Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1267


Lạc Nam sắc mặt mơ màng rời khỏi Thư Viện Cổ Việt…
Lúc này, hắn đã phát hiện trang giấy hoàng kim thần bí kia đang lơ lửng bên trong đan điền của mình, nằm im một cách tĩnh lặng…
Dù tiến vào cơ thể hắn, nhưng khi Lạc Nam cố gắng câu thông và liên hệ với nó, trang giấy hoàng kim vẫn ngu ngơ nằm im một chỗ, không thèm để ý đến hắn.

Mấy nữ Hồn Nguyệt Ánh, Phong Nhi, Hỏa Nhi các loại vì tò mò tiến đến gần quan sát, dùng tay chạm vào trực tiếp, sử dụng các loại lực lượng oanh tạc nhưng nó vẫn trơ trơ, các nàng đành phải bó tay trở về bên trong Đỉnh.

Thậm chí, Lạc Nam dung hợp Bá Đỉnh, điều khiển Bá Đỉnh đem trang giấy hút vào, dùng Bá Lực nghiền ép lấy nó, cuối cùng vẫn chẳng có chút hiệu quả nào, chỉ có thể đem nó thả ra, tiếp tục để nó trôi nổi trong đan điền Lạc Nam.

“Đáng giận, tự nhiên thu một vật kỳ quái vào trong người, không biết là phúc hay họa…” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.

Hắn cũng chả hiểu lúc đó vì cái gì mình lại lựa chọn nó, dường như tiềm thức và bản năng mách bảo, lại như không làm chủ được cơ thể.

Lạc Nam hỏi thăm Kim Nhi, nàng chỉ đáp lại một câu công tử đừng quá lo lắng xong rồi lẫn trốn mất dạng.

“Thôi được rồi, xin ý kiến Thạch Lão thử xem…”
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng rời khỏi Thư Viện Cổ Việt.

Liếc mắt nhìn, phát hiện Thạch Lão đã trở về làm một tấm bia đá.

Lạc Nam chạy đến bên cạnh, chắp tay cung kính: “Thạch lão tiền bối, tiểu tử ở chỗ cuối Thư Viện lấy được một trang giấy hoàng kim kỳ lạ, không biết tiền bối biết gì về nó, mong giải đáp một hai!”
“…”
Đáp lại Lạc Nam chỉ là sự im lặng, tấm bia đá hoàn toàn bình thường sừng sững xuyên qua mây, không thèm đếm xỉa đến hắn.

“Thạch Lão Tiền Bối…Thạch Lão Tiền Bối…” Lạc Nam nhỏ giọng kêu.

Vẫn không được đáp lại, dường như bia đá vô tri vô giác, Thạch Lão như lâm vào trạng thái ngủ say vậy.

Lạc Nam bất đắc dĩ, biết mình bị cho ăn bơ.

“Thôi được rồi…đã nàng nói không cần lo lắng, ta cứ mặc kệ nó!” Cuối cùng, hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Kim Nhi, không quan tâm đến trang giấy thần bí nữa.

Bước khỏi vòng xoáy không gian, rời khỏi Thư Viện Cổ Việt.

Mà khi thân ảnh Lạc Nam vừa khuất dạng, bên trên tấm bia đá hiện lên một đôi mắt đầy phức tạp, giọng điệu khàn khàn của Thạch Lão mang theo vẻ kinh nghi:
“Thứ kia vậy mà chủ động lựa chọn hắn…thật là khó tin, không được…ta phải báo cáo cho Tộc Trưởng!”


Lạc Nam ngựa quen đường cũ trở về, lần này Tre Cổ Việt cũng không hề lên tiếng, mà hắn cũng không có hứng thú trò chuyện.

Thế là một đường im lặng, rời khỏi đường mòn.

XOẸT XOẸT XOẸT…
Lũy Tre khép lại, con đường dẫn vào Thư Viện biến mất trong tầm mắt.

“Haha, thu hoạch khá chứ?” Bụt vuốt râu mỉm cười nghênh đón, lão đã biết chuyện Mặc Căng cho Lạc Nam thêm một khối Lệnh Bài.

“Tạm ổn!” Lạc Nam cười khan, ra vẻ tò mò hỏi: “Không biết vật phẩm cuối cùng mà tiểu tử nhận được là gì?”
Quán Quân của Cổ Việt Tộc nhận được ba phần thưởng, hắn vẫn còn thứ cuối cùng chưa tiếp nhận – Long Cốt của Long Chí Tôn.

Bụt nghe vậy sắc mặt nghiêm túc, hướng hắn truyền âm nói: “Vật phẩm cuối cùng với thực lực hiện tại của ngươi còn chưa thể sử dụng, nhưng nếu muốn tiếp nhận…Cổ Việt Tộc chúng ta cũng không giữ lại!”
“Tiền bối cứ yên tâm, ta muốn tiếp nhận!” Lạc Nam không chút do dự đáp.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ thật sự nhờ Cổ Việt Tộc giữ lại Long Cốt của Long Chí Tôn.

Nhưng hắn cảm thấy mình thì ngoại lệ, có Linh Giới Châu…hắn sợ gì không thể cất giữ?
Thậm chí nếu ngay cả Linh Giới Châu cũng cất chứa không nổi Long Cốt của Long Chí Tôn, vẫn còn không gian của Hệ Thống nha.

Không gian của Hệ Thống chẳng thể chứa vật sống, nhưng Long Cốt là vật chết mà…cất giữ thoải mái.

“Ngươi biết phần thưởng là gì không?” Bụt tròn mắt hỏi, hiển nhiên Lạc Nam chưa hỏi kỹ lưỡng đã muốn nhận hàng khiến hắn bất mãn.

“Haha, dù phần thưởng là gì tiểu tử cũng muốn nhận!” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, cũng không thể nói Cự A Man tiết lộ cho mình a.

“Tiểu tử ngươi…” Bụt dở khóc dở cười:
“Được rồi, theo lão phu một chuyến đi!”

Ba ngày sau…
Lạc Nam và Lạc Kỳ Nam được Thủy Tinh và Bụt đưa tiễn rời khỏi phạm vi của Cổ Việt Tộc.

Trước khi đi, hắn đương nhiên không quên lấy trở về nhánh tre biến dị trước ánh mắt lưu luyến của đám người Mặc Căng.

Thậm chí, một đám Thiên Khí Đế của Cổ Việt Tộc còn ngõ ý nếu Lạc Nam muốn luyện Đế Binh Hoàn Mỹ cứ đến tìm đám lão ngoan đồng bọn hắn.


Đối với điều này, Lạc Nam chỉ mỉm cười cảm tạ, bởi vì còn không có dự định…
“Đa tạ Cổ Việt Tộc thời gian qua đã chiếu cố, chúng ta vĩnh viễn không quên!” Lạc Nam cùng nữ nhi hướng Bụt và Thủy Tinh chắp tay:
“Hẹn gặp lại! Bụt tiền bối và Thủy Tinh huynh!”
“Haha, người trẻ tuổi…lão phu rất chờ mong thành tựu của ngươi đấy!” Bụt vuốt râu cười lớn.

“Hiện nay có rất nhiều người nhắm vào ngươi, ta không muốn nghe tin nhân vật đánh bại mình phải chết yểu!” Thủy Tinh nghiêm túc nhắc nhở.

“Chắc chắn rồi! sẽ không để hai vị phải thất vọng.

” Lạc Nam mỉm cười.

Gật gật đầu, Bụt và Thủy Tinh biến mất tại chỗ, nhiệm vụ của bọn hắn đến đây là hoàn thành, bởi vì biết sẽ có nhân vật đến đón mấy người Lạc Nam.


“Baba, ta phải trở về…” Tiểu Kỳ Nam bịn rịn nước mắt, ngay cả Loan Loan cũng hóa thành nhân loại rưng rưng.

“Haizz…” Lạc Nam thở dài một tiếng, đem hai nữ nhi bảo bối ôm vào trong ngực.

Các nàng phải về Tuế Nguyệt Cung, mà hắn thì muốn đi Côn Lôn Giới, ngoài ra hắn còn nhiều chuyện khác muốn làm.

Tu luyện không năm tháng, hoàn cảnh ở Côn Lôn Giới không thể giúp Tiểu Kỳ Nam tiến bộ bằng Tuế Nguyệt Cung được.

Theo lời của nàng, lần này trở về…Tuế Nguyệt Nữ Đế sẽ tạo điều kiện cho Tiểu Kỳ Nam và cả Loan Loan bế quan, khi nào cả hai thành Đế mới được xuất thế.

“Ngốc, Baba hiện tại rất mạnh, chờ thêm một đoạn thời gian không xa, ta sẽ đến Tuế Nguyệt Cung đón tất cả trở về!” Lạc Nam mỉm cười an ủi, ôn nhu lau nước mắt trên mặt hai nữ nhi.

“Cứ giao baba cho ta chiếu cố!” Tiểu Hồng Nhi cũng không nỡ nhìn lấy hai tỷ muội, vỗ vỗ ngực nhỏ cam đoan sẽ bảo vệ Lạc Nam cho thật tốt.

Tiểu Kỳ Nam nín khóc mỉm cười: “Mẫu thân và các dì đều đang đợi Baba lấy tư thái cường giả đón các nàng trở về, để toàn bộ vũ trụ đều biết nam nhân của các nàng là nhân vật như thế nào!”
“Ta sẽ không để các nàng phải thất vọng!” Lạc Nam gật mạnh đầu, không quên căn dặn:
“Thay baba nói với các nàng đừng ép buộc bản thân phải nỗ lực quá mức!”
Tiểu Kỳ Nam mím môi đáp: “Các nàng nỗ lực không chỉ vì cả nhà chúng ta, mà còn là vì Sư Phụ…”
“Kẻ thù của sư phụ quá mức cường đại, chúng ta phải thật nhanh mạnh hơn để giúp sức cho người!”
“Nói ngốc gì thế?” Lạc Nam mỉm cười cốc lên đầu nàng: “Sư phụ con cũng là người trong nhà mà!”
“Hừ, baba thối, còn muốn kéo sư phụ vào sao? nghĩ hay lắm!” Tiểu Kỳ Nam giậm chân hờn dỗi.


“Không được?” Lạc Nam cười hắc hắc.

“Baba còn phấn đấu thêm nhiều lắm!” Tiểu Kỳ Nam bĩu môi.

“Nhất thống Tiên Ma thành công được không?” Lạc Nam tràn đầy tự tin.

“Thành tựu cao thì có lợi ích gì, còn phải chiếm được trái tim của nàng!” Tiểu Kỳ Nam sắc mặt xem thường.

Loan Nhi ở một bên hơi suy nghĩ, cũng đưa ra lý lẽ nói: “Cảm xúc của sư phụ đối với baba không mặn không nhạt, tâm cảnh của nàng vạn cổ bất biến, đối với nhân vật như Nghịch Long Đế năm đó còn chẳng hề rung động, khó…thật sự khó…”
“Hai nha đầu cứ chờ xem!” Lạc Nam ở ngoài mạnh miệng, trong lòng có chút chột dạ.

Bởi vì 10 năm đó hắn nhiều lần mượn chuyện của Tiểu Kỳ Nam tiếp xúc với Tuế Nguyệt Nữ Đế, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng Tuế Nguyệt Nữ Đế lại mang đến cho hắn một cảm giác nhìn thì rất gần, thực chất lại xa đến vô pháp rút ngắn.

Cũng chẳng biết nàng có tu luyện Vô Tình Đạo hay không, tâm cảnh như băng sơn ngàn năm không hề lay chuyển.

“Hì hì, mỏi mắt chờ mong!” Hai nữ tinh nghịch, ăn ý nhìn nhau nháy mắt.

Hiển nhiên các nàng đang khích tướng Lạc Nam ra sức một chút, trong lòng còn hận hắn và sư phụ không lập tức cưới nhau, để quan hệ đôi bên thân càng thêm thân.

Giờ phút chia tay đã đến…
Tiểu Kỳ Nam cùng với Loan Loan bóp nát một khối ngọc bội.

ẦM ẦM ẦM ẦM…
Rất nhanh, một đường hầm Không Gian xuất hiện trước mặt các nàng, từ bên trong đó vang lên thanh âm êm tai nhưng đầy uy nghi của Tuế Nguyệt Nữ Đế:
“Vào đi thôi…”
Hai nữ bờ vai hơi run, cũng không dám tiếp tục quay đầu nhìn Lạc Nam, nhắm mắt nhảy vào trong đường hầm.

Lạc Nam nhìn theo bóng lưng của các nàng biến mất, giọng điệu bỗng nhiên dịu dàng pha lẫn cảm kích:
“Tuế Nguyệt, những năm qua thật sự đa tạ nàng…”
“Không cần cảm tạ, chờ các ngươi trưởng thành trợ giúp ta đối địch là được!” Tuế Nguyệt Nữ Đế từ đầu bên kia lạnh nhạt đáp lại:
“Ta không vô duyên vô cớ giúp bất luận kẻ nào, nhìn thấy tiềm lực phi phàm của ngươi và các nàng nên mới hỗ trợ mà thôi!”
Lạc Nam cũng không phản bác lời nói lạnh lùng của Tuyết Nguyệt Nữ Đế, ngược lại hắn còn lấy ra một cánh Cửu Diệp Liên Hoa đưa đến:
“Kẻ thù của nàng cường đại, có thêm thủ đoạn bảo vệ bản thân cũng tốt, đây là chút tâm ý của ta!”
Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng không khách khí, cánh của Cửu Diệp Liên Hoa biến mất ngay tại chỗ.

“Mặc dù hiện tại ta năng lực có hạn, nhưng chỉ là việc nằm trong khả năng, nàng có việc cần cứ nói một tiếng!” Lạc Nam nói thêm.

Chúng nữ Hậu Cung biết ơn Tuế Nguyệt, hắn sao lại không?
Nếu năm đó không có nàng che chở, hắn lại lỗ mãng cùng chúng nữ phi thăng, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng, cảnh tượng thảm khốc bên trong giấc mộng đã minh chứng tất cả.

“Ngươi giữ được mạng trong tương lai đã là việc làm tốt nhất!” Tuế Nguyệt hờ hững nói.


“Mấy người Nhược Tuyết, Cơ Nhã… sau lưng các nàng đều có thế lực và cường giả, lôi kéo được hay không tùy vào bản lĩnh của ngươi!” Nàng để lại một câu cuối cùng, đường hầm không gian chính thức khép lại.

Lạc Nam mỉm cười vui vẻ…
Tuế Nguyệt Nữ Đế tạo điều kiện cho chúng nữ Yên Nhược Tuyết ở lại sau lưng hắn, để hắn có thể tiện bề lôi kéo thế lực và cường giả đứng sau các nàng, kết thành đồng minh.

Côn Lôn Giới hiện tại đang thiếu nhất chính là đồng minh mạnh mẽ…
Nghĩ đến đây, Lạc Nam không chần chờ nữa, lấy ra Truyền Âm Ngọc của Côn Lôn Nữ Hoàng, truyền lực lượng vào:
“Sư phụ, ta muốn trở về!”
Hắn thừa hiểu hiện tại mình là con mồi ngon béo bở trong mắt vô số người, tự mình hành tẩu trong không gian chính là muốn chết.


Hải Long Tiên Vực…
Bên đại điện cổ xưa nằm trên Long Đảo to lớn nhất, một đám cao tầng của Chân Long Tộc ánh mắt nghiêm túc nhìn vào Lưu Ảnh Ngọc, xem đi xem lại trận chiến giữa Lạc Nam và Long Ngạo Thế.

Biểu lộ cả đám âm trầm, Long Uy tràn lan…sát khí lượn lờ dữ dội.

Mặc dù Long Ngạo Thế nhờ vào Long Đằng Thoát Xác thành công giữ mạng, nhưng điều này không khiến sát tâm của Long Tộc suy giảm chút nào.

“Loại lực lượng đó gọi là Bá Lực sao?” Nhìn thấy Chân Long Lực của Long Ngạo Thế bị lực lượng của Lạc Nam nghiền ép, sắc mặt một đám cường giả vô cùng khó coi.

Long Tộc sở dĩ có được địa vị chí cao là nhờ vào Long Lực có thể áp đảo mọi loại lực lượng trong tiên giới này, Long Lực được xưng tụng là đệ nhất lực lượng trong vũ trụ.

Hiện nay xuất hiện Bá Lực vượt qua Long Lực, làm mất đi sự uy nghiêm và danh tiếng vốn có của Long Lực, điều này chạm vào điểm mấu chốt trong lòng Chân Long.

Hiện tại Lạc Nam còn là Tôn thì cũng thôi, nếu hắn thành Đế…chẳng phải ngay cả Long Đế Lực của bọn hắn cũng phải bại trước Bá Lực hay sao?
“Tộc Trưởng…người nghĩ thế nào?” Toàn bộ Long Tộc nhìn lên Long Ngạo Thiên lười biếng ngồi trên Long Ngai, trưng cầu ý kiến.

Long Ngạo Thiên biểu lộ nhìn không ra hỉ nộ, chỉ nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên thành ghế, thản nhiên nói:
“Bảo tồn địa vị của Long Lực bất khả xâm phạm!”
Chúng cường giả đồng loạt cung kính gật đầu, trong mắt lóe lên sát cơ.

Đúng vậy, để bảo toàn địa vị của Long Lực…đương nhiên là tiêu diệt lực lượng cao hơn.

“Cố gắng làm cho kín đáo, hắn và Tuế Nguyệt Nữ Đế quan hệ không ít đâu…” Long Ngạo Thiên để lại một câu, thân ảnh đã biến mất.

“Chúng thần hiểu!”
Đám Long Tộc Trưởng Lão đồng loạt khấu đầu.


Chúc cả nhà ngủ ngon.

Bình Luận (0)
Comment