Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1359


Lạc Nam sắc mặt không dễ nhìn một chút nào.

Hắn không có ý muốn tiếp xúc hay va chạm với bất kỳ ai khác ngoại trừ thiếu nữ ở thời điểm này.

Nhưng hiện tại tin tức về Luân Hồi Thụ xuất thế đã lan tràn, phần lớn thế lực trong vũ trụ đã đổ xô mà về, cạnh tranh và va chạm là điều khó mà tránh khỏi.

Nhưng một khi va chạm, hắn buộc phải chiến đấu.

Mà một khi chiến đấu, thủ đoạn chiến đấu của hắn phải thể hiện ra, nếu chẳng may bị sử sách ghi lại, vậy những Công Pháp, Vũ Kỹ, Thân Pháp, Thiên Địa Dị Vật… của Lạc Nam sử dụng ngày sau bị người khác liên tưởng đến một “nhân vật trong quá khứ” thì làm sao bây giờ?
Lúc đó nhân quả nặng nề, làm sao hắn có thể gánh nổi?
Mà nếu không phát huy toàn lực, Lạc Nam sợ rằng mình chẳng thể cạnh tranh nổi với số đông, nhất là khi hiện tại Pháp Bảo của hắn đều để trong Linh Giới Châu, chiến lực suy giảm không ít.

“Thiên Cơ Tông Chủ khốn kiếp, lão tử xxx ngươi!” Lạc Nam trong lòng thầm mắng một tiếng.

Nếu không phải tên Thiên Cơ Tông Chủ này nhiều chuyện, để một mình hắn đi tìm Luân Hồi Thụ thì dễ dàng biết bao nhiêu? Cũng không phát sinh những vấn đề phiền phức đến như vậy.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, không hổ là cường giả thời xưa cổ, ngay cả việc Thần Thụ kỳ bí như Luân Hồi Thụ xuất thế mà cũng bói ra được, thủ đoạn thăm dò Thiên Cơ thật sự là thông thiên triệt địa a.

Thiên Cơ Tông chính là thế lực chuyên thăm dò Thiên Cơ nổi danh khắp vũ trụ ở thời đại này.

Chỉ bất quá bởi vì chuyên thăm dò Thiên Cơ, nhiều lần xúc phạm đến quy luật của vũ trụ, dẫn đến các thành viên Thiên Cơ Tông liên tục bị phản phệ nặng nề qua các thế hệ.

Mãi đến tương lai, toàn bộ Thiên Cơ Tông chỉ còn lại duy nhất một người là Thiên Cơ Thiên Đế, cũng là nhân vật mà Phượng Hoàng Tộc nhờ dò xét tung tích Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh nhưng không thành công.

“Không biết nếu so với Bụt của Cổ Việt Tộc, Thiên Cơ Thiên Đế liệu có sánh bằng?”
Lạc Nam cảm thấy tò mò, bởi hắn nghe nói Bụt cũng là nhân vật có máu mặt trong lĩnh vực thăm dò Thiên Cơ.

Lại nghĩ đến mình có Thiên Cơ Bảng so với bọn hắn càng thêm lợi hại, cũng xứng đáng với cái giá Điểm Danh Vọng mỗi lần bỏ ra.

“Đại thúc, sắc mặt vì sao lại khó nhìn như vậy?” Thiếu nữ thấy Lạc Nam không nói lời nào, kéo tay hắn lo lắng:
“Có chuyện gì khó khăn sao? cứ nói cho Hàm Nhi xem nào!”
“Không có gì đâu…” Lạc Nam mỉm cười đáp: “Chỉ là ta đối với Luân Hồi Thụ cũng có chút hứng thú, nên chú tâm một chút mà thôi!”
“Hì hì, Thần Thụ xếp hạng thứ tư nha, ai mà không hứng thú?” Thiếu nữ che miệng cười duyên:
“Bất quá đại thúc lợi hại như vậy, nói không chừng sẽ lọt vào mắt xanh của Thần Thụ!”
Lạc Nam nhìn nàng dung quang sáng lạng, một chút phiền não trong lòng cũng quét sạch.

“Thôi kệ, nước đến đất chặn, lo lắng cũng chả được gì!” Hắn thoải mái nghĩ:
“Huống hồ thần thụ có linh, nói không chừng dù thực lực có lợi hại cũng chưa chắc được sự tán đồng của nó!”

Nghĩ đến đây, Lạc Nam lấy lại tâm trạng, nắm tay Hàm Nhi dạo chơi Tiên Ma Đế Giới.

Ở tương lai, Tiên Ma Vực chia làm năm khu vực được xưng là Đông Vực, Tây Vực, Nam Vực, Bắc Vực và Trung Vực.

Nhưng ở thời đại này, Tiên Ma Đế Giới lại chỉ đơn giản chia thành hai khu vực: “Tiên Vực và Ma Vực!”
Tiên Vực là nơi các thế lực đến từ Tiên giới tụ tập, ngược lại Ma Vực cũng là nơi tổng hợp các thế lực xuất thân Ma giới.

Tiên Vực và Ma Vực ngày thường chiến đấu hầu như chẳng ngừng nghĩ, nhưng lần này lại phá lệ an bình, không ai thèm đếm xỉa đến ai.

Đơn giản, bởi vì Luân Hồi Thụ sắp xuất thế, ai cũng muốn giữ lại lực lượng tham gia tranh đoạt, đâu có điên mà chiến đấu để tiêu hao để kẻ khác ngư ông đắc lợi?
Hai người đi dạo một hồi, dung nhan tuyệt mỹ như tiên của Hàm Nhi cũng thu hút không ít ánh mắt.

Bất quá như đã nói, những nhân vật có mặt ở Tiên Ma Đế Giới đều không phải kẻ tầm thường, trước khi cạnh tranh Luân Hồi Thụ, chẳng ai muốn gây sự hay chuốc lấy phiền phức, nên Lạc Nam và Hàm Nhi tương đối thoải mái, không gặp phải kẻ gây sự.

KENG! KENG! KENG! KENG!
Bất quá lúc này, bên tai vang lên thanh âm kim loại va chạm chát chúa, Lạc Nam cảm thấy hứng thú với một đám đông đang tập trung.

Hắn cùng Hàm Nhi tiến đến quan sát, phát hiện thì ra nơi này có Quầy Hàng của Ải Nhân Tộc, bọn hắn đang tiến hành Luyện Khí cho khách nhân ngay tại chỗ.

Ải Nhân Tộc là chủng tộc trời sinh đã có thiên phú Luyện Khí kinh người, mỗi một đời tộc nhân đều sản sinh ra những Luyện Khí Sư kiệt xuất.

Nghe nói Tộc Trưởng đời này của Ải Nhân Tộc càng là một vị Thiên Khí Đế, cả đời luyện chế ra vô số Pháp Bảo nổi danh, trong đó còn có cả những kiện Đế Binh, chấn kinh lưỡng giới.

Bất quá, người mở quầy hàng trước thanh thiên bạch nhật không thể nào là Tộc Trưởng của Ải Nhân Tộc được, trái lại chỉ là một vị Trưởng Lão đạt đến Khí Đế Sơ Kỳ mà thôi, Pháp Bảo cao cấp nhất mà hắn có thể luyện cũng chỉ là Đế Cấp Hạ Phẩm.

“Hàm Nhi, chờ ta một chút!” Lạc Nam hướng thiếu nữ mỉm cười, sau đó cất bước đến quầy hàng của Trưởng Lão Ải Nhân Tộc.

Thiếu nữ nghe vậy tò mò đi theo phía sau.

Thấy Lạc Nam đến gần, vị trưởng lão phóng khoáng hỏi: “Vị đạo hữu này muốn luyện chế Pháp Bảo sao? nguyên liệu do ngươi chuẩn bị, tùy vào đẳng cấp mà ta sẽ định ra thù lao!”
“Không…” Lạc Nam lắc đầu, mỉm cười đáp:
“Tại hạ muốn tự mình luyện chế một kiện Pháp Bảo để tặng nữ nhân của mình, nhưng lại không có mang theo Nguyên Liệu và đồ nghề, vì thế muốn mượn nhờ của đạo hữu!”
“Đại thúc còn biết luyện khí?” Hàm Nhi nghe vậy hai mắt tỏa sáng, nhịp tim đập lên thình thịch, môi thơm hé mở đầy vui sướng.

Mà nghe Lạc Nam nói vậy, Trưởng Lão Ải Nhân Tộc đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Thấy dung mạo của Lạc Nam tầm thường chẳng có gì đặc biệt, nhưng chẳng hiểu vì sao trên người lại mang theo khí chất đáng tin cậy.


Trưởng Lão Ải Nhân Tộc gật đầu nói:
“Thôi được, lão phu có thể chuẩn bị nguyên liệu và cho đạo hữu mượn đồ nghề, nhưng ngươi phải trả thù lao tương xứng!”
“Không thành vấn đề!” Lạc Nam mỉm cười, mở ra Cửa Hàng May Mắn, tùy tiện mua một kiện Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo ném cho Trưởng Lão Ải Nhân Tộc.

“Đồ tốt!” Trưởng Lão Ải Nhân Tộc hai mắt tỏa sáng, đầy vui vẻ cười haha:
“Sảng khoái, sảng khoái, đây là tất cả nguyên liệu lão phu có, ngươi cứ tự nhiên!”
Nói xong, đem Nhẫn Trữ Vật đang đeo trong tay giao cho Lạc Nam.

Như đã nói, hắn chỉ là một Đế Khí Sư Sơ Kỳ, luyện được tối đa là Đế Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo, lúc này được Lạc Nam trả thù lao là một kiện Đế Cấp Trung Phẩm, sao có thể không hài lòng?
Đám đông vây xem thấy Lạc Nam hào phóng như vậy, cả đám âm thầm ném ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hàm Nhi.

Chẳng trách thiếu nữ này xinh xắn lung linh lại cam tâm trở thành nữ nhân của một nam tử trung niên có bề ngoài tầm thường, thì ra người ta là nhân vật có bản lĩnh, tùy tiện đã ném ra hàng Đế Cấp Trung Phẩm rồi.

Trong ánh mắt tò mò của đám người, Lạc Nam cũng chẳng công khai Luyện Khí, ngược lại nhìn về mật thất phía sau Trưởng Lão Ải Nhân Tộc hỏi:
“Cho ta mượn nơi đó nhé!”
Trưởng Lão Ải Nhân Tộc gật đầu, cho rằng Lạc Nam không muốn bị người ngoài làm phân tâm trong lúc Luyện Khí, vì đó là chuyện hết sức bình thường.

“Chúng ta vào!”
Lạc Nam mỉm cười, kéo tay Hàm Nhi đi vào mật thất.

Hắn ngại Luyện Khí công khai là sợ ngọn lửa mình sắp sử dụng lọt vào mắt người ngoài, đối với nhân quả có ảnh hưởng không tốt.

“Đại thúc, ngươi muốn tặng cái gì cho Hàm Nhi sao?” Thiếu nữ đã sớm lâng lâng như ở trên mây, tâm trạng vui sướng nhảy nhót liên hồi.

Nàng nghe nam nhân này nói muốn luyện Pháp Bảo để tặng cho nữ nhân của hắn, không phải nàng thì là ai?
“Haha, nữ hiệp là phải có Kiếm!” Lạc Nam cười trêu nói: “Kiếm của nàng đã gãy sao có thể làm nữ hiệp? để ta luyện thanh kiếm khác cho nàng!”
“Ừm!” Hàm Nhi ngoan ngoãn gật mạnh đầu, nam nhân này quá mức tâm lý rồi.

Ở cùng với hắn, nàng phát hiện mình giống như một tiểu cô nương, chỉ cần vui đùa và hưởng thụ trong vòng tay hắn là được.

Điều này trái ngược với mơ ước trở thành nữ hiệp trừ gian diệt ác nhiều năm qua của nàng.

Nhưng thì tính sao?
Nàng thích cảm giác làm tiểu cô nương của hắn, nữ hiệp không làm nữa cũng được nha.

Lạc Nam bắt đầu chăm chú.


Hắn lấy ra tất cả nguyên liệu của Trưởng Lão Ải Nhân Tộc, bắt đầu suy tính sử dụng cho hợp lý.

Rất nhanh, Đỉnh Thiên Diễm hòa cùng Hỏa Đế Lực bùng nổ mà ra, không ngừng thiêu đốt nguyên liệu.

Lạc Nam đứng thẳng lưng, tay cầm đồ nghề, bắt đầu tạo hình luyện chế.

KENG! KENG! KENG! KENG!
Liên tiếp là những tiếng búa đinh tai nhứt óc vang lên, nhiệt độ trong mật thất nóng như lò thiêu, động tác của Lạc Nam mạnh mẽ đầy lực lượng.

Mồ hôi lấm tấm chảy xuống trên trán hắn, thiếu nữ ở một bên da thịt trắng nõn nà cũng đỏ lên.

Nàng si mê ngắm nhìn lấy hắn luyện khí cho mình, trong lòng ngọt ngào như được nếm mật.

Có câu nói nam nhân hấp dẫn nhất là khi chú tâm làm một việc nào đó.

Lúc này mặc dù đại thúc của nàng sử dụng một khuôn mặt bình thường, nhưng sự nam tính và hấp dẫn của hắn vẫn khiến nàng không cưỡng lại được.

Thiếu nữ tiến lên, nhón nhẹ chân, hôn lấy từng giọt mồ hôi trên mặt hắn, đầu lưỡi ướt át vươn ra liếm sạch sẽ.

Lạc Nam toàn thân nhẹ run, trong lòng bất tri bất giác nhớ lại cảnh tượng giữa mình và Ái Tâm trong quá khứ.

Khi đó, nàng Luyện Khí, hắn từ phía sau không ngừng xâm nhập vào khe hẹp.

Cảnh tượng đó đã trở thành kỷ niệm khó quên của hai người.

Lúc này vai trò thay đổi, người Luyện Khí là hắn, mà người đang tác oai tác oái lại là Hàm Nhi.

Chẳng biết từ bao giờ, nàng đã quỳ xuống mặt đất.

Lạc Nam hiểu ý giải trừ Bá Y, tiểu huynh đệ cứng rắn thô to lại hiện lên.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn, môi đỏ chậm rãi mở ra, quỳ gối đón nhận côn thịt đi vào trong miệng.

Chẹp…chẹp…chẹp…
Thanh âm ướt át vang lên, đầu lưỡi đinh hương quấn quanh côn thịt.

Lạc Nam cố gắng giữ tập trung, vừa hưởng thụ nàng chăm sóc, động tác luyện khí vẫn không ngừng nghĩ, nhiệt độ đến từ Đế Diễm ngày một nóng lên.

Không khí quá nóng, thiếu nữ lột xuống váy dài…
Đôi bầu sữa mềm mại mịn màn có chút mồ hôi nẩy nẩy bung ra, được nàng thành thục kẹp lấy côn thịt vào giữa.

“Hừ…” Lạc Nam thoải mái gầm một tiếng trong cổ họng, tốc độ Luyện Khí trở nên nhanh hơn bao giờ hết.



KENG!
Khi tiếng búa cuối cùng dừng lại cũng là lúc một dòng sinh mệnh nóng rực tiến vào cổ họng Hàm Nhi, được nàng si mê nuốt xuống.

Làm sạch tiểu huynh đệ cho nam nhân, Hàm Nhi xoay người đứng dậy.

“OA…”
Một tiếng kinh hô đầy bất ngờ phát ra từ bờ môi kiều diễm.

Lơ lửng trước mắt nàng, hai kiện Đồ Vật đang lơ lửng giữa không trung.

Một thanh Trường Kiếm thon dài như ngọc, màu tím oánh nhuận tô điểm vẻ thần bí, lưỡi kiếm sắt mỏng như liễu, chuôi kiếm cân xứng tinh xảo, bên trên có điêu khắc ba chữ “Tặng Hàm Nhi!”
Mà ở cạnh bên, một bộ giáp lụa màu trắng bồng bềnh như mây, tay áo tung bay, mang theo khí tức không nhiễm bụi trần, cao quý và trang nhã như giành cho tiên tử.

Lạc Nam biết nàng thích mặc đồ trắng ra dáng nữ hiệp thanh lệ thoát tục, tay cầm Kiếm hiện vẻ uy phong nên đã dùng hết số nguyên liệu của Ải Nhân Tộc Trưởng Lão, luyện ra hai kiện Pháp Bảo.

Đều là hàng Đế Cấp Hạ Phẩm mà thôi.

Nhưng ở trong mắt Hàm Nhi, đây lại là hai món lễ vật quý giá nhất cả cuộc đời nàng, sẽ được nàng trân trọng đến hơi thở cuối cùng của sinh mệnh.

“Thế nào? hài lòng không?” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa.

“Đại thúc!” Hàm Nhi cuồng nhiệt hét lên.

Nàng như chim non sà vào lòng hắn, bờ môi thơm ngát hiến dâng, nồng nhiệt hôn lấy nam nhân.

Lưỡi hai người rất nhanh quấn quít cùng một chỗ, bàn tay Lạc Nam đã tìm đến gò bồng đảo đàn hồi của người thiếu nữ, ngón tay trêu chọc nụ hoa đỏ hồng săn cứng.

“Đại thúc, Hàm Nhi yêu ngươi…muốn Hàm Nhi đi!”
Hôn nhau hồi lâu, thiếu nữ toàn thân nóng hổi, giọng điệu rên rỉ yêu kiều pha lẫn chờ mong vang lên bên tai nam nhân.

Lạc Nam giật mình, lấy lại tỉnh táo khoác bạch y lên người nàng, cốc lên đầu nàng mắng:
“Chỗ này không thích hợp!”
Hàm Nhi lè lưỡi, mắc cỡ đỏ cả mặt, lúc này mới nhớ đến hai người đang ở trong mật thất của Trưởng Lão Ải Nhân Tộc, nếu lâu quá không ra sợ rằng hắn sẽ vào kiểm tra.

“Vậy khi nào có thể?” Thiếu nữ lửa tình đang cuồng nhiệt, không muốn dễ dàng buông tha Lạc Nam.

Nhìn ánh mắt ẩn chứa tình cảm như muốn hòa tan của nàng, Lạc Nam trong lòng có chút hoảng hốt, cuối cùng đáp:
“Đợi chuyện Luân Hồi Thụ qua đi, chúng ta sẽ…”
"Đại thúc hứa rồi đó, chúng ta ngoéo tay!" Hàm Nhi vui sướng nở nụ cười rạng rỡ, đưa ngón tay út lên.

"Được!" Lạc Nam gật đầu, cũng đưa tay lên ngoéo lấy tay nàng.

Chỉ là hai người không hề biết rằng, lời hứa này!

Bình Luận (0)
Comment