàng bế lấy muội muội, không gian xuất hiện gợn sóng…thân ảnh cả hai đã biến mất dạng.

Lạc Nam không nhịn được nở nụ cười.

Cuộc nói chuyện ngắn ngũi nhưng giúp người làm phụ thân như hắn hiểu rõ nữ nhi của mình hơn.

Cũng không tệ lắm.

Hắn càng thêm thấu hiểu cảm xúc của nhạc phụ Cẩn Hào và nhạc mẫu Cẩn Huệ.

Thử đặt trường hợp mình rơi vào hoàn cảnh như hai người, có lẽ hắn sẽ thật sự phát điên.

“Gia chủ mời cô gia về phòng nghỉ ngơi, ba ngày sau hôn lễ sẽ cử hành!”
Một đứa nhóc vừa mới nhận quà từ Lạc Nam bạo dạng đến bắt chuyện, nhìn về phía hắn không che giấu nổi sự sùng bái và mơ ước.


Lạc Nam xoa xoa đầu của nó mỉm cười:
“Nhờ tiểu tử ngươi dẫn đường đi!”

“Nhất bái thiên địa…”
Theo âm thanh trang nghiêm dõng dạt của Đại Trưởng Lão Cẩn Gia hô vang.

Trước sự chứng kiến của toàn bộ tộc nhân Cẩn Gia từ nhỏ đến lớn, đôi nam nữ trong hỉ phục đỏ rực làm lễ theo tập tục cổ truyền được lưu truyền qua vô vàn thế hệ.

Y phục của Cẩn Gia chế tác danh bất hư truyền, Lạc Nam dù toàn thân trong trang phục tân lang đỏ rực sặc sỡ nhưng lại không mất dáng vẻ đường đường, khí chất thậm chí càng thêm nổi bật.

Trong khi đó ở phía đối diện với hắn, Tuế Nguyệt trong bộ áo dài đỏ thẳm, từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể người phụ nữ được tô điểm một cách nổi bật nhưng không dung tục.

Rủ đi tà áo trắng tinh khiết thường ngày, Tuế Nguyệt lúc này tạo cho người khác một cảm giác diễm lệ bát phương, như đóa hoa nở rộ vào một ngày đẹp nhất.

Đầu đội khăn che giấu đi dung mạo càng tô điểm vẻ thần bí của nàng, đóa hoa diễm lệ này cần có người đến hái.

“Nhị bái cao đường…”
“Phu thê giao bái…”
Ở lần cuối cùng này, Lạc Nam rõ ràng cảm giác được thân thể Tuế Nguyệt có chút run lên.

Hiển nhiên vào thời khắc quan trọng nhất, nàng dù tâm cảnh vẫn luôn phẳng lặng như mặt hồ cũng phải xuất hiện gợn sóng.

“Tiểu Nguyệt ngoan đừng khẩn trương…” Lạc Nam truyền âm trêu chọc:
“Ca ca chắc chắn sẽ thương ngươi!”
“Phi!” Tuế Nguyệt trong lòng gắt một tiếng, lại kinh ngạc phát hiện lời đùa giỡn của nam nhân khiến tâm tình của mình bình ổn trở lại.

Nàng không thể không âm thầm cảm thán cái tên này quá hiểu tâm lý của nữ nhân, chẳng trách ngay cả mình cũng bị hắn lừa gạt một cách cam tâm tình nguyện.

Hai người hướng về phía nhau cùng lúc cúi đầu…
“Dâng trà cho phụ mẫu…” Đại Trưởng Lão tiếp tục xướng.

Lạc Nam cùng Tuế Nguyệt rót trà, hướng về phía Cẩn Hào và Cẩn Huệ kính lên.

“Tốt tốt tốt, hôm nay là ngày vui nhất cuộc đời Cẩn Hào ta!” Cẩn Hào sảng khoái cười to, cảm thấy mình sống tạm bợ vô số năm qua thật sự đáng giá, quá mức đáng giá.

Cẩn Huệ nước mắt ngắn nước mắt dài, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười căn dặn:
“Con rễ tốt, ta biết thân phận ngươi bất phàm, bên cạnh không thiếu tuyệt sắc vờn quanh…nhưng Tiểu Cẩn Nguyệt chính là tâm can bảo bối của ta, dù thế nào đi nữa ngươi cũng không được phép khi dễ nàng!”
“Nhạc mẫu đại nhân an tâm, ta thà làm đau chính mình cũng tuyệt đối không để Tiểu Nguyệt rơi nước mắt!” Lạc Nam kiên nghị nói.

Lúc này Cẩn Hào và Cẩn Huệ mới hài lòng uống cạn chén trà.

“Hahaha!” Đại Trưởng Lão cất tiếng cười to:
“Giờ lành đã đến, đưa tân nương vào phòng!”
Thị nữ của Cẩn Gia tiến đến đưa Tuế Nguyệt vào phòng hoa chúc.

Lạc Nam ở lại giao lưu cùng các nam nhân và trưởng bối của Cẩn Gia, uống đến quên trời quên đất.

Cẩn Hào còn vui hơn cả ngày đại hôn của hắn, uống không kiểm soát, thân là tu sĩ nhưng vẫn nôn mửa tùm lum làm Cẩn Huệ giận đến nghiến răng.

Xem ra đêm nay nhạc phụ đại nhân phải ngủ bên ngoài rồi…
Hạ đo ván tất cả nam nhân nhà vợ bằng tửu lượng khủng bố, Lạc Nam phấn chấn hùng phong một mình tiến vào hỉ phòng.



Kẽo kẹt…
Vừa đẩy cửa phòng ra, Lạc Nam liền thất thần, hai mắt trở nên ôn nhu, một dòng nước ấm chảy trong lòng ngực.

Thê tử ngồi yên bên giường, cạnh bàn bên là một bộ bình cốc uống rượu.

Lạc Nam đóng chặt cửa lại, bố trí thêm vài tầng Trận Pháp ngăn cách triệt để với bên ngoài.

Hắn chậm rãi bước đến ngồi cạnh Tuế Nguyệt, vén khăn trùm đầu của nàng xuống.

Trong khoảnh khắc này, không gian và thời gian như ngừng đọng, cả thế giới của Lạc Nam thu lại vào mỹ nhan của người đối diện.

Ngày thường Tuế Nguyệt đã nổi danh là một trong các mỹ nhân đẹp nhất vũ trụ, chỉ một ánh mắt, một góc nhỏ vô tình lộ ra sau lớp khăn che mặt cũng đủ khiến vô số nam nhân cả đời xao xuyến.

Hiện tại gò má điểm hồng, môi tô son đỏ, chân mày kẻ đen, lông mi cong vút.

Đương nhiên sự trang điểm này không thể nâng tầm nhan sắc vốn đã là kiệt tác của tự nhiên thuộc về nàng.

Nhưng như đã nói…nó khiến nàng đẹp theo một cách khác biệt so với ngày thường, một vẻ đẹp kiêu sa mà chỉ ngày hôm nay Lạc Nam mới may mắn được chứng kiến.

Nếu ngày thường Tuế Nguyệt là đóa sen trắng tinh khôi thì hôm nay nàng chính là hồng hoa kiêu sa kiều diễm.

Sự biến đổi đó khiến Lạc Nam mê say, điều này đã biến khoảnh khắc này càng thêm đặc biệt.

“Lạc Nam ta có tài đức gì mà lấy được nàng?” Lạc Nam có chút hoảng hốt.

Chưa đạt được thì luôn ôm mơ mộng, khi đã chạm đến thì lại sợ rằng mình vẫn còn lạc trong giấc mộng.

“Đức của chàng toàn bộ vũ trụ đã thay thiếp làm chứng…” Tuế Nguyệt nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở, thổ khí như lan:
“Còn về tài…chính là tài dụ dỗ tiểu nữ nhân khi còn bé, tài làm đại nữ nhân đã lớn cảm động!”
Như không nhìn thấy ánh mắt ngày càng nóng của Lạc Nam, Tuế Nguyệt chuyển sang rót đầy hai chén rượu.

Nàng cầm một chén, lại đưa cho Lạc Nam một chén.

Vô thanh thắng hữu thanh, hai người không nói lời nào, ăn ý vòng tay uống rượu giao bôi.

Mắt hai người chưa từng rời nhau, khi rượu đã cạn, Lạc Nam vô thức ngâm nga vài câu từ đáy lòng:
“Rượu không say, tình tự say…
Uống nhầm ánh mắt, cơn say một đời…”
Tuế Nguyệt lẳng lặng nhìn lấy hắn, môi đỏ oánh nhận ướt át nỉ non:
“Một đời quá ít, thiếp tình nguyện say cùng chàng vĩnh hằng vĩnh thế.


Lời vừa dứt, bờ môi của nàng đã bị phủ lấy thật chặt.

“Ưm…” Tuế Nguyệt nhẹ rên, toàn thân mềm mại.

Đêm nay đã định trước sẽ là một đêm dài…

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Bình Luận (0)
Comment