Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 34

Chủ nhật, Tạ Ánh An với Lý Thanh Mặc mới sáng sớm đã mất tích.

Thanh Nhiễm ở nhà làm bài tập, sau khi làm xong cô lại lấy đáp án của Tạ Ánh An ra so, hai bài làm ngoài các bước giải không giống ra, thì đáp án đều như nhau.

Cô bỏ tờ đề sang một bên, muốn đợi Lý Thanh Mặc về xem giúp, cũng không biết đáp án có thay đổi giống với lần kiểm tra trước hay không.

Toán học là điểm yếu của Thanh Nhiễm, Văn học hay Tiếng Anh là những môn học thuộc lòng, cô khẳng định có thể ghi nhớ, nhưng Toán học thực sự dựa vào trí thông minh trời cho cùng với nỗ lực hàng ngày.

Ba ngày đều không đến lớp, có mấy bài toán cô nghĩ mãi mà không ra đáp án.

Vở ghi Tạ Ánh An chép giúp cô dù cho có tỉ mỉ nhưng cô vẫn luôn bị mắc kẹt tại một điểm, nghĩ mãi cũng không hiểu.

Nếu như trước lúc tan học, Thanh Nhiễm có lẽ sẽ bỏ qua nó, nhưng sau khi thành tích hai bài kiểm tra gần đây bị tụt xuống, tham vọng của cô đã bị kích phát.

Cô thử rất nhiều cách giải, đột nhiên điện thoại rung lên âm báo, cô xoa xoa huyệt thái dương, đi qua cầm điện thoại.

Là tin nhắn Nguyễn Nhuyễn gửi đến.

Nhuyễn Muội Chỉ: Mình nhớ ra rồi, chuyện mình hỏi cậu về Quý thần lúc trước.

Nhuyễn Muội Chỉ: Quý thần còn chuyển nhà đến cạnh nhà cậu rồi.

Nhuyễn Muội Chỉ: Vậy nên hai người các cậu có phải từ sớm đã trở thành bạn bè rồi không???

Nhuyễn Muội Chỉ: A a a, Nhiễm Nhiễm, mình yêu chết cái nhan sắc của Quý thần rồi, mình rất thích anh ấy.

Tiếp đến là đủ các loại meme u mê.

Mới chỉ gặp qua Quý Ngạn Thần một lần, mấy ngày nay Nguyễn Nhuyễn đã biến thành người mê muội anh rồi.

Thanh Nhiễm mở giao diện trò chuyện.

Qr: Cậu quan tâm Quý thần như vậy, bình thường không nhìn thấy mặt anh ấy bao giờ hả?

Nguyễn Nhuyễn trả lời rất nhanh.

Nhuyễn Muội Chỉ: Cậu cũng không phải không biết, mặt của Quý thần lúc nào cũng bị tóc mái che mất, ai có thể nhìn thấy chứ?

Nhuyễn Muội Chỉ: Lại nói dung mạo của đại thần là thứ phàm nhân chúng ta có thể chiêm ngưỡng sao?

Nhuyễn Muội Chỉ: Mình quyết định rồi, về sau trong lòng mình chỉ có hai nam thần là An ca với Quý thần thôi.

Lâu ngày sinh tình không bằng yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Thanh Nhiễm còn nhớ lần đầu nhìn thấy Tạ Ánh An trong ảnh, Thanh Nhiễm đã si mê vẻ đẹp của cậu, cô một mực nói Tạ Ánh An là nam thần duy nhất trong lòng cô, giờ mới chưa qua bao lâu mà trong lòng cô lại có thêm một nam thần nữa.

Qr: Làm xong bài chưa?

Nhuyễn Muội Chỉ: Đừng nhắc đến bài tập, thật chẳng đáng yêu gì cả.

Đóng giao diện trò chuyện với Nguyễn Nhuyễn lại, Thanh Nhiễm vào bếp lấy cốc nước.

Đã vào tháng ba, mùa xuân đến rồi.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, Thanh Nhiễm đổi chỗ ngồi học ngập tràn ánh nắng.

Dì Lưu vẫn đang bận rộn trong bếp, khoảng thời gian này, chuyện riêng trong nhà gì đã được giải quyết xong, phần lớn thời gian dì đều ở lại nhà Thanh Nhiễm.

-

Cuối cùng vẫn không thoát khỏi cơn buồn ngủ, Thanh Nhiễm nằm nhoài trên bàn học thiu thiu ngủ.

—----

Lý Thanh Mặc không phải một người thích buôn chuyện, kể cả khi biết đến diễn đàn trường, bình thường anh cũng rất ít khi vào xem.

Số bạn học trong lớp một biết giáo bá là anh của Lý Thanh Nhiễm không nhiều, dù tên của hai người khá giống nhau nhưng vẫn còn rất nhiều người hoài nghi vì Thanh Nhiễm là một cô gái tốt, từ tác phong hành vi đều không có một chút liên quan nào đến giáo bá vô kỷ luật cả.

Hơn nữa Lý Thanh Mặc nói là em gái anh, em gái không phải chắc chắn sẽ nhỏ tuổi hơn anh sao?

Do vậy, các bạn lớp một không chút nghi ngờ gì mà loại bỏ suy đoán Lý Thanh Nhiễm là em gái giáo bá.

Thế nhưng phần lớn các bạn học lớp ba đều biết Lý Thanh Mặc là anh trai Thanh Nhiễm, cái này bắt đầu từ khi anh hùng hổ đọc bản kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Anh đọc được một phần rồi dõng dạc cảnh cáo các bạn học sinh không không được đem chuyện này nói cho em gái anh biết, ai dám nói, anh đánh kẻ đó.

Sau đó, không đợi giáo viên tức giận, anh lại đọc nốt bản kiểm điểm, thật làm người ta dở khóc dở cười.

Sau việc này, toàn bộ học sinh lớp ba đều tò mò không biết em gái giáo bá là ai, không có bức tường nào không lọt gió, chỉ sợ lòng người thôi.

Việc học bá Lý Thanh Nhiễm là em gái giáo bá chỉ cần một người trong lớp ba biết tức là cả lớp đều biết.

Ai cũng không nghĩ nổi giáo bá cà lơ phất phơ, coi mình là nhất không phục thì đánh cho phục lại có một cô em gái mềm mại, đáng yêu, ấm áp như vậy.

Hai người có duy nhất một điểm chung đó là: đều học rất giỏi.

Chậc, vẫn là gen quan trọng.

Lý Thanh Mặc là tay đấm thép, đánh nhau không cần mạng, ai dám đem tin đồn nhảm về Lý Thanh Nhiễm cho anh xem chứ?

Những tin đồn này lại chỉ lan truyền trên diễn đàn, chỉ cần không nói trước mặt, chắc chắn anh không biết.

Tất cả bài viết liên quan đến giáo hoa La Lan vớ Lý Thanh Nhiễm trên diễn đàn đều bị xóa sạch, nhưng vẫn không ngăn được đám đông hóng hớt.

Sắc mặt Lý Thanh Mặc trầm xuống, cực kỳ khó coi. 

Sắc mặt Tạ Ánh An cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu.

Dù cho những tin đồn chỉ rộ lên một thời gian rồi sẽ biến mất, nhưng chỉ khi nó xảy đến với ai, người đó mới có thể nói lời châm chọc.

Màn hình máy tính bị Lý Thanh Mặc gập xuống, anh chửi tục một câu, xong lại nhìn màn hình máy tính Tạ Ánh an.

“Sao tôi lại cảm thấy……”Lý Thanh Mặc nhíu mày, khuôn mặt có vài phần giống Thanh Nhiễm.

Tạ Ánh An liếc qua nhìn anh.

Anh nói tiếp: “Sao tôi cảm thấy từ lúc cậu với Thanh Nhiễm ngồi cùng bàn, đủ mọi loại chuyện không ngừng xảy đến với Thanh Nhiễm vậy.”

Tạ Ánh An hất cái tay đang đè lên bàn phím của Lý Thanh Mặc ra, sau đó nhập vào một hàng số dài rồi mới nói: “Cậu tốn sức suy diễn lung tung như vậy, chi bằng nghĩ xem làm thế nào tra ra id của người đầu tiên đăng bài đi.”

Bài đăng đầu tiên sớm đã bị Kỷ Hạ xóa mất, chỉ có ban quản lý diễn đàn mới có quyền xem bài viết sau bảy ngày xóa bài, Tạ Ánh An không quen Kỷ Hạ nhưng anh lại quen biết Phương Cẩm.

Ba Phương Cẩm là nhà giàu mới nổi, năm ông hơn ba mươi tuổi, đột nhiên dấn chân vào giới nhà giàu nhưng trên người vẫn không rũ bỏ được khí chất th0 tục, những nhà giàu khác trong giới căn bản không để ông vào mắt. Do đó những đứa trẻ trong khu cũng dần xa lánh Phương Cẩm, bị đám trẻ bài xích là điều tổn thương nhất, đần dần Phương Cẩm trở nên trầm mặc, lúc nào cũng một mình.

Thành tích Phương Cẩm rất tốt, có lẽ người nhà áp đặt quá nặng, cô ở trường luôn thích thể hiện bản thân, bình thường chỉ học sinh năm ba mới được quyền quản lý diễn đàn, nhưng không biết cô làm thế nào mà cũng chiếm được một chân.

Tạ Ánh An sống cùng một khu với Phương Cẩm, vì từ nhỏ cậu đã mang danh ‘con nhà người ta’ nên những đứa trẻ trong khu cũng không thích cậu, chẳng qua bọn chúng không dám xa lánh quá rõ ràng,

Đều là người bị xa lánh, Phương Cẩm tự nhiên có vài phần đồng tình với Tạ Ánh An, hai người dù chỉ gật đầu chào hỏi, nhưng lúc có chuyện gì đó xảy ra vẫn sẽ giúp đỡ nhau.

Màn hình đột nhiên xuất hiện một chuỗi id, Tạ Ánh An với Lý Thanh Mặc thở phào, bọn họ mở địa chỉ id kia lên ghi lại.

-

Lý Thanh Mặc bẻ bẻ khớp tay, tiếng khớp xương lộc cộc vang lên, anh cười lạnh: “Bất kể là nam hay nữ, hôm nay ông đây phải đánh cho cha mẹ cũng không nhận ra hắn nữa.”

Lúc Tạ Ánh An đến, Thanh Nhiễm vẫn đang nhoài ra bàn ngủ, ánh nắng buổi chiều lọt qua cửa sổ lại xuyên qua tấm rèm phản chiếu thành những ánh vàng loang lổ, ánh sáng như bao phủ lên người cô bé ngủ đến thơm ngọt.

Tạ Ánh An ngẩn ra một lúc mới bước qua, cậu cúi người xuống cạnh Thanh Nhiễm.

Dưới ánh nắng ấm áp, cô gái nõn nà như ngọc, hàng mi dài và cong như chiếc quạt nhỏ, đôi môi không tô điểm thêm mà vẫn đỏ hồng, ẩn giấu nét rực rỡ.

Đề Toán học bị cô đè bên dưới lộ ra một nửa, bên trên lít nhít quá trình giải đề.

Tạ Ánh An cụp mắt ngắm cô rất lâu, nén không nổi ác niệm trong lòng xuống.

Thiếu niên đứng nguyên chỗ cũ chần chừ, một lúc lâu sau anh duỗi tay vu0t ve gò má thiếu nữ, làn da ấm áp, mịn màng, vô cùng mềm mại.

Hàng mi cô gái khẽ rung, nhưng cô chỉ khịt khịt mũi, không tỉnh lại.

Ánh mắt tối sẫm trầm lạnh thiếu niên phủ đầy ấm áp, cậu to gan hơn, vuốt ngón tay xuống lướt qua đôi môi kiều diễm của cô.

Mềm, cực kỳ mềm mại.

Sau khi thu ngón tay về, cậu cọ sát các đầu ngón tay vào nhau, nhưng cảm giác mềm mại ấy vẫn còn lưu lại, thật lâu, thật lâu sau đó vẫn chưa biến mất. 
Bình Luận (0)
Comment