Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 137


Chiếc xe sang trọng này vốn đã nổi bật, lại còn có hơn một trăm người đi theo bảo vệ chiếc xe này! Tình cảnh này quá mức gây chấn động! Có thể sở hữu được loại xe này, người ngồi trong xe tuyệt đối là nhân vật có bối cảnh hiển hách, cơ bản không phải là người mà người của mấy gia tộc nhỏ này có thể so sánh.

Người trong xe rốt cuộc là ai?Cũng tới Học Viện Thượng Võ báo danh sao? Trong lòng mọi người đầy kinh ngạc.
Dưới sự chú ý của mọi người, chiếc xe này chậm rãi dừng lại trước cửa chính.

Sau một phút, một trăm tên mặc áo đen nhanh chóng xếp thành hai hàng, vô cùng cung kính mở cửa xe ra.

Một giây sau, một cô gái thân hình gợi cảm uyển chuyển từ trong xe chậm rãi bước xuống.
Oa! Trong thoáng chốc, tất cả mọi người có mặt ở đó đều nín thở.

Đẹp! Quá đẹp! Váy dài đen tuyền làm nổi bật lên khí chất lạnh lùng cao quý và dáng người gợi cảm uyển chuyển kia, thật sự là quá đẹp! Trên người cô gái này tràn ngập vẻ kiêu ngạo!
Không chỉ những người bình thường nhìn đến ngây người, ngay cả ánh mắt của mấy tên con nhà giàu kia cũng dại ra.

“Cái này...!Đây là đại tiểu thư Nạp Lan Gia của Kinh Đô, Nạp Lan Hân Nhiên?!” “Trời ạ, cô ấy cũng tới Học Viện Thượng Võ báo danh?”
Không biết là ai hô lên một tiếng, lập tức gây nên một mảnh xôn xao ở xung quanh.

Nạp Lan Gia ở Kinh Đô là gia tộc lớn giàu có và có lịch sử lâu đời, sản nghiệp của gia tộc trải rộng khắp nơi! Không chỉ như thế, nghe nói Nạp Lan Gia có mấy người đều là trưởng lão của Phái Thiên Sơn! Không nghĩ tới đại tiểu thư của Nạp Lan Gia lại có thể xuất hiện ở đây.
“Nạp Lan Hân Nhiên tiểu thư thực sự là quá đẹp, nếu có thể cùng cô ấy ngủ một đêm, chết cũng đáng giá!” “Đừng có nằm mơ nữa, đẳng cấp nữ thần như cô ấy không phải là người mà mấy tên vớ vẩn như chúng ta với tới được đâu...”
Thời điểm mọi người có mặt ở đây đang nghị luận ầm ĩ, một nhân viên công tác của trường học cầm bảng danh sách đi ra cổng trường.

“Sắp dán danh sách học viên rồi kìa, sắp chia lớp rồi kìa!”
Không sai, bên trên bảng danh sách này viết người nào bị phân đến lớp nào.

Tất cả mọi người lập tức vây quanh nhân viên kia.


Cũng đúng vào lúc này, một chiếc xe tư nhân từ đằng xa chậm chạp lái tới.

Sau đó, Lăng Thành và Tôn Đại Thánh từ trên xe bước xuống.
Cmn, nhiều người như vậy? Nhìn thấy quảng trường trước mắt phải có đến mấy chục nghìn người đang chen lấn, Lăng Thành lập tức đơ người.

Vừa rồi trên đường tới đây tắc đường rất lâu, còn cho là sau khi đến học viện thì có thể tốt hơn một chút.

Lại không nghĩ tới trước cửa trường học càng nhiều người.
Cửa lớn của Học Viện Thượng Võ tương đối oách.

Rộng chừng hơn bốn mươi mét.

Bên trái cửa viết bốn chữ lớn: Lục Hợp Độc Tôn.

Bên phải cũng viết bốn chữ lớn: Thượng Võ Thiên Hạ.

Ý nghĩa của mấy chữ này vô cùng rõ rãng, Lục Đại Phái đoàn kết một lòng, đứng đầu thiên hạ, không có bất cứ một thế lực nào có thể sánh cùng.

Dù sao cái Học Viện Thượng Võ này cũng là do Lục Đại Môn Phái cùng nhau sáng lập ra.
“Cmn, Thành Tử, đã bắt đầu chia lớp rồi kìa, mau qua xem!” Tôn Đại Thánh nói.

Thật sự là có quá nhiều người, Lăng Thành và Tôn Đại Thánh thật vất vả mới chen được vào, tìm hồi lâu mới thấy tên của mình.
“Ha ha ha, Thành Tử, hai chúng ta ở cùng một lớp này.” Tôn Đại Thánh cười nói: “Còn có hai chị họ của tôi nữa, bốn người chúng ta chung một lớp!” Lăng Thành nhìn kỹ, lớp học của bốn người bọn họ là lớp mười sáu của năm nhất.
“Lăng Thành!” Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc mang theo sự mừng rỡ truyền đến, ngay sau đó một bóng dáng yểu điệu mê người bước nhanh tới.


Chính là Giai Kỳ.
Giai Kỳ vừa xuất hiện, ánh mắt của không ít đàn ông xung quanh trong nháy mắt đều tập trung trên người cô.

Cô gái đẹp như vậy không biết là ai may mắn được học chung một lớp với cô ấy đây!
Đi đến trước mặt Lăng Thành, Giai Kỳ nhẹ nhàng kéo tay hắn: “Lăng Thành, anh còn giận tôi à ? Tôi biết tôi sai rồi, thật sự là sai rồi.” Âm thanh của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có cô và Lăng Thành nghe thấy.
Lăng Thành không nói gì, cũng không muốn nói chuyện với Giai Kỳ.

“Chị dâu, cô cũng tới à? Ha ha...” Đúng lúc này, Tôn Đại Thánh đi tới, sau khi nhìn thấy Giai Kỳ thì cười chào hỏi.

Mặc dù bởi vì Giai Kỳ mà bản thân hắn bị thương nặng.

Có điều cô ấy dù sao cũng là vợ của Lăng Thành, khẳng định là không thể mang thù được.
“Tôn Đại Thánh??” Giai Kỳ lập tức ngây dại.

Nghe nói hắn bị chém ba mươi mấy nhát, gân tay gân chân đều đứt mất, sao có thể bình yên khỏe mạnh đứng ở chỗ này? Sao lại...!Sao lại giống như không xảy ra chuyện gì vậy?
Nghĩ thầm, Giai Kỳ cắn chặt môi, xấu hổ thấp giọng nói: “Đại Thánh, thật xin lỗi, đêm hôm đó tôi...” Không đợi cô nói xong, Tôn Đại Thánh đã cười ha ha một tiếng, xua tay nói: “Chị dâu nặng lời rồi, tôi là huynh đệ của Thành Tử, nhìn thấy cô có chuyện, sao tôi có thể mặc kệ được chứ? Ha ha..”
Một trận tiếng cười của Tôn Đại Thánh lập tức hóa giải không khí ngột ngạt ở đó.

Giai Kỳ cười cười, theo bản năng nhìn về phía Lăng Thành.

Nhìn thấy hắn vẫn chưa để ý tới mình, cô lập tức có chút nóng nảy.


“Lăng Thành, anh, anh đừng giận tôi nữa được không, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi mà...” Giai Kỳ cắn chặt môi, khẽ nói.
Phù...! Lăng Thành thở dài một hơi, vẫn xụ mặt như cũ.

Không phải hắn đang giả vờ cool ngầu gì, mà là hắn thật sự tức giận.

Cả đời này của hắn, thứ thiếu nhất chính là bạn bè.

Lúc trước khi còn ở Lăng Gia, hắn có rất nhiều bạn tốt.

Thế nhưng sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc, tất cả mấy tên được gọi là bạn tốt kia đều tránh xa hắn.

Trong thế giới của Lăng Thành, anh em vào sinh ra tử trong miệng người khác kia chỉ là trò đùa.
Nhưng mà sau khi gặp được Tôn Đại Thánh, ý nghĩ đó của hắn đã thay đổi.

Tôn Đại Thánh là người huynh đệ mà hắn đáng giá kết giao cả đời.

Nhưng mà bởi vì Giai Kỳ mà Đại Thánh bị chém hơn 30 nhát, suýt chút nữa thì mất mạng! Chuyện này thật sự rất khó để bù đắp.
Ngay lúc này, một giọng nói quái gở từ phía sau truyền đến.

“Ôi chà, đây không phải là con rể ở rể của Tống Gia hay sao? Anh không ở nhà quét dọn vệ sinh, cũng muốn tới Học Viện Thượng Võ báo danh à?” Lăng Thành nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hách Kiến cười lạnh đi tới, Lâm Tuyết đi theo bên cạnh.

Hôm nay Lâm Tuyết mặc một chiếc váy dài, dưới chân đeo giày cao gót, mặc dù đơn giản nhưng những đường cong gợi cảm kia vẫn hiện lên một cách hoàn hảo.
Lăng Thành cười nhạt một tiếng, nhìn Hách Kiến: “Sao nào? Ai quy định con rể ở rể thì không thể báo danh?” Lúc này, không ít con nhà giàu xông tới, đứng sau lưng Hách Kiến.

Hách Kiến nhếch miệng lên, khinh miệt nói: “Đúng là không có quy định này, nhưng mà anh vừa đến thì đã hạ thấp đẳng cấp của Học Viện Thượng Võ rồi.”
Nói đến đây, hắn cố ý lớn tiếng nói: “Haizz, mọi người mau đến xem này, tên này là con rể đi ở rể đó, ha ha ha ha! Mọi người hẳn là đã từng nghe nói về hắn nhỉ, ha ha ha!” Quả nhiên, nghe thấy lời này, xung quanh có không ít người cười vang lên.

Buổi hôn lễ ba năm trước là trò cười của cả thành phố Đại Phong.

Lâm Tuyết thực sự không nghe nổi nữa, lôi kéo Hách Kiến: “Anh có thể đừng lúc nào cũng như vậy hay không hả?” Hôm nay Lâm Tuyết tới đây không phải là tới đi học.

Thân là đội trưởng đội hình sự thành phố, cô thực sự không có thời gian tới đây.

Cô chỉ là đi đưa Hách Kiến đi học.
“Ăn ngay nói thật mà còn không cho.” Hách Kiến lầm bầm một tiếng nói: “Có ai ở đây không biết hắn là con rể ở rể đâu.” Lăng Thành khẽ cười một tiếng, không trả lời.

Mà Tôn Đại Thánh lại nhịn không được, lập tức đứng ra: “Đờ mờ, Hách Kiến, cậu thật đúng là vô sỉ, cậu có bệnh hay không hả?”
mẹ kiếp, đúng là thằng đần.

Được đà lấn tới như vậy là muốn ăn đòn à? Lăng Thành có thể nhịn, nhưng mà Tôn Đại Thánh hắn sao có thể nhịn được, hắn chỉ vào Hách Kiến nói: “Miệng đừng nát bét như thế, cứ lải nhải mãi.”
Hách Kiến có chút kiêng kị, có điều khi đó nhiều người, hắn bị mắng một phen, cảm thấy rất mất mặt nên vẫn cứng cổ nói: “Anh Đại Thánh, tôi là nói Lăng Thành, hình như không liên quan gì đến anh thì phải.” Nói thật, thực lực của Tôn Gia tại thành phố Đại Phong có thể coi là số một số hai, hắn không thể trêu vào.
“Đcm nhà cậu.” Thấy hắn vẫn còn lải nhải, Tôn Đại Thánh hoàn toàn nổi giận, xông lại một quyền đấm vào trên mặt của Hách Kiến.

“Aaaa!” Hách Kiến quát to một tiếng, bên mắt trái trong nháy mắt sưng phồng lên, quả thực là khóc không ra nước mắt.
Không đợi hắn phản ứng lại, Tôn Đại Thánh gạt chân khiến hắn ngã xuống đất.

Mọi người xung quanh hô lên kinh ngạc, nhưng lại không có ai dám tiến lên khuyên giải.

Tại thành phố Đại Phong này, có ai lại không biết tính tình của Tôn Đại Thánh rất nóng nảy đâu chứ, chọc giận hắn, chịu bị đập một trận cũng coi như may mắn rồi, dù sao cũng tốt hơn so với việc bị chém!
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lăng Thành âm thầm cười trộm, sau đó mau chóng tiến lên can ngăn: “Đại Thánh, Đại Thánh, đủ rồi, đôi co với loại tôm tép nhãi nhép này làm gì.” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Lăng Thành lại thừa dịp tiến lên can ngăn mà đạp cho Hách Kiến một phát.
Phát đạp này trực tiếp đá vào trên đầu Hách Kiến, khiến hắn ngã cắm mặt xuống đất.

“Ai nha, thật là ngại quá.” Lăng Thành cười híp mắt mở miệng, cố ý tỏ ra vô tội.

“Lăng Thành, đờ mờ nhà anh!” Hách Kiến vô cùng tức giận, nhưng lại không nói ra được câu nào.
“Lăng Thành, Tôn Đại Thánh, hai anh đủ rồi đó.” Ngay lúc này, Lâm Tuyết nhấc giày cao gót đi tới, nói: “Đây là cửa chính học viện, các anh còn dám đánh nhau à!”

Bình Luận (0)
Comment