Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 84

Đi vào biệt thự, Nguyễn Tiêu nhìn chỗ quen thuộc, bỗng nhiên có chút khẩn trương lên.

"Ặc, học trưởng Tông, chúng ta là bắt đầu bây giờ luôn, hay là…… chờ thêm một chút ạ?"

Tông Tuế Trọng bình tĩnh đáp: "Cậu quyết định đi."

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, thử hỏi: "Bằng không, chúng ta trước tiên phân biệt đi tắm rửa một cái? Lúc làm sinh hồn rời xác, thân thể phải nằm xuống, tốt nhất hai ta đều nằm trên giường rồi làm."

Tông Tuế Trọng dừng một chút, khẽ gật đầu nói: "Được."

Sau đó, hai người phân biệt đi vào trong phòng tắm từng người, bắt đầu tắm rửa.

Nguyễn Tiêu vẫn là người rất thích sạch sẽ. Dù bây giờ thân thể của cậu là thi thể cũng đều tắm mỗi ngày, sợ về sau sống lại xong, kết quả chính mình ngược lại thúi hoắc.

Chỉ là hôm nay lúc tắm rửa, trong lòng cậu có chút thấp thỏm —— Làm học trưởng sinh hồn rời xác đó, rõ ràng vẫn luôn đều nghĩ đến ngày này, nhưng đến thời điểm chân chính có thể thử thì có chút xíu "cận hương tình khiếp*".

(*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. Ý chỉ mong chờ quá nhưng đến lúc nó xảy ra lại hồi hộp và không dám)

Cũng không biết nếu học trưởng cũng tin, liệu sau này có thể cũng trở thành tín đồ Thành Hoàng hay không? Cẩn thận ngẫm lại, cậu cảm thấy sẽ không. Rốt cuộc tin Thành Hoàng đều là có việc muốn cầu xin, học trưởng nhà cậu ý chí kiên định gì cũng không thiếu, cậu thật sự là nghĩ không ra cảnh vị này thông qua cầu thần bái phật để giải quyết vấn đề……

Miên man suy nghĩ một hồi, Nguyễn Tiêu tắm sạch sẽ, từ trong phòng tắm đi ra, thay một bộ đồ ngủ chỉnh tề.

Sau đó cậu đi đến cửa phòng Tông Tuế Trọng, nhẹ nhàng gõ cửa.

Mới vừa gõ hai cái, cửa mở, lộ ra Tông Tuế Trọng đồng dạng cũng mặc áo ngủ.

Tông Tuế Trọng đánh giá Nguyễn Tiêu một cái, tránh đường cho cậu vào.

Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Học trưởng, sang bên chỗ em nằm đi? Bên kia là phòng cho khách."

Tông Tuế Trọng nói: "Không sao, vào đi."

Nguyễn Tiêu cũng không nhiều lời, đi vào phòng Tông Tuế Trọng.

Nhanh chóng nhìn quanh bốn phía…… Ưm, vẫn là phong cách lãnh đạm lúc trước cậu hù dọa vị này, nửa điểm cũng không thay đổi.


·

Tông Tuế Trọng dựa theo Nguyễn Tiêu yêu cầu trước tiên đứng ở mép giường, nhìn Nguyễn Tiêu nằm ở bên phía giường anh không thường ngủ.

Thiếu niên trắng nõn mặc áo ngủ nằm yên, cổ chân, mắt cá chân, xương quai xanh đều lộ ra ngoài, này vốn là ăn mặc rất bình thường, không có bất luận chỗ nào khác người, lại bởi vì ga giường màu đen khiến làn da thiếu niên càng trắng, thậm chí bởi vì giường rất lớn, thiếu niên có vẻ rõ ràng không lùn lại có cảm giác tinh tế dễ vỡ.

Tông Tuế Trọng nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.

Nguyễn Tiêu chú ý tới Tông Tuế Trọng thật ra vẫn đứng cách khá xa, lập tức nói: "Học trưởng, em sinh hồn rời xác trước, làm mẫu cho anh." Cậu chỉ chỉ dựa vào chỗ càng gần mình, "Anh đứng ở nơi này đi, dùng ngón tay ấn ở trái tim nè, lại nhìn sắc mặt của em, sau đó liền có thể quan sát đến trước sau khác biệt rất lớn."

Tông Tuế Trọng hơi dừng lại, vẫn là đi đến càng gần hơn chút, gần sát mép giường.

Kế tiếp, anh vươn một bàn tay, dừng trên ngực Nguyễn Tiêu —— nhưng ngực chính là ngực, không có đụng tới bất luận chỗ nào khác trên làn da tinh tế của Nguyễn Tiêu.

Xúc cảm căng chặt mà ấm áp làm thân thể Nguyễn Tiêu cứng đờ.

Vừa rồi cậu có phần kích động, nhưng hiện tại bị người ta ấn ngực…… Mọi người đều là đàn ông, này không có gì ghê gớm, nhưng vị học trưởng Tông này xác thật không quá tương đồng với người bình thường, không biết sao cậu có chút quẫn bách lên.

Nhưng mà chính sự quan trọng.

Nguyễn Tiêu rất nhanh phất chút ít quẫn bách này, nhanh chóng nằm yên.

Giây tiếp theo, Nguyễn Tiêu hiện hóa thần thân, từ thi thể trực tiếp nhảy nhót ra ngoài.

Mà sức mạnh Tông Tuế Trọng bỗng chốc thay đổi.

·

Khi Tông Tuế Trọng đem tay ấn trên ngực Nguyễn Tiêu, anh có thể cảm giác được tiếng tim đập kiên định trong lồ ng ngực cậu, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu, nhưng mà ẩn ẩn anh lại cảm thấy, tim đập tựa thật tựa ảo, nhiệt độ cơ thể cũng tựa thật tựa ảo.

Nhưng Tông Tuế Trọng còn chưa kịp nghĩ nhiều, anh tận mắt nhìn thấy, đồng thời lúc học đệ Nguyễn nhắm mắt lại, độ ấm dưới tay anh nháy mắt liền biến thành lạnh băng, cái gọi là tim đập thình thịch kia cũng đã mất tăm mất tích!

Trước kia anh cũng có mấy lần nhìn thấy thân thể học đệ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cũng vào lúc nguy cấp đỡ lấy thân thể của cậu, nhưng rõ ràng mà cảm giác đến biến hóa như vậy, cái loại cảm giác biến hóa tức thì vẫn khiến anh có chút kinh hãi.

…… Không có kinh hãi được bao lâu.


Đại khái là vì làm anh cảm thụ đến càng trực quan, vào lúc Tông Tuế Trọng mới vừa kinh hãi, tim đập đột nhiên lại rõ ràng, nhiệt độ cơ thể cũng đột nhiên trở nên bình thường, tiểu học đệ mở mắt ra cười gian xảo với anh, sau đó nhắm mắt lại một lần nữa lạnh ngắt, một lần nữa không tim đập…… Không đợi Tông Tuế Trọng lần nữa sinh ra cảm xúc kinh ngạc, vài giây sau, tiểu học đệ lại mở mắt, lại ấm áp, trái tim lại đập.

Như vậy rất nhiều lần qua đi, bàn tay Tông Tuế Trọng trước sau không dời đi, cứ cảm giác được trong chốc lát đập trong chốc lát không đập, độ ấm trong chốc lát lạnh trong chốc lát ấm…… Cảm giác như vậy, thật sự là làm tâm tình của anh phức tạp, không tài nào phản ứng.

·

Nguyễn Tiêu nằm vào, nhảy ra, nằm vào, nhảy ra……

Cùng lúc đó, cậu chưa quên quan sát biểu cảm của Tông Tuế Trọng, kết quả liền phát hiện, vị học trưởng này rốt cuộc lộ ra một thần sắc trước nay cậu chưa bao giờ thấy qua…… thần sắc một lời khó nói hết.

Nguyễn Tiêu: "……"

Thử hơi bị kích động quá rồi.

Vì thế lúc này đây, sau lại lần nữa mở mắt ra, Nguyễn Tiêu không hiển hóa thần thân nữa, chỉ là nói với Tông Tuế Trọng: "Thế nào học trưởng, anh cảm nhận được chứ? Em thật sự không phải làm bộ đâu."

Tông Tuế Trọng nhìn về phía Nguyễn Tiêu.

Độ ấm cơ thể người và tim đập dù ở dưới điều kiện nhất định có lẽ đột biến được, nhưng cơ thể người dù sao cũng là cơ thể người, bên trong cấu tạo tinh vi, nếu ấm lạnh và tim đập thay đổi thật sự nhanh như vậy thường xuyên như vậy, cơ thể nhất định sẽ chịu không nổi.

Mà tiểu học đệ lại là…… Tung tăng nhảy nhót.

Thật lâu sau, khi Nguyễn Tiêu có điểm hoài nghi có phải học trưởng không nghe thấy mình nói gì hay không, Tông Tuế Trọng mở miệng.

"Bắt đầu thử đi."

Sau khi nói xong, Tông Tuế Trọng đi đến bên kia giường, an tĩnh mà nằm lên.

Nguyễn Tiêu cảm giác thấy giường ngủ bên cạnh hơi lõm xuống, một cơ thể ấm áp mang theo hơi thở bình thản nằm ở nơi cách mình chỉ chưa đầy nửa mét, tức khắc có chút cứng đờ.

Đây không phải người khác, là đại ma vương kia đó……


Gần như là ngay lập tức, Nguyễn Tiêu ngồi dậy từ trên giường, nhanh chóng đi sang bên kia giường, đứng ở đầu giường Tông Tuế Trọng.

Tông Tuế Trọng nói: "Cần nhắm mắt lại không?"

Nguyễn Tiêu gật gật đầu: "Anh phải ngủ trước đã."

Tông Tuế Trọng dừng một chút, nhắm mắt lại, ấp ủ cơn buồn ngủ.

Nguyễn Tiêu vốn đang nghĩ, nếu học trưởng trong lúc nhất thời ngủ không được, cậu liền vẽ bùa ngủ gì đó cho anh, nhưng không nghĩ tới chính là, vị này tựa hồ có lực khống chế rất mạnh với cơ thể mình, chưa đầy nửa phút cũng đã hô hấp đều đều.

Nhìn Tông Tuế Trọng ngủ say, Nguyễn Tiêu phun ra một hơi thật dài.

Lôi sinh hồn người sống ra khỏi cơ thể thì dùng bùa Trấn Áp là được, nhưng đó là thủ đoạn Thành Hoàng thẩm vấn áp giải phạm nhân, đương nhiên không thể dùng trên người học trưởng Tông, vậy cũng chỉ có thể cậu tự làm thôi.

Nguyễn Tiêu tay chân nhẹ nhàng một lần nữa ngủ bên kia giường, lại lần nữa làm mình sinh hồn rời xác.

Ngay sau đó, tiểu Thành Hoàng người mặc quan phục nhảy dựng lên, dừng bên cạnh Tông Tuế Trọng, sau đó cậu nghĩ nghĩ, không muốn lộ tẩy trước mặt học trưởng Tông, cho nên đem thần lực hội tụ trên hai tay, khôi phục lại bộ dáng quỷ thể cho mình —— ngoại hình là thiếu niên mặc áo ngủ.

Nguyễn Tiêu chậm rãi vươn một bàn tay, khẩn trương, thật cẩn thận mà bao trùm lên cơ thể Tông Tuế Trọng. Trong phút chốc, một luồng thần lực bao phủ trên người Tông Tuế Trọng, năm ngón tay Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng co rút lại, ý đồ "lấy" sinh hồn Tông Tuế Trọng trong cơ thể ra.

Nhẹ nhàng bắt lấy một cái ——

Không có phản ứng.

Đồng tử Nguyễn Tiêu tức khắc co rút lại.

Tại sao lại không có phản ứng? Dù tay nghề của cậu không thuần thục, lấy ra như này ít nhất cũng phải nhìn sinh hồn hơi chút rời xác, bày ra hiệu quả bóng chồng lên cơ thể gì đó chứ?

Nhưng Tông Tuế Trọng vẫn là Tông Tuế Trọng, không hề có phản ứng gì cả.

Nguyễn Tiêu cảm thấy, liệu có phải mình dùng thần lực ít quá hay không?

Vì thế, cậu thoáng dùng sức một chút nữa ——

Vẫn là không có phản ứng.

Nguyễn Tiêu: "……"

Người ngoan cố, sinh hồn cũng ngoan cố như vậy sao?

Có điều nếu chuyện đã nói chắc rồi, Nguyễn Tiêu cũng không muốn thất bại, cho nên cậu cắn răng liều, dứt khoát mà dùng thần lực bao bọc lấy bàn tay, đem toàn bộ tay thong thả hướng vào cơ thể Tông Tuế Trọng ——


Ngay sau đó, một lực hấp dẫn đáng sợ từ bên trong truyền đến, phảng phất như muốn hấp thu cả người Nguyễn Tiêu vào trong cơ thể Tông Tuế Trọng! Thậm chí Nguyễn Tiêu mơ hồ có loại cảm giác, nếu cậu lại không buông ra, cho dù cậu là Thành Hoàng cũng chịu không nổi lực hấp dẫn này, rồi sau đó kết quả cũng nhất định không phải là cái cậu muốn!

Nguyễn Tiêu vội vàng tan đi thần lực, dùng thần thân tăng lớn sức lực tự "rút" mình ra ngoài, liên tiếp lùi lại đến bên cửa sổ, mới giật mình hồn chưa định mà nhìn về hướng Tông Tuế Trọng.

Phía sau Tông Tuế Trọng là lỗ đen treo cao, lực hấp dẫn cuồn cuộn không ngừng truyền đến, lại có thật nhiều công đức rất nhỏ không ngừng bị hút vào, thậm chí công đức trên người Nguyễn Tiêu cũng có chút cảm giác ngo ngoe rục rịch.

Nguyễn Tiêu giật giật yết hầu, an tĩnh như gà đứng yên bất động.

Đại khái qua một phút sau, lỗ đen mới an tĩnh lại, tuy rằng vẫn còn lực hút nhưng cũng giống lần đầu tiên cậu thấy, lực hút rất bình thường.

Nguyễn Tiêu chậm rãi bình tĩnh hơn, lại cẩn thận hồi tưởng, chợt phát giác kỳ thật lúc trước cậu không phải bị Tông Tuế Trọng nuốt vào toàn bộ, mà là lúc cậu dùng thần lực bao lại tay, đưa vào trong thân thể Tông Tuế Trọng chuẩn bị "sờ s0ạng" một chút sinh hồn của anh, lỗ đen lại nuốt lấy thần lực của cậu. Bởi vì nuốt tương đối gấp gáp mới làm cậu nảy sinh hiểu lầm.

Lúc này, Nguyễn Tiêu nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy lỗ đen này, khi đó cậu rõ ràng còn lèm bèm mắng thứ này rất sắc bén nói không chừng có thể hấp thu quỷ hồn gì đó, thậm chí dùng thần lực thử, xác thật sẽ nuốt thần lực…… Nhưng bởi vì lỗ đen vẫn chưa bao giờ thương tổn Tông Tuế Trọng, cũng không thương tổn đến cậu, cho nên dần dần cậu cũng không quá để ý đến thứ này nữa.

Nhưng hiện tại cậu phát giác, sao lỗ đen lại không cần để ý? Phải để ý! Thứ này treo trên người học trưởng Tông cứ như Định Hải Thần Châm, là chặt chẽ ghim sinh hồn của anh lại trong thân thể vậy đó! Phá không được lỗ đen, còn muốn lôi sinh hồn học trưởng ra ngoài? Đây là chuyện không có khả năng!

Nguyễn Tiêu có phần thất vọng, lại có phần uể oải.

Cậu yên lặng mà ngồi ở mép giường, yên lặng mà nhìn mặt của Tông Tuế Trọng.

…… Học trưởng Tông cũng quá kỳ quái, lỗ đen rốt cuộc là cái gì đâu? Chung quy cứ cảm thấy học trưởng chắc chắn không phải người thường, trên người treo cái lỗ đen như vậy không khoa học, lỗ đen còn phải trở ngại cậu đánh vỡ thế giới quan khoa học của anh, vừa vừa thôi chứ!

Sau đó, Tông Tuế Trọng bị cậu "yên lặng" nhìn đến tỉnh lại, liếc mắt một cái liền thấy Nguyễn Tiêu mặt mày suy sút, đột nhiên hiểu được.

"Thất bại?"

Nguyễn Tiêu bị Tông Tuế Trọng nói bừng tỉnh, thật quẫn bách gật đầu: "…… Dạ." Giọng nói cậu rất thấp, "Em thất bại rồi, có phải học trưởng lại không tin không?"

Tông Tuế Trọng vốn dĩ định nói "Đúng vậy", nhưng anh dừng một chút, vẫn là nói: "Nguyên nhân thất bại là?"

Nguyễn Tiêu đột nhiên ngẩng đầu.

Tông Tuế Trọng vẫn là không có biểu cảm gì, nhưng tựa hồ là có điểm bất đắc dĩ, lại có điểm dung túng.

Cơn uể oải của Nguyễn Tiêu liền tiêu tán, cậu quyết định nói thật.

"Chính là… lỗ đen trên người học trưởng ngăn cản em……"

Hết chương 84.

Bình Luận (0)
Comment