Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1364


Long Ngạo Thiên cùng Ma Long Vấn Thiên chẳng hiểu vì sao nhìn Lạc Nam cảm thấy ngứa mắt, dường như trực giác của Thần Thú hối thúc bọn hắn phải làm thịt cái tên này càng sớm càng tốt, thậm chí không tiếc dừng lại cuộc chiến giữa cả hai.

Mà nhìn thấy hành động của hai vị Đế Tử, đám cường giả Chân Long Tộc cùng Ma Long Tộc cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục lao vào nhau cuồng chiến.

Hiển nhiên cả Chân Long Tộc và Ma Long Tộc có niềm tin tuyệt đối vào hai vị Đế Tử của mình.

Bất kể là Long Ngạo Thiên hay Ma Long Vấn Thiên đều là những cái thế yêu nghiệt vạn năm chưa chắc có một của mỗi chủng tộc, là nhân vật trụ cột trong tương lai, mặc dù chỉ là Bán Đế nhưng đã có thể đánh ngang tay những Trưởng Lão Địa Long Đế rồi.

Bởi vì như thế nên việc hai người liên thủ làm thịt một Đại Đế “có chút chiến lực” như Lạc Nam sẽ hết sức dễ dàng, chẳng có gì phải lo ngại.

“Long Văn mở, Long Lực Pháo!”
Mà lúc này, Long Ngạo Thiên là người đầu tiên ngưng tụ thế công, một khỏa Long Lực Pháo được ngưng tụ trước miệng rồng, 50 đường Chân Long Văn khảm nạm vào Long Lực Pháo, đem uy lực của nó gia tăng đến mức dữ dội, dù là Địa Đế cũng không dám tiếp nhận một cách chính diện.

Song song với hắn, Ma Long Vấn Thiên không chịu thua kém, 45 đường Ma Long Văn triển khai, gia trì vào móng vuốt:
“Ma Long Văn, Ma Long Trảo!”
Vuốt rồng vắt ngang thiên địa, hung hăng vồ xuống Lạc Nam.

Mặc dù trong lòng xem thường Lạc Nam, nhưng hai người bọn hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng Lạc Nam đánh bại bốn vị Địa Yêu Đế, biết hắn là kẻ có thực lực nên khi công kích, Long Ngạo Thiên và Ma Long Vấn Thiên đều ra tay không chút lưu thủ.

Mà đối mặt với thế công hùng mạnh của hai vị Đế Tử Long Tộc, Lạc Nam nhếch miệng cười tà:
“Cảm giác thật lạ, từ trước đến nay đều là ta vượt cấp chiến đấu, hiện tại bị kẻ khác muốn vượt cấp đánh ta, nhất thời thấy không quen!”
“Hừ, đó là vì những đối thủ ngươi từng gặp quá yếu!” Long Ngạo Thiên cười lạnh lùng, thế công không giảm.

“Hôm nay ngươi sẽ biết mùi vị bị vượt cấp là gì, đi chết đi!” Ma Long Vấn Thiên dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn lấy Lạc Nam.

“Haha!” Lạc Nam nở nụ cười tà, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo:
“Hai con tiểu giun, các ngươi không biết mình giương nanh vuốt trước mặt ai à?”
NGAO!
Tiếng nói vừa dứt, từ trong cơ thể của Lạc Nam, một tiếng rống bá đạo càn quấy đến cực điểm như đến từ thời đại khai thiên lập địa phá thể mà ra.

PHỐC…
PHỐC…
Mà ngay khi tiếng rống này vừa xuất hiện, Long Ngạo Thiên cùng Ma Long Vấn Thiên sắc mặt đại biến, sau đó toàn thân như gặp phải trọng kích, thổ huyết bay ngược giữa không trung.

Không chỉ bọn hắn, ngay cả bốn vị Long Thiên Đế của Chân Long và Ma Long đang chiến đấu cũng toàn thân run lên, tê dại cả da đầu, chỉ cảm thấy toàn thân đang run rẩy vì sợ hãi đến từ nơi tận cùng của huyết mạch.

Các tộc Thần Thú khác toàn thân giật bắn mình như gặp phải thiên địch, động tác vô ý thức chậm lại một nhịp.


Toàn trường hãi hùng khiếp vía nhìn lấy Lạc Nam, trong lúc nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

“Tiếng rống đó…là thứ gì?”
Nhìn hai vị Đế Tử Long Tộc sắc mặt xám trắng đang không ngừng thổ huyết, đám đông kiêng dè đến cực điểm nhìn lấy Lạc Nam, lần đầu tiên không còn dám xem nhẹ hắn.

Bởi vì ở ngay khi tiếng rống vừa rồi cất lên, ngay cả chính những Thiên Đế như bọn hắn cũng cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, trong lòng tràn đầy bất an.

“Hộc…hộc…hộc…”
Long Ngạo Thiên cùng Ma Long Vấn Thiên toàn thân co giật, mồ hôi lạnh vẫn đang bao trùm làn da của bọn hắn.

Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, bọn hắn như người hầu đối mặt với quân vương, đối phương chỉ bằng một ý niệm có thể làm chiến ý của bọn hắn tan rã, đánh tan tất cả kiêu ngạo và hống hách của bọn chúng.

“Làm sao…làm sao lại có chuyện hoang đường như vậy!” Cảm giác được cơ thể không nghe theo mình điều khiển, nó đang run sợ trước mặt Lạc Nam, Long Ngạo Thiên sắc mặt vặn vẹo, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

Là một kẻ có dã tâm, có lòng kiêu ngạo, hắn không cho phép mình mất đi chiến ý khi chưa thật sự tử vong.

Thế là, Long Ngạo Thiên nghiến chặt răng ken két, bất chấp thân thể run sợ, bất chấp xương cốt kêu lạch cạch kháng nghị, hắn nỗ lực đứng lên.

Ở bên cạnh hắn, Ma Long Vấn Thiên vẫn còn trong hoảng sợ chưa lấy lại tinh thần.

Tình cảnh đối lập này lập tức cho thấy sự chênh lệch của hai vị Đế Tử Long Tộc.

Long Ngạo Thiên là một kẻ có lòng dạ và nghị lực vượt trội, viễn siêu nhân vật đồng lứa và cùng thân phận.

Lạc Nam nhướng mày, Long Ngạo Thiên biểu hiện xuất chúng không phải chuyện tốt lành gì đối với hắn.

Bởi vì trong tương lai, Long Ngạo Thiên sau khi trưởng thành đủ lông đủ cánh sẽ là đối thủ một mất một còn của hắn.

Nghĩ đến đây, một cổ Nghịch Long Uy vô hình tỏa ra, trấn áp xuống thân thể Long Ngạo Thiên.

PHỐC!
Long Ngạo Thiên lại bị ép đến mức phun ra bọt máu, hắn ngửa đầu căm hận quát:
“Long Vực – mở cho ta!”
NGAO NGAO NGAO NGAO…
Long Vực ngàn dặm được hình thành, số lượng Long Văn trên thân Long Ngạo Thiên tăng mạnh đến con số 60.


Chân Long Chiến Thân bao phủ toàn thân, đem hắn bảo hộ vô cùng chặt chẽ.

Hiển nhiên, bằng vào ý chí và nghị lực, Long Ngạo Thiên vẫn muốn chống lại Lạc Nam nên đã thi triển Long Vực.

Đáng tiếc, hắn không biết thứ đang trấn áp lấy mình chính là Nghịch Long Uy.

Bên trong Long Vực, tất cả thủ đoạn của Long Tộc đều được gia tăng sức mạnh, căn cứ vào độ thuần khiết của huyết mạch mà kẻ đó sẽ được làm chủ Long Vực.

Vì thế cho nên, Long Vực mà Long Ngạo Thiên vô ý mở ra chẳng khác nào tiếp thêm sức mạnh cho Nghịch Long Uy trấn áp lấy hắn.

RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt hãi hùng tột độ của Long Ngạo Thiên, Chân Long Chiến Thân vừa mới hình thành đã tan vỡ.

Xương cốt toàn thân hắn hóa thành mảnh nhỏ, thân thể quỳ xuống trước mặt Lạc Nam, hôn mê bất tỉnh.

Mà ở bên cạnh, Ma Long Vấn Thiên cũng đã ngất xỉu từ bao giờ ngay khi Ma Long Uy phủ xuống.

Toàn trường tĩnh lặng đến cực điểm…
Chưa hề động thủ, Lạc Nam đã dùng uy thế triệt hạ hai vị Đế Tử hàng đầu Long Tộc trong thời điểm này.

Sự thật như muốn chứng minh sự kiêu ngạo, càn quấy trước đó của Long Ngạo Thiên cùng Ma Long Vấn Thiên là một trò cười, nhưng lại chẳng có ai cười nổi.

Cả đám biểu lộ âm trầm bất định, bởi vì bọn hắn không hề nhận ra thủ đoạn Lạc Nam vừa thi triển là gì, trong đầu có hàng ngàn câu hỏi.

Cổ uy thế kia là sao, sao lại khiến người khác bất an đến như vậy?
Thời đại này Nghịch Long Đế chưa xuất thế, khái niệm về Nghịch Long chỉ được ghi chép bên trong cổ tịch của Long Tộc, hơn nữa do mỗi đời Nghịch Long được sinh ra đều bị Long Tộc diệt trừ trong trứng nước khi chưa kịp trưởng thành, nên dù là các vị Long Tộc cường giả có tu vi Thiên Yêu Đế ngay lúc này cũng chẳng biết uy thế của Lạc Nam phóng ra vừa rồi chính là Nghịch Long Uy.

Đương nhiên, Lạc Nam chỉ dừng lại ở việc phóng thích Nghịch Long Uy mà không triển lộ gì thêm.

Bởi lẽ nếu chỉ là Nghịch Long Uy, Long Tộc cường giả có lẽ còn chưa hiểu rõ, nhưng nếu dùng đến Nghịch Long Chiến Thân hay hóa thành Nghịch Long, tin chắc sẽ bị nhận biết.

Đến khi đó, toàn bộ Long Tộc kéo đến thanh trừng thì phiền phức lớn.

Có trời mới biết ở thời đại thượng cổ này, Long Tộc có lão quái vật nào đang trấn thủ hay không.

Một khi toàn bộ Long Tộc quyết tâm diệt hắn, e rằng Luân Hồi Thụ cũng khó mà bảo vệ, nó cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ.


Vì không để bất kỳ biến số nào ảnh hưởng đến đường trở về thực tại, mặc dù rất muốn nhưng Lạc Nam chỉ đành không dùng đến trạng thái Nghịch Long.

“Ngươi đã làm gì Đế Tử?”
Lấy lại tinh thần, bốn vị cường giả Long Tộc lao vọt đến, cẩn thận đem Long Ngạo Thiên và Ma Long Vấn Thiên trở về, mắt rồng đầy sát cơ khóa chặt Lạc Nam.

Mà những cường giả của các tộc Thần Thú cũng đã tạm thời dừng lại động tác, nhìn chăm chú tình cảnh này.

Đạt đến Thiên Yêu Đế như bọn hắn đều đã sống vô số năm, kiến thức phong phú, số chuyện có thể khiến bọn hắn cảm thấy uy hiếp và không nhận biết được chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mà hôm nay, vừa lúc đã có cảm giác đó từ cổ uy thế vừa rồi Lạc Nam phóng thích.

Chẳng biết vì sao, bọn hắn cực kỳ bất an, cổ khí thế kia như Đế của muôn loài, cao cao tại thượng, khiến dù là Thần Thú cũng phải khuất phục.

Thân là Thiên Yêu Đế cao cao tại thượng, bọn hắn không cho phép điều đó phát sinh, dường như chỉ có đem Lạc Nam tiêu diệt mới có thể xóa đi cảm giác bất an mơ hồ đó.

Trong lúc nhất thời, sự chú ý của tất cả Thần Thú đều tập trung vào Lạc Nam.

Bầu không khí ngưng trọng đến cực điểm.


Mà trong thời gian này, rất nhiều nhân vật bằng vào các loại thủ đoạn của mình, lần lượt chiếm lấy từng kiện bảo tọa.

Số lượng bảo tọa có chủ đã hơn một nửa.

Không chỉ những cường giả thành danh nhiều năm, mà các đại thiên tài cũng bằng vào các loại thủ đoạn tinh quái để chiếm lấy bảo tọa.

Một tên thanh niên anh tuấn tiêu sái có tên Lý Tiêu Dao, nhờ vào việc nắm giữ một bộ Thân Pháp huyền ảo khó lường, chỉ với tu vi Bán Đế nhưng ngay cả những Địa Đế cũng không nắm bắt được quỷ tích của Thân Pháp đó, thành công ngồi vào một trong số 199 ghế ở hàng thứ tư.

Du Thiên Nhai cùng Ma La, hai vị tán tu thiên tài trở thành đối tượng nhắm vào của một đám thế lực lớn.

Mặc dù mạnh mẽ trong đồng lứa, nhưng hai người bọn hắn lại không có bối cảnh, bị những Đế Tử có thân phận mang theo cường giả truy kích, vì lẽ đó chỉ có thể vừa đánh vừa lui, chật vật đến cực điểm.

Cuối cùng, Du Thiên Nhai phải cắn răng đánh đổi, tự bạo một kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo vừa may mắn đạt được không lâu trong di tích, trọng thương lượng lớn cường giả, nhân cơ hội ngồi vào một kiện bảo tọa ở hàng thứ tư.

Ma La không cam lòng thua kém, vậy mà thành công thức tỉnh Ma Âm thiên bẩm trong lúc chiến đấu, nhân lúc kẻ địch kinh ngạc vì bị Ma Âm tác động, cũng chiếm được một bảo tọa không kém Du Thiên Nhai.

“Khốn kiếp, không ngờ tên khốn đó có Ma Âm!” Du Thiên Nhai sắc mặt âm trầm nhìn sang Ma La.

Hai người kết thù trong một lần đụng độ ở di tích, từ đó mâu thuẫn đã không thể hóa giải.

Những lần chiến đấu trước, Ma La chưa từng sử dụng đến Ma Âm, có lẽ bởi vì là tán tu nên không có sư phụ chỉ điểm và phát hiện thiên phú này của hắn.


Nào ngờ lần này Ma Âm đã thức tỉnh, không cần tiêu hao thứ gì đã giành được một bảo tọa, trong khi mình phải tự bạo một kiện Pháp Bảo quý giá, Du Thiên Nhai sao có thể không ghen ghét?
“Không được, 99 kiếp Luân Hồi…ta chắc chắn phải hoàn thiện và nâng cấp Thiên Hạ Vô Song, thậm chí lĩnh ngộ những thứ khác, không thể thua kém hắn!”
Nhìn Ma La bộ dạng đắc ý, Du Thiên Nhai siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy vẻ kiên định.


“Phật Tử, chúng ta không cạnh tranh chiếc ghế đó sao?”
Hai vị Phật Đế của Tây Phương Giáo nhìn lấy Ngộ Thiền hỏi.

Bọn hắn cũng là một phương đại thế lực, nhưng lại theo lệnh của Ngộ Thiền chỉ chiếm lấy bảo tọa ở hàng thứ tư.

“Không cần thiết…” Ngộ Thiền diện mục hiền từ, chắp tay đáp:
“Tây Phương Giáo chúng ta đang trên đà phát triển nhưng nội tình vẫn còn kém so với những tộc Thần Thú đã tồn tại nhiều năm!”
“Bồ Đề Thụ đã khiến nhiều người ngấp nghé, nếu lần này ngay cả cơ duyên lớn nhất của Luân Hồi Thụ cũng bị chúng ta lấy mất, sợ rằng sẽ đắc tội với nhiều thế lực lớn này!”
“Căn cơ và nội tình của Tây Phương Giáo còn chưa cho phép…”
Hai vị Phật Đế nghe vậy, thở dài một tiếng tán đồng.

Bọn hắn không biết rằng, nhờ tính cách điềm tĩnh không tham cường thế, phát triển chậm rãi từng bước một của Ngộ Thiền và sự giúp đỡ của Bồ Đề Thụ mà trong tương lai, Tây Phương Giáo đã trở thành cự đầu một phương, nội tình đã không kém bất kỳ thế lực nào trong vũ trụ.

“Hắc hắc, chiếc ghế này là của Trư gia!”
Không ai chú ý đến, trong lúc toàn trường đang chiến đấu hăng say, một bóng đen len lỏi trong hư không, với khả năng ẩn nặc khí tức, thậm chí che giấu thiên cơ cực kỳ quỷ dị của mình, thành công luồn lách thân thể mập mạp qua từng khe hở, không tốn chút công sức nào chiếm hữu một kiện bảo tọa hàng thứ tư.

Thiên Địa Trư, loại sinh vật bẩm sinh đã nhận biết mọi lĩnh vực trong thiên địa, ngay cả che đậy thiên cơ và ẩn nặc khí tức cũng có thể sử dụng, nhờ đó thong dong qua mắt vô số người.

Ngồi vào bảo tọa, Thiên Địa Trư thở hổn hển, trái tim đập liên hồi, nghĩ lại vẫn còn sợ nói:
“Cái tên đó ở Long Tộc là ai vậy? thật là đáng sợ, nếu không phải Trư gia chuồn nhanh đã toi đời rồi!”
Nó ngày thường háo sắc tham tài, ưa thích trộm đồ lót nữ và tài vật quý giá.

Nghe nói nữ nhân của Long Tộc rất đẹp, lại thêm gia tài khủng bố nên động lòng tham.

Ỷ vào thiên phú trời sinh, nó lẻn vào Long Tộc ăn trộm, nào ngờ ma xui quỷ khiến lạc vào một cái mật đạo bí ẩn.

Cứ tưởng đó là nơi cất chứa tài sản của Long Tộc, nào ngờ đụng độ một tên thanh niên mặc áo bào màu tím đen, quỷ dị khó lường.

Chỉ sau vài lượt giao thủ, nó xém chút bị tên kia một tay vỗ chết…
Cũng may tên kia không có ý lấy mạng nó, trái lại buông lời gạ gẫm rồi thả nó chạy đi, nói rằng ngày sau khi cần đến sẽ cho người đi tìm nó trở về.

Thiên Địa Trư thầm phỉ nhổ, ai cần ngươi tìm? Trư gia một người tiêu dao tự tại không sướng sao?
Mà lúc này, nó mới có thời gian quan sát cuộc chiến quan trọng ở trung tâm, ánh mắt lập tức bị một tên nam tử tóc bạc trắng hấp dẫn.

“Kẻ này là ai vậy? hơn nữa uy thế hắn vừa sử dụng sao lại khiến Trư Gia có cảm giác quen thuộc?”

Chúc cả nhà sáng đầu tuần vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment