Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1429


Hải Long Tiên Vực…
“Tộc…tộc trưởng bớt giận, chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra công chúa!”
Một đám trưởng lão sắc mặt trắng bệch, bờ môi rướm máu, thân thể run lẩy bẩy ngồi bệch dưới mặt đất, hãi hùng khiếp vía nhìn nam tử đứng trên thiên không.

Long Ngạo Thiên nổi trận Lôi Đình, Long Uy cuồn cuộn như sấm, huyết mạch Chân Long tinh khiết bậc nhất phô thiên cái địa càn quét mà ra, làm vô số tộc nhân phải hoảng sợ.

“Phế vật, một lũ phế vật!” Long Ngạo Thiên ngửa đầu lên trời gầm rống:
“Các ngươi giải thích cho bổn tộc trưởng, Khuynh Thành vì sao mất tích?”
Hắn không ngờ rằng mình chỉ vừa đến Tiên Ma Vực để thăm dò Vạn Yêu Thánh Địa và thực lực của con khỉ kia một phen, đang ôm bụng tức trở về lại nghe tin Đại Công Chúa Long Khuynh Thành bí ẩn mất tích.

Làm sao có thể không phẫn nộ? phải biết rằng Long Khuynh Thành cực kỳ quan trọng trong lòng hắn.

“Tộc Trưởng thứ tội, sau khi Đại Công Chúa xuất quan, nàng đột nhiên muốn rời Long Tộc du hoạn, chúng ta đâu có quyền ngăn cản hay theo dõi!” Đại Trưởng Lão cười khổ đáp:
“Với thực lực cộng thêm thân phận của Đại Công Chúa, toàn bộ Tiên giới này có ai dám động đến nàng chứ?”
Thật ra đây không phải lần đầu Long Khuynh Thành rời nhà trốn đi, nhưng mỗi lần ra ngoài đều gây nên phong vân náo loạn, chỉ có nàng đi khi dễ người khác, làm gì có chuyện kẻ khác dám động vào một sợi tóc của nàng?
Chính vì thế khi Long Khuynh Thành muốn ra ngoài, đám Trưởng Lão cũng chỉ coi là việc nhỏ, nào đâu xảy ra cớ sự.

Hồn Bài lưu tại Long Tộc của Long Khuynh Thành vẫn chưa vỡ chứng tỏ tính mạng của nàng không đáng lo ngại, nhưng nó lại chuyển sang một màu ảm đạm, cho thấy Long Khuynh Thành đã bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài, mất đi liên kết với Hồn Bài.

Đó là lý do Long Tộc chỉ khẳng định nàng mất tích mà không gặp nguy đến tính mạng…
“Tộc Trưởng, tính cách của Đại Công chúa oai hùng uy phong, không chịu thua kém nam nhân bao giờ, có lẽ nàng đã đi thám hiểm một di tích nào đó và bị lạc bên trong, từ từ sẽ tìm ra, đừng quá lo lắng a!” Tam Trưởng Lão mở miệng an ủi.

“Hừ, bổn tộc trưởng nghe những suy luận của các ngươi thì có lợi ích gì?” Long Ngạo Thiên sắc mặt lạnh lùng, lớn tiếng quát:
“Cái ta cần là Khuynh Thành an toàn trở về, xuất hiện ở trước bổn tộc trưởng!”
Nhìn biểu hiện của hắn, vô số tộc nhân Long Tộc cho rằng Long Ngạo Thiên đang lo lắng cho an nguy của nữ nhi, tình cảm cha con của hai người quả thật đáng hâm mộ a.

“U Linh Long đang gấp rút điều tra, Tộc Trưởng kiên nhẫn a!” Nhị Trưởng Lão chắp tay nói.

Hắn vừa dứt lời, Không Gian chợt hiện lên từng đợt gợn sóng, một thân ảnh thần bí tiềm hành bên cạnh Long Ngạo Thiên, mở miệng bẩm báo:
“Bẩm Tộc Trưởng, dựa theo manh mối mà U Linh Long nhận được, Đại Công Chúa thời gian gần đầy nhắm đến Đế Thiên Côn Lôn Giới, khiêu chiến Côn Lôn Thiếu Chủ!”
“Côn Lôn? Lại là cái tên Lạc Nam?” Long Ngạo Thiên đồng tử co rụt lại, phẫn nộ trào dâng trong lòng cuồn cuộn.

Chưa bao giờ một tên hậu bối lại nhiều lần lọt vào tai hắn như vậy, chưa bao giờ một tên hậu bối khiến hắn nhiều lần sinh ra cảm giác khó chịu đến như vậy.

Dường như cái tên Lạc Nam này vốn không hợp với hắn.

“Nói tiếp! chẳng lẽ Khuynh Thành bị Côn Lôn bắt cóc? Chúng ăn gan hùm mật báo rồi sao?” Long Ngạo Thiên cười lạnh lùng, thầm nghĩ còn chưa có cớ để ra tay với Côn Lôn, không ngờ dám bắt cóc nữ nhi của ta.


Đáng tiếc, U Linh Long lại lắc đầu, ngưng trọng đáp:
“Đại Công Chúa bị Côn Lôn Thiếu Chủ đánh bại triệt để, không cam lòng rời đi, mà Côn Lôn Thiếu Chủ và những người có khả năng gây khó cho Đại Công Chúa thì ở lại Côn Lôn, không có cơ hội gây án!”
“Cái gì? Khuynh Thành bại?” Thanh âm của Long Ngạo Thiên kéo cao, trong giọng nói tràn ngập ngoài ý muốn và khó chịu.

Phải biết rằng, Long Khuynh Thành là thế hệ trước của Lạc Nam, đối với tuyệt thế thiên tài, chênh nhau một thế hệ chẳng khác nào như trời và đất.

Vậy mà Lạc Nam này chẳng những đuổi kịp tốc độ trưởng thành của Long Khuynh Thành, còn vượt qua và đánh bại nàng?
Phải biết rằng nếu xét về thiên phú, Long Ngạo Thiên cho rằng Long Khuynh Thành chẳng kém mình chút nào khi còn trẻ.

Điều này chẳng lẽ gián tiếp nói rằng, khi ở thời niên thiếu…Long Ngạo Thiên hắn chả là cái thá gì ở trước mặt Lạc Nam sao?
Mà cái tên Lạc Nam kia rốt cuộc là quái thai gì? Cách đây không lâu còn đang cạnh tranh với Long Ngạo Thế, hiện tại đã vượt xa Long Ngạo Thế, đánh bại cả tỷ tỷ hắn là Long Khuynh Thành?
“Đại Công Chúa quả thất bại, hơn nữa còn bị áp đảo!” U Linh Long giọng điệu trở nên phức tạp.

Hiển nhiên việc đệ nhất thiên tài Long Tộc bại bởi Côn Lôn Thiếu Chủ chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

“Ngươi chắc chắn Côn Lôn Giới không bí mật ra tay với Khuynh Thành?" Long Ngạo Thiên trầm giọng hỏi.

“Ta cảm thấy Côn Lôn không có động cơ để đắc tội Long Tộc chúng ta a!” U Linh Long phân tích nói.

Long Ngạo Thiên giật mình, đúng vậy…hắn nhìn Lạc Nam và Côn Lôn khó chịu là vì qua lại gần gũi với Vạn Yêu Thánh Địa, nhìn Lạc Nam khó chịu vì tên này sở hữu Bá Lực, loại lực lượng được xem là vượt qua Long Lực.

Nhưng những hành động gần đây nhắm vào Côn Lôn đều diễn ra cực kỳ bí mật, Long Khuynh Thành cũng chỉ đến khiêu chiến công bằng chứ không hề khiêu khích Côn Lôn.

Vậy Côn Lôn Giới đâu có động cơ bắt cóc Long Khuynh Thành làm gì? Trừ khi những hành vi gần đây của Long Tộc không thoát khỏi mắt Côn Lôn.

Nhưng đều này càng thêm hoang đường, bởi nếu dễ dàng bại lộ như vậy, những tên trưởng lão Long Tộc cũng quá vô dụng.

Đáng tiếc, Long Ngạo Thiên có nằm mộng cũng không ngờ hành vi của Long Tộc quả thật cực kỳ bí mật, nhưng đối thủ mà hắn nhắm vào lại là tên bật hack sở hữu Thiên Cơ Bảng.

“Tiếp tục điều tra, không tiếc vận dụng Thiên Cơ dò xét tung tích của Khuynh Thành!” Long Ngạo Thiên trầm giọng phân phó:
“Trẫm cho các ngươi tối đa ba tháng, nếu chưa có manh mối rõ ràng, chuẩn bị lĩnh tội đi!”
Nói xong phất tay, thân ảnh biến mất tại chỗ.

Long Ngạo Thiên rời đi, Long Uy kinh khủng cũng biến mất, để lại vô số tộc nhân thở hổn hển, mồ hôi ròng ròng, ngồi bệch dưới mặt đất.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, một vài vị Trưởng Lão Long Tộc đức cao vọng trọng nhìn nhau, bàn tay siết chặt.


Ở trong khoảnh khắc này, bọn hắn lại vô thức nhớ đến một nam nhân.

Một nam nhân đã từng mang Long Tộc đi đến đỉnh cao huy hoàng, một nam nhân lòng dạ và khí phách hơn xa Long Ngạo Thiên.

Mặc dù cuồng ngạo, mặc dù bề nghễ thiên hạ, nhưng nam nhân kia chưa từng trút giận lên đầu thuộc hạ và huynh đệ dưới trướng của mình, trái lại mỗi lần gặp khó khăn…hắn đều cùng mọi người tìm hướng giải quyết.

Nghĩ đến đây, một đám Trưởng Lão thẩn thờ đưa mắt nhìn xuống Long Ngục, nơi giam cầm và trấn áp các đời tội nhân hùng mạnh của Long Tộc, trong lòng cùng lúc xuất hiện một ý niệm:
“Có lẽ bởi vì như thế, bọn hắn chấp nhận táng thân địa ngục, chấp nhận vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời cũng chẳng muốn quy phục…”
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh như sấm vang lên, xém chút nữa khiến cả đám Trưởng Lão ngã quỵ.

Long Ngạo Thiên lại hoành không xuất hiện, nghiêm nghị phân phó:
“Trong coi Ngạo Thế cho cẩn thận, cấm tuyệt đối hắn rời khỏi Long Tộc khi chưa có sự cho phép của bổn tộc trưởng!”
“Tuân mệnh!” Đám Trưởng Lão kính cẩn chắp tay.


“Khặc khặc, cuối cùng cũng sở hữu một thân thể hoàn mỹ, mặc dù có chút phế vật, nhưng cũng tạm thời đủ dùng!”
Dưới Bạo Loạn Luân Hồi Vực, một tiếng cười âm trầm quỷ dị khiến lòng người ghê rợn chậm rãi vang lên.

Chỉ thấy đan xen giữa vô số không gian vỡ vụn, vô số vòng xoáy luân hồi là một tòa Trận Pháp Cự Đại với vô số Trận Văn tầng tầng liên kết, phong ấn một cái đầu lâu hình thù dữ tợn.

Điều đặc biệt, những Trận Văn của Trận Pháp này lại khảm vào chín vòng xoáy Luân Hồi với lực hút kh.ủng bố treo lơ lững ở xung quanh, dùng chín cái vòng xoáy Luân Hồi làm trụ cột để kết nối thành Trận Pháp.

Chỉ cần Trận Pháp bị phá hủy, chín cái vòng xoáy Luân Hồi sẽ cùng lúc hoạt động, đem đầu lâu bị Phong Ấn bên trong xé thành mảnh nhỏ, và những mảnh vụn này sẽ bị cuốn vào các vòng xoáy Luân Hồi khác nhau…
Hơn nữa đừng quên rằng, Trận Pháp được bố trí ở dưới tận cùng Bạo Loạn Luân Hồi Vực, nơi được xem là hiểm địa khủn.g bố bậc nhất vũ trụ, không ai dám tiến vào.

Có thể nói người bố trí ra Trận Pháp này vô cùng độc, không cho vật bị giam cầm bên trong bất kỳ cơ hội thoát khốn nào.

Nhưng mà Trận Pháp dù kinh khủng đến mấy cũng khó chống nổi quy luật của thời gian, qua vô số năm tháng bởi vì không ngừng bị các mảnh vỡ không gian và hoàn cảnh ác liệt nơi này tác động, những Trận Văn đã dần trở nên suy yếu và lộ ra chút kẻ hở…
Cũng nhờ như vậy mà trước đây, cái đầu dữ tợn kia thành công dùng lực lượng len lõi vào những khe hở đó, đem Thiên Đế sắp chết trong tay Lạc Nam dịch chuyển, cứu đi tính mạng của hắn trong gang tấc.

Lúc này, cái đầu bên trong Trận Pháp đã trở nên ảm đạm không chút sức sống, giống như là xương khô, hoàn toàn chẳng còn vẻ uy hiếp.

Mà đứng bên ngoài Trận Pháp là một tên nam tử cao quý lẫm nhiên, diện mục tuấn lãng pha lẫn âm hiểm trong đáy mắt.

Không phải Thiên Đế hay còn là Du Thiên Nhai thì là ai?

Bất quá lúc này, Thiên Đế đang ôm đầu gầm rống, sắc mặt vặn vẹo vô cùng đau đớn, khóe miệng khi thì cười khi thì méo, lúc thì sung sướng lúc thì phẫn nộ và sợ hãi, vô cùng kỳ dị…
“Khốn kiếp, ngươi rốt cuộc là ai? Sao đoạt xác ta?” Thiên Đế phẫn hận gào rống.

Thân là tuyệt đỉnh thiên tài từ nhỏ, một đường leo thẳng đến địa vị như ngày hôm nay, Du Thiên Nhai mặc dù lòng dạ âm trầm và nham hiểm, nhưng cũng là nhân vật có lòng tự tôn cực mạnh.

Hắn thà chết oanh liệt dưới tay đối thủ, cũng không mong muốn bị một kẻ xa lạ đoạt xác, chiếm quyền khống chế thân thể.

“Khặc khặc, kháng cự vô ích…” Từ trong đầu não vang lên tiếng cười âm trầm:
“Ngươi đã trọng thương, cơ thể lâm vào trạng thái mệt mỏi, tinh thần cũng đã suy yếu, không thể chống lại ta, kháng cự chỉ càng thêm đau đớn mà thôi!”
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?” Du Thiên Nhai vẫn dùng ý chí ngoan cường chống lại.

Hắn không phải tiểu tử thiên tài như Nhị Lang Thần hay Đại Thủ Tiên Vương, hắn là một kẻ đã tu đến Thiên Đế, muốn đoạt xác hắn cũng không thể hoàn thành trong giây lát.

Nhưng Du Thiên Nhai lại hoảng sợ phát hiện, tâm thần và sức mạnh của kẻ quái dị này vượt xa mình rất nhiều, nếu là ở thời kỳ toàn thịnh có lẽ hắn sẽ chống đối được một thời gian, nhưng lúc này lý trí đang không ngừng bị ma diệt, có thể nói là nỏ mạnh hết đà, kiên trì được lúc nào hay lúc đó mà thôi.

“Yên tâm, thân phận của ta tuyệt đối khiến ngươi hài lòng!” Tiếng cười thần bí đáp:
“Ở trước mặt ta thời kỳ toàn thịnh, đừng nói là Thiên Đế, dù là siêu việt Thiên Đế cũng chỉ có con đường chết!”
Du Thiên Nhai rùng mình, không tin tưởng hừ lạnh: “Khoác lác!”
“Haha, chỉ cần cùng ta dung hợp, ngươi sẽ biết ta có khoác lác hay không!” Kẻ thần bí cười gằn đáp:
“Tiểu tử đánh ngươi là một yêu nghiệt, thiên phú và chiến lực của hắn ngay cả ta cũng phải kinh dị, nếu ngươi không tiếp nhận ta, cả đời ngươi đừng mong vượt qua được hắn!”
Du Thiên Nhai hoảng hốt, trong đầu vô thức nhớ đến biểu hiện của Lạc Nam, chỉ biết hít một hơi khí lạnh.

Quả thật là như vậy, tiểu tử kia đã là Đại Đế đã khủng bố như vậy, nếu thành Thiên Đế mình làm sao sống?
Trong giây lát Du Thiên Nhai thất thần, kẻ thần bí kia thừa thắng xông lên, chiếm đoạt hoàn toàn quyền điều khiển thân thể, đem lý trí của Du Thiên Nhai dồn vào một góc nhỏ trong linh hồn, không thể phản kháng.

“Đáng hận!” Du Thiên Nhai vừa giận vừa sợ, lúc này muốn phản ứng đã không còn kịp nữa rồi.

“Yên tâm, thân thể rách nát này của ngươi không khiến ta hứng thú đâu!” Kẻ thần bí xem thường đáp:
“Chờ ta tìm tập hợp đủ thân thể sẽ rời bỏ ngươi, đến lúc đó cho phép ngươi làm một con chó trung thành bên cạnh ta!”
“Ngươi…” Du Thiên Nhai hận ý ngút trời, muốn Thiên Đế như hắn phải làm chó? Kẻ này có bao nhiêu cuồng vọng?
“Đừng bất mãn!” Kẻ thần bí đầy tự tin: “Đến khi biết được ta là ai, ngươi sẽ vinh hạnh vì được làm chó!”
Nói xong, mặc kệ Du Thiên Nhai không cam lòng, kẻ thần bí đọc sạch ký ức của hắn, nhất thời nở nụ cười hài hước:
“Không tệ, ngươi có giá trị rất tốt, vậy mà còn nhớ quỷ tích an toàn để tiến vào nơi đây!”
“Hừ, đừng vội mừng, quỷ tích đã bị trận chiến của ta và Lạc Nam làm xáo trộn!” Du Thiên Nhai nhắc nhở.

Mặc dù hắn rất hận kẻ này, nhưng lúc này hai người xem như cùng một mạng, không thể để hắn vô duyên vô cớ chết được.

“Chuyện đó ta đương nhiên biết!” Kẻ thần bí nhún vai: “Nhưng thì đã sao?”
Nói xong, hai tay chậm rãi nâng lên, vô số Thời Gian Chi Lực bao phủ trước mặt, không gian trước mặt vặn vẹo, hoàn cảnh trôi ngược trở về, lộ ra những quỷ tích an toàn vẫn chưa bị thay đổi.

“Làm sao có thể…thủ đoạn này, phải tinh thông Thời Gian đến mức nào mới có thể làm được?” Du Thiên Nhai hít sâu một ngụm khí lạnh.

“Chuyện có thể khiến ngươi kinh ngạc vẫn còn rất nhiều, nhưng trước hết phải rời khỏi đây!” Kẻ thần bí hờ hững nói.


Sau đó điều khiển cơ thể Du Thiên Nhai, băng băng đào thoát.

Trước khi rời khỏi, hắn vẫn lưu luyến nhìn về cái đầu còn bị vây nhốt.

Để thoát ra ngoài, hắn chấp nhận để lại một phần quan trọng nhất trong thân thể mình trong Trận Pháp, chỉ dùng linh trí và một phần sức mạnh thoát ra.

Với trạng thái hiện tại, hắn còn chưa đủ khả năng giải cứu cho cái đầu của mình.

Nhờ vào quỷ tích an toàn theo thời gian trôi ngược, kẻ thần bí cùng Du Thiên Nhai rốt cuộc chạm đến lối ra Bạo Loạn Luân Hồi Vực, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Nhưng trong khoảnh khắc, hắn phẫn nộ gào rống: “Chó má, là kẻ nào thiết lập Trận Pháp, còn gia cố Bạo Loạn Luân Hồi Vực!?”
Để giải cứu Thiên Đế khỏi tay Lạc Nam, để thoát khỏi Trận Pháp bên dưới, để quay ngược thời gian hoàn cảnh xung quanh, để tiến đến tận nơi này, hắn đã tiêu hao sạch sẽ lực lượng tích trữ của mình.

Vậy mà đập vào mắt hắn là lối ra bị phong bế, làm sao có thể không phẫn nộ?
Vô tận không cam lòng khiến hắn như hóa thành lệ quỷ gầm rú.

“Đáng hận, ta cũng không biết a…” Du Thiên Nhai oán độc nói:
“Chẳng lẽ là Lạc Nam làm? Tên chó má đó thật nham hiểm!”
Kẻ thần bí không có tâm tình đáp lời Du Thiên Nhai, hắn đang cực kỳ phẫn nộ.

“Có cách nào thoát ra không?” Du Thiên Nhan yếu ớt hỏi.

“Nhảy vào vòng xoáy Luân Hồi là cách duy nhất thoát ra lúc này!” Kẻ thần bí lạnh giọng.

“Không thể a, chúng ta sẽ chết!” Du Thiên Nhai hoảng sợ.

“Hừ, ta đương nhiên biết sẽ chết!” Kẻ thần bí nghiến răng nghiến lợi.

Trầm mặc hồi lâu, kẻ thần bí thở dài một tiếng:
“Xem ra chỉ có thể đặt hy vọng vào bọn hắn!”
“Bọn hắn?” Du Thiên Nhai ngờ vực.

“Những phần thân thể còn lại của ta, chúng đều có ý thức độc lập!” Kẻ thần bí hừ một tiếng đáp:
“Ta sẽ phát ra tính hiệu, nếu bọn hắn thành công thoát khỏi giam cầm chắc chắn sẽ cảm ứng được!”
“Ngươi ở nơi này cùng ta nỗ lực tu luyện gia tăng thực lực, chờ bọn hắn đến giải cứu!”
“Được!” Du Thiên Nhai hít sâu một hơi đáp.

Hắn cũng đã lấy lại bình tĩnh sau tất cả mọi chuyện xảy ra, lúc này đã lâm vào bước đường cùng, chỉ còn cách đâm lao theo lao, biết đâu lại là cơ hội mới để tiến thêm một bước?
Nghĩ đến đây, Du Thiên Nhai hóa oán hận làm động lực:
“Lạc Nam, ngươi chờ đó cho ta!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment