Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1631


Cổ Việt Tộc…
Trên đỉnh Trường Sơn, một tòa Trận Pháp kỳ ảo chậm rãi luân chuyển, với vô số Trận Văn trong suốt cấu tạo thành, Thánh Uy như ẩn như hiện, dù là Thiên Đế đích thân đến cẩn thận dò xét, e rằng cũng không phát hiện được tung tích của nó.

Đứng bên cạnh Trận Pháp lúc này là một lão giả dung mạo hiền từ, toàn thân áo trắng, tay cầm phất trần, nhẹ nhàng vuốt râu, thái độ ung dung điềm tĩnh như đang chờ ai đó…
Nếu Lạc Nam ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra lão giả này là một trong những vị tiền bối được hắn tôn trọng.

Bụt của Cổ Việt Tộc.

Không để Bụt chờ đợi quá lâu, Trận Pháp hoạt động càng thêm mãnh liệt, có hào quang bất chợt sáng lên.

PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, một thân ảnh cực kỳ chật vật từ Trận Pháp như đạn pháo bay thẳng ra ngoài.

Chỉ thấy đây là một nam nhân dáng vẻ đường đường, trên thân phủ lấy Chiến Giáp màu ngân bạc, diện mục nghiêm nghị bất phàm.

Đáng tiếc, lúc này Chiến Giáp trên cơ thể hắn phủ đầy vết nứt chằn chịt như mạn nhện, máu tươi nhuộm đỏ màu ngân bạc, toàn thân trải rộng vô số vết thương…
Sát Vực và Chiến Vực vẫn còn cực kỳ nồng đậm, lệ khí trong mắt chưa tan, như sống sót bước ra từ trong gió tanh mưa máu.

Thấy cảnh tượng của nam tử như vậy, Bụt đem một viên Đế Đan muốn bỏ vào miệng hắn.

Nào ngờ nam tử trong mắt lấy lại một tia thanh minh, quật cường lắc đầu, gắng gượng vô số vết thương mang đến đau đớn dữ dội, kiên định đứng lên…
Dù thân thể lảo đảo không ít lần vì suy nhược, hắn vẫn thật sự đứng lên được rồi.

Không cần dùng đến Đế Đan trị thương của Bụt.

“Liều lĩnh ngươi sẽ ngã xuống!” Bụt điềm tĩnh nói.

Nam tử lắc đầu, giọng điệu đục ngầu khàn khàn:
“So với những người liều mình đến lúc ngã xuống, một chút thương thế của ta tính là thứ gì?”
“Bọn hắn nguyện ý ngã xuống vì để những người trẻ tuổi còn tiềm lực phong phú như ngươi tiếp tục trưởng thành!” Bụt thở ra một hơi:
“Vì lẽ đó ngươi nên quý trọng cơ thể và tính mạng mình!”
“Ta đang quý trọng cuộc sống này như chưa từng có!” Nam tử khẳng định đanh thép.

“Vậy lão phu yên tâm…” Bụt mỉm cười vuốt râu.

Nam tử ánh mắt phức tạp nhìn lấy Bụt, trầm mặc hồi lâu rồi lại lên tiếng:
“Không ngờ bọn hắn lại được sống sót, tương lai có thể chết thêm một lần!”
Nam tử khó thể tưởng tượng được, ở chiến trường mà hắn vừa trải qua, hắn đã nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đến khó tin tưởng chừng đã không còn tồn tại.

Dịch Thập Cửu.

Đế Tử Băng Long Tộc.


Đế Tử Kim Ô Tộc.

Đế Tử Côn Bằng Tộc…
Và còn rất nhiều Đế Tử, Đế Nữ khác tưởng như đã chết trong Thiếu Đế Chi Chiến.

Cổ Việt Tộc thành công qua mặt toàn bộ vũ trụ này trong vô vàn năm qua.

Mỗi lần tổ chức Thiếu Đế Chi Chiến định kỳ, tỷ lệ đào thải vô cùng khắc nghiệt, những Đế Tử…Đế Nữ đã chết nhiều vô số kể.

Tưởng như bọn hắn đã thật sự chết rồi…nhưng không hề, Cổ Việt Tộc đã thông qua một Trận Pháp cực kỳ thâm ảo qua mặt toàn vũ trụ.

Nhìn từ bên ngoài, những Đế Tử và Đế Nữ chết trong Thiếu Đế Chi Chiến thật sự tiêu vong, nhưng tất cả chỉ là ảo cảnh mà Cổ Việt Tộc tạo ra, những Đế Tử…Đế Nữ đã được bí mật Truyền Tống đến một thế giới khác, một chiến trường khác.

Ở nơi đó, bọn hắn sẽ được huấn luyện một cách nghiêm khắc, được tu luyện bằng những tài nguyên cao cấp hơn, được gia tăng chiến lực trong thời gian ngắn.

Đổi lại phải tử chiến đến cùng để bảo vệ phiến vũ trụ này.

Trở thành nguồn quân lực sung túc được cung cấp định kỳ nhằm có thể kéo dài cuộc đại chiến với quân đội của kẻ địch bên trên.

Cứ mỗi một lần tổ chức Thiếu Đế Chi Chiến, địa điểm đều được định trước…Cổ Việt Tộc hoàn toàn có đủ thời gian ai bài Trận Pháp cao thâm này, không ngừng thu lấy các Đế Tử và Đế Nữ tử vong khi tham dự.

Lần gần đây nhất cũng vậy, Thiếu Đế Chi Chiến và Tiên Ma Mộ Địa lại trở thành nơi tuyển quân của Cổ Việt Tộc.

Vì sao Cổ Việt Tộc phải làm như vậy?
Thứ nhất là kẻ địch bên trên quá đông, một mình Cổ Việt Tộc khó mà có đủ quân số chống lại, thay vì những lúc thiếu quân trầm trọng phải kêu gọi toàn bộ những Bất Tử Điểu Tộc hay Loạn Thế Nghĩ Tộc tham dự dẫn đến bọn hắn mất tích bí ẩn, thì việc bí mật thu lấy những Đế Tử và Đế Nữ tử trận trong Thiếu Đế Chi Chiến sẽ hợp lý hơn, không khiến người khác nghi ngờ.

Thứ hai, những Đế Tử và Đế Nữ này tuy thất bại trong Thiếu Đế Chi Chiến nhưng không ai phủ nhận bọn hắn cũng là thiên tài hàng đầu của các Đại Thế Lực, có sẳn thiên phú và tiềm năng phát triển, dễ dàng bồi dưỡng thành tinh nhuệ hơn so với việc tuyển quân bừa bãi.

Cuối cùng, tuy tàn khốc nhưng buộc phải chấp nhận…những Đế Tử và Đế Nữ này có thể chết bất cứ lúc nào ở chiến trường bên trên, vì vậy tuyển chọn những người đã thảm bại trong Thiếu Đế Chi Chiến thì chết cũng sẽ không quá nuối tiếc.

Nếu như chọn những yêu nghiệt hàng đầu như Lạc Nam, Lâm Tích, Lạc Kỳ Nam chưa hoàn toàn trưởng thành có thể bị chết non ở chiến trường khốc liệt đó, hoang phí trụ cột chiến lực trong tương lai.

Không ai ngờ được, những Đế Tử và Đế Nữ tưởng chừng đã chết trong Thiếu Đế Chi Chiến lại đang chấp hành nhiệm vụ cao quý như vậy.

Bọn hắn liều mạng chiến đấu với kẻ thù cường đại bên trên để có thể kéo dài thời gian cho những yêu nghiệt đánh bại mình trong Thiếu Đế Chi Chiến thuận lợi trưởng thành.

Đây cũng là lý do vì sao nam tử vừa rồi nói ra lời như vậy.

Thân là thành viên của Cổ Việt Tộc, hắn cũng vừa biết được chuyện này khi tự mình trải qua.

Không sai, nam tử này chính là Phù Đổng.


Từ khi Thiếu Đế Chi Chiến kết thúc, Phù Đổng không trở về Cổ Việt Tộc ngay lập tức, trái lại hành tẩu vũ trụ, tìm kiếm cơ duyên để bản thân trở nên hùng mạnh.

Trời không phụ lòng người, hắn đạt được truyền thừa của một vị cường giả thời Cổ Đại dẫn đến chiến lực tăng mạnh.

Tuy nhiên vì cảm thấy vẫn còn chưa đủ, Phù Đổng đã trở về Cổ Việt Tộc với mong muốn tỷ thí hết tất cả thiên tài trong cùng thế hệ như Thủy Tinh, Tản Viên nhằm gia tăng kinh nghiệm chiến đấu.

Nào ngờ Bụt bất chợt hiện thân, hỏi hắn có thật sự dám đánh đổi tính mạng để trở nên mạnh mẽ hay không…
Phù Đổng lập tức đồng ý.

Và rồi hắn được chuyển đến chiến trường bên trên, gia nhập quân đội, trải qua các trận chiến khốc liệt.

Chính chuyện này đã khiến Phù Đổng biết thêm về những bí mật của Cổ Việt Tộc, đồng thời cũng kinh qua gió tanh mưa máu thật thụ, trưởng thành một cách thần tốc.

Phù Đổng không ngờ Cổ Việt Tộc lại đang âm thầm làm quá nhiều thứ để bảo vệ phiến vũ trụ này như vậy.

Những Đế Tử và Đế Nữ tưởng chừng đã chết được Đại Tướng Cổ Việt Tộc huấn luyện, bồi dưỡng, gia tăng chiến lực, được chiến đấu để bảo vệ cố thổ…
So với hóa thành một thi thể lạnh lẽo trong Tiên Ma Mộ Địa và Thiếu Đế Chi Chiến, đương nhiên bất kỳ ai cũng chọn phương án sau.

Dù có thể bọn hắn sẽ lại chết thật, nhưng ít nhất có được cơ hội sống tiếp không phải sao?
Thậm chí ở phía trên, Phù Đổng còn gặp được Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân, hai tên yêu nghiệt tưởng chừng đã mất tích sau khi Thiếu Đế Chi Chiến kết thúc.

Thật ra từ khi ra đời, Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân chưa từng sống tại phiến vũ trụ này.

Bọn hắn là hai người được Cổ Việt Tộc sắp xếp từ bên trên trở về với mục đích hoành hành trong Thiếu Đế Chi Chiến, chiếm giữ vị trí đầu trên Thiếu Đế Bảng, từ đó đả kích lòng kiêu ngạo của các thiên tài trong vũ trụ này, tạo áp lực khiến bọn hắn phải cố gắng phát triển không ngừng nghĩ để có thể vượt qua Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân.

Thúc đẩy sự phát triển của tầng lớp hậu bối trong vũ trụ, tránh bọn hắn vì một chút thành tựu mà xao lãng việc tu luyện, bởi vì trên đỉnh đầu có Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân áp chế.

Đáng tiếc, dự định của Cổ Việt Tộc chỉ thành công qua một kỳ Thiếu Đế Chi Chiến, ở kỳ thứ hai gặp phải nhóm yêu nghiệt Lạc Nam và gian lận như Quỷ Đỏ, ngay cả Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân cũng bó tay, bị Lạc Nam mấy người chiếm giữ ngôi đầu trên Thiếu Đế Bảng, xem như nhiệm vụ thất bại.

Đến cuối cùng, người bị đả kích lại chính là Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân.

Trước Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân, người đảm nhiệm vai trò tạo áp lực cho các thiên tài chính là Tam Duyên Công Chúa, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn, ngay cả Long Khuynh Thành cũng bị áp lực đè nặng trên vai, luôn muốn nỗ lực để vượt qua Tam Duyên Công Chúa.

Đó là những điều mà Cổ Việt Tộc đang âm thầm cống hiến ngoài việc thiết lập quy tắc trong toàn vũ trụ…
Vì lý tưởng và mục đích chung vĩ đại, hy sinh là điều khó thể tránh khỏi.

“Thật ra ngươi còn sống trở về, thực lại lại tiến bộ nhiều như vậy nằm ngoài dự kiến của lão phu!” Bụt tán dương nhìn lấy Phù Đổng.

Để đẩy nhanh sức mạnh cũng như kinh nghiệm chiến đấu của Phù Đổng, Bụt cũng tốn không ít công sức…
Phù Đổng nhẹ gật đầu, hai mắt hừng hực chiến ý, diện mạo nghiêm nghị:

“Nếu đã biết mọi chuyện, ta không thể tiếp tục thờ ơ được nữa!”
“Vũ trụ này phải thống nhất càng nhanh càng tốt!”
“Haha, nếu dễ dàng như lời ngươi nói…nhiều năm qua chúng ta cũng không đau đầu đến như vậy!” Bụt lắc đầu cười cười.

Suy cho cùng, vũ trụ của bọn hắn vẫn thấp hơn thế giới trên kia, nội tình và căn cơ kém hơn nhiều lắm, tuy luôn đấu tranh không ngừng nghĩ nhưng chẳng ai dám mở miệng khẳng định chắc thắng được.

“Mặc kệ kết quả thế nào, ta cũng muốn góp vào một phần sức mọn, dù tan xương nát thịt cũng không hối tiếc!” Phù Đổng bá khí lăng nhiên.

“Haha, đã sớm biết ngươi sẽ nói lời này!” Bụt hài lòng cười:
“Tuy ngươi là một trong những niềm kiêu hãnh của Cổ Việt Tộc chúng ta, nhưng vì đại sự…có một số quy tắc vẫn không thể thay đổi được!”
Tuy cười nhưng giọng điệu của Bụt lại tràn ngập bất đắc dĩ.

“Ta hiểu!” Phù Đổng nghiêm túc nói:
“Một khi đã tuyển chọn con đường này, ta đã quyết định không liên lụy đến tộc!”
“Chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, trong lòng mỗi một thành viên của Cổ Việt Tộc thì ngươi luôn là người nhà của chúng ta!” Bụt nghiêm trang nói.

“Đa tạ!” Phù Đổng cảm động chắp tay.

“Ngươi cũng đã biết quá nhiều, điều này không tốt khi hoạt động trong vũ trụ!” Bụt thở dài một tiếng:
“Đến đây, tiếp nhận xóa ký ức…tuy quá nhiều thông tin quan trọng bị mất đi, nhưng chiến lực và bản năng chiến đấu đã kinh lịch trong thời gian qua vô pháp thay đổi!”
“Hahaha, ta cũng chỉ cần có thế!” Phù Đổng ngửa đầu cười dài, uy nghiêm bước đến bên cạnh Bụt, thả lỏng tâm hồn.

Bụt đặt nhẹ bàn tay lên trán hắn…
Thoáng chốc, từng mảng từng mảng ký ức đã trải qua tại chiến trường kia chậm rãi phai nhạt.

Ánh mắt Phù Đổng trở nên mờ mịt…
“Đi thôi, hoàn thành lý tưởng của ngươi!” Bụt hất nhẹ Phất Trần.

XOẸT…
Thân ảnh Phù Đổng biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, lấy Đỉnh Trường Sơn làm trung tâm, một thanh âm uy nghiêm chợt truyền khắp mọi ngõ ngách trong vũ trụ xa xăm:
“Phù Đổng không còn thuộc Tộc ta!”

Vừa rời khỏi Làng Nhất Thế, Lạc Nam nghe thấy âm thanh tuyên bố này, nhất thời toàn thân kích động vì hưng phấn.

Phù Đổng rời tộc.

Quy tắc của Cổ Việt Tộc liên quan đến đại sự toàn vũ trụ, tuy cực kỳ không muốn nhưng Phù Đổng phải tôn trọng.

Để cống hiến sức lực vào cuộc chiến sắp tới, rời tộc là phương thức duy nhất.

Điều này chứng tỏ một vị Đại Tướng mà hắn cực kỳ ưa thích sắp quy vị đến bên cạnh hắn.

“Chỉ chờ Tiểu Đậu Bỉ, Na Tra, Ngưu Ma Vương và Tứ Hầu Hỗn Thế tập hợp!” Lạc Nam lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên từng tia chiến ý.

Mang theo tâm trạng vui mừng, hắn tiến vào Côn Lôn Hoàng Cung.

Đập vào mắt Lạc Nam đầu tiên là Nữ Hoàng cao quý vô song, thân khoác Kim Sắc Đế Bào ngồi trên Đế Tọa, ngồi cùng nàng còn có Bắc Cung Hàm Ngọc thanh lệ xuất trần.


Không có Tứ Đại Cung Nữ hay Tiểu Tiên ở cạnh, chỉ có bốn vị mỹ nhân như hoa như ngọc khác đang trò chuyện với hai vị Nữ Thiên Đế, nhìn qua vô cùng hệ trọng.

Bốn vị mỹ nhân này không phải ai xa lạ, đều là truyền nhân của Tiên Ma Cung vừa tập hợp trở về.

Truyền nhân Quân Gia - Quân Trích Điệp.

Truyền nhân Yêu Các – Yêu Linh.

Truyền nhân Tư Mã Thế Gia – Tư Mã Nguyệt Đình.

Cuối cùng là truyền nhân của Tây Môn Thế Gia, mặc dù chưa từng hỏi tên nàng, nhưng dựa theo thông tin mà Thiên Cơ Bảng cung cấp, tên của nàng được phụ mẫu đặt là Tây Môn Huyên Thảo.

Bắt gặp có nam nhân tiến đến, các vị mỹ nữ lập tức đưa ánh mắt về phía hắn.

Lạc Nam hướng các nàng cười cười, bỗng nhiên cúi đầu bế lấy một con chó nhỏ đang lười biếng nằm dưới đất lên.

Chó nhỏ hướng hắn nhe răng trợn mắt, nhưng lại không dám làm càn.

“Ỷ chi nhánh Săn Ma Điện không còn, ngay cả động vật nhỏ này cũng được thả ra ngoài, các nàng lá gan ngày càng lớn a!” Lạc Nam trêu chọc nói.

Con chó nhỏ bị hắn nghịch phá chính là Cùng Kỳ trong trạng thái sủng vật.

Mấy nữ nhân này ngày càng lớn mật, chẳng những công khai lộ diện, ngay cả Cùng Kỳ cũng thả rông chạy lung tung.

“Hừ, đừng nói là Côn Lôn Hoàng Cung, dù là toàn bộ thế giới này đều không thoát khỏi tầm quan sát của Vô Thượng Tiên Ma Nhãn, Trẫm cần gì phải đề phòng e ngại!” Nữ Hoàng ngạo kiều nói.

Lạc Nam thầm nghĩ cũng đúng, ngay cả Linh Giới Châu cũng bị nàng soi ra, sợ rằng khó có thủ đoạn nào qua mắt được Vô Thượng Tiên Ma Nhãn.

“Các nàng đang nghĩ cách đẩy nhanh quá trình giải phong Ma Ấn với Tiên Ấn sao?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.

“Chính xác!” Nữ Hoàng chắp tay trước ngực, yêu kiều nói ra:
“Làng Nhất Thế đang ngày càng mạnh mẽ, Tiên Ma Cung cũng không thể thua kém a!”
Lạc Nam nháy mắt nhìn xem sư phụ xinh đẹp của mình cười tà:
“Làng Nhất Thế hay Tiên Ma Cung hay Côn Lôn Giới đều thuộc về chúng ta mà!”
“Không biết lớn nhỏ, ai chúng ta với ngươi?” Nữ Hoàng sẳng giọng, gò má hiện hồng.

Chúng nữ vẻ mặt trở nên quái dị, kiểu đối thoại này không giống như sư đồ a…
“Khụ khụ!” Bắc Cung Hàm Ngọc ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Lạc Nam:
“Nói đi! không vô duyên vô cớ mà chàng rảnh rỗi đến tìm bọn ta tán gẫu!”
Lạc Nam nhẹ gật đầu, nghiêm túc đến cực điểm nhìn Nữ Hoàng, gằn từng chữ một:
“Trước khi đại lễ cầu hôn chó má của đám Thần Thú cử hành…”
“Ta muốn toàn bộ vũ trụ biết rằng, Lạc Nam chính là vạn cổ yêu nghiệt!”

Đầu tuần hơi nhiều việc
Chúc cả nhà ngủ ngon.

.

Bình Luận (0)
Comment