Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 55


Những lời này của Lưu Thụ Căn lượng tin tức tương đối lớn, Nguyễn Tiêu và chúng quỷ thần nghe mà lửa giận ứa ra.
Trước đó ác quỷ chiếm thân xác người sống, hơi thở hỗn tạp, mà sau khi Lưu Thụ Căn tới chính là một hồi quỷ rống đánh nhau lung tung, Nguyễn Tiêu cũng chưa vọng khí cho hai gã này, nhưng hiện tại nghe xong Lưu Thụ Căn khai ra, cậu liền nhịn không được mở ra mắt thần, cẩn thận mà nhìn một quỷ một hồn này.
Vừa nhìn thấy, Nguyễn Tiêu suýt chút nữa liền thối lui về phía sau.
Trên người Lưu Thụ Căn nồng đậm ánh sáng đen và mùi máu tươi hỗn tạp vào nhau, bên trong loáng thoáng còn chui ra rất nhiều bộ xương khô, hình thái oan hồn —— Này không phải thật sự là xương khô oan hồn, mà là do làm bậy quá nhiều, oán khí không tiêu tan hình thành.

Thậm chí thuyết minh tên khốn này lúc tu luyện tà pháp thật sự đã dẫn tới rất nhiều hồn phách biến mất, quả thực là tội ác ngập trời!
Lại nhìn sang ác quỷ, khí đen trên người ác quỷ tỏa ra rất lợi hại, tội nghiệt xa xa không nhiều bằng Lưu Thụ Căn, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng lưng đeo mấy cái mạng người, cùng với bởi vì đoạt xá mà tăng thêm tội ác.
Vuốt quỷ của Nguyễn Tiêu run rẩy, thần quang chớp động nơi đầu ngón tay.
Nếu không phải cậu đã gặp được không ít thứ kỳ lạ, kiến thức tăng lên, chỉ sợ vào thời điểm này cậu sẽ ra tay đánh hai con rùa rụt cổ này đến hồn phi phách tán!
Nhưng là không được, vụ án còn chưa rõ ràng lắm muốn hỏi rõ ràng, hơn nữa, chỉ đánh tan cũng quá tiện nghi cho bọn chúng, cậu muốn đánh Lưu Thụ Căn vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh! Thẳng đến khi hồn phách mài mòn, hóa thành hư vô.

Còn có Lưu Cát, nếu không vào trong chảo dầu chiên mấy trăm lần, lại đi dao và cưa thạch mài, đi hồ máu ngâm cho sảng khoái, cậu tuyệt đối thống khoái không được —— Đến lúc đó, nếu Lưu Cát còn hồn phách sót lại, liền đi làm gia súc mấy đời, lại làm thằng ngốc mấy đời đi.
Trong nội tâm đã suy nghĩ thẩm phán hai quỷ hồn này vài lần rồi, Nguyễn Tiêu mới nghe thấy chính mình bình tĩnh hỏi: "Ngươi nói có người giúp ngươi trà trộn vào nhà này, làm ngươi trở thành bác sĩ chữa trị chính cho con trai độc nhất của chủ nhà, còn muốn thỉnh ngươi giúp đoạt xá, là ai? Tại sao người nọ muốn làm như vậy?"
Lưu Thụ Căn cả bản thân đều nói ra tuốt tuồn tuột, lại không phải người có tín nghĩa gì, đương nhiên cũng sẽ không thay kẻ gọi là cố chủ giấu giếm.
Rất nhanh gã tiếp tục khai ra: "Giúp tôi trà trộn vào chính là tình nhân của nam chủ nhân nhà này, nghe nói cùng nam chủ nhân rất nhiều năm rồi, còn sinh cho hắn một đứa con trai.

Vốn dĩ cô ả kia muốn nhờ tuổi trẻ xinh đẹp có con trai để lên chức, kết quả nam chủ nhân kia đào hoa thì đào hoa, nhưng lại không chịu ly hôn vợ, hơn nữa con trai của vợ bé bệnh tật, không giống con trai vợ cả, đã thông minh lại còn khỏe mạnh……"
"Cô vợ bé không biết nghe từ đâu biết được tôi, mời tôi lại đây hạ chú vợ cả, nhưng vợ cả kia cũng chả biết sao nữa, căn bản là tôi hạ chú không được, sau đó vợ bé liền dứt khoát hạ chú thằng con trai cả." Lưu Thụ Căn còn oán giận nói, "Cũng không biết hai mẹ con này bị sao, vợ cả không hạ chú được, chú hạ trên người thằng con cả cũng không có uy lực.

Vốn dĩ muốn giết chết thằng con cả, kết quả chỉ làm nó bị bệnh một hồi.


Cô vợ bé kia thông minh lắm, không biết nghĩ ra biện pháp gì đưa tôi vào nhà, làm bộ có thể chữa bệnh cho thằng con cả, lấy được lòng tin của vợ cả.

Trên thực tế vợ bé nghĩ kỹ rồi, làm con trai cô ả cướp cơ thể thằng lớn, sau đó kế thừa gia nghiệp, lại chậm rãi giết chết vợ cả."
"Đoạt xá cũng không thuận lợi, hồn của thằng con lớn vững chắc thật sự, vẫn là tôi suy nghĩ một biện pháp, lừa lấy máu của vợ cả làm phép, mới đuổi sinh hồn của thằng con lớn ra được.

Tôi còn muốn đánh tan nó luôn, kết quả đánh không tiêu tan, nhưng sinh hồn cũng ngu khờ rồi, tôi bèn ném xa ra, còn vẫn dùng máu của vợ cả vẽ bùa, khiến cho sinh hồn đó cũng chưa về được." Nói đến đây, Lưu Thụ Căn líu lưỡi, "Bà vợ bé cũng tàn nhẫn lắm, con trai cô ả chỉ là bệnh, thân thể không tốt, còn lâu mới chết, kết quả cô ả dứt khoát giết nó luôn, bảo tôi rút hồn nhét vào thân thể thằng con lớn…… Làm mẹ người ta còn có thể làm như vậy, cũng là hiếm thấy trên đời."
Con trai cô nhân tình mới tám tuổi, bởi vì sinh non mà thân thể rất yếu, vẫn luôn nuôi nấng nâng niu quý trọng, kết quả nó bị chính mẹ mình giết chết.

Thêm nữa là bởi vì Lưu Thụ Căn hư đến chảy mủ, Lưu Cát thèm nhỏ dãi phú quý, Lưu Thụ Căn tuy rằng dựa theo nhân tình nói mang hồn đứa con trai đi, nhưng kẻ đoạt xá chân chính lại không phải đứa con trai nhỏ đó —— mà là Lưu Cát.
Nguyễn Tiêu trầm giọng hỏi: "Đứa con trai nhỏ đâu?"
Lưu Thụ Căn thuận miệng nói: "Đánh tan rồi."
Đáng thương đứa bé cái gì cũng không biết, còn tuổi nhỏ đã là vật hy sinh dưới dã tâm của mẹ nó và chú cháu Lưu Thụ Căn.
Tức khắc, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Tuy Nguyễn Tiêu kiến thức rất nhiều chuyện ghê tởm, lúc này vẫn nằm ngoài dự kiến của cậu.
Thật là ác độc nhất nhân gian mà.
Nguyễn Tiêu chịu đựng ghê tởm, lại hỏi thêm mấy vấn đề.
"Tình nhân đó tên gọi là gì, ở đâu?"
"Các ngươi còn làm chuyện gì đối với nữ chủ nhân nhà này hay không?"
"Nam chủ nhân biết cái gì không?"
Lưu Thụ Căn cũng đều trả lời hết.
Cô tình nhân tên là Miêu Quế Ngân, nhưng có cái tên tiếng Anh là Dorine, chuyện làm với nữ chủ nhân cũng chưa thành công, cho nên sau đó cũng không nữa, nam chủ nhân không biết, ông ta còn tưởng rằng được thê hiền thiếp đẹp cơ, chuyện vợ bé ông ta cũng vẫn luôn gạt vợ cả……

Cuối cùng, Nguyễn Tiêu dùng thần lực nâng dậy người phụ nữ ôn hòa, làm bà có thể thoải mái dễ chịu mà nằm trên giường, cùng lúc đó, cậu phân phó Đầu Trâu Mặt Ngựa: "Để Lưu Thụ Căn dẫn đường, đi áp giải sinh hồn Miêu Quế Ngân lại đây thẩm vấn."
Đầu Trâu Mặt Ngựa đáp lời, nhưng lại có chút chần chờ mà nhìn ác quỷ.
Nguyễn Tiêu dùng thần lực tước đoạt tất cả quỷ khí trên người ác quỷ, đương nhiên cũng làm gã suy yếu vô lực đi.
Nhóm nữ quỷ vây quanh ác quỷ, làm gã dùng cách gì cũng không thoát thân được.
Đầu Trâu Mặt Ngựa yên tâm xuống, xách Lưu Thụ Căn lên, bắt gã dẫn đường đi tìm người.
Trong phòng, Nguyễn Tiêu lẳng lặng đứng yên.
Cậu sờ sờ đầu Miêu Tiểu Hằng đang ngơ ngác đứng bên cạnh, tâm tình rất phức tạp.
Miêu Tiểu Hằng, Miêu Quế Ngân, tình nhân, mười năm trước, con trai nhỏ tám tuổi……
Đủ loại tin tức đều mang cho Nguyễn Tiêu một dự cảm cực kỳ không ổn.
Miêu Tiểu Hằng nắm lấy góc áo Nguyễn Tiêu, mắt quỷ tròn tròn mở thật to.
Trước đó bé chết dù sao cũng còn nhỏ, cho dù đã chết đi mười năm, nhưng tại mười năm nay bé trốn đông trốn tây, tâm trí cũng không công lên được bao nhiêu.

Cho nên bé cũng không giống Nguyễn Tiêu, đã nhận ra một chút gì đó.
Nguyễn Tiêu do dự trong chốc lát, thấp giọng hỏi: "Tiểu Hằng, em còn nhớ rõ mẹ em tên là gì sao?"
Miêu Tiểu Hằng lắc đầu: "Dạ không nhớ rõ."
Nguyễn Tiêu lại sờ sờ đầu của bé, không tiếng động than nhẹ.
Miêu Tiểu Hằng cọ cọ, nhỏ giọng nói: "Những người này, quá xấu rồi."
"…… Tiểu Hằng cảm thấy, bọn họ xấu như thế nào?"
"Tà thuật sĩ đó hại người, hư.


Ác quỷ hại người, hư.

Còn có…… cô nhân tình cũng hư, cô ấy hại con mình, còn hại dì, còn hại cái anh kia, cô ấy rất xấu."
Nguyễn Tiêu trầm mặc.
Sau đó, cậu dịu giọng nói: "Tiểu Hằng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể giống người xấu nhé."
Miêu Tiểu Hằng thành thành thật thật đáp ứng: "Ca ca yên tâm, Tiểu Hằng sẽ không ạ."
Thời gian từ từ trôi qua, không bao lâu, Đầu Trâu Mặt Ngựa đã về.
Các cô áp giải một thiếu phụ, hẳn là có hơn ba mươi tuổi, đúng là thời điểm một người phụ nữ có phong tư yểu điệu nhất có, hơn nữa cô ta bảo dưỡng rất khá, mắt hạnh má đào, làn da trắng nõn, dáng người thướt tha, nhìn so tuổi thực tế còn muốn trẻ hơn vài tuổi.
Thiếu phụ lớn lên cũng không phải đẹp kiểu tuyệt sắc, chỉ là cô ta mang theo làn phong tình, lại rất dễ dàng dẫn người "phạm tội".
Là vưu vật* cực phẩm trong số các cô nhân tình.
(*Vưu: vật tuyệt phẩm, đặt biệt hơn cả,Vật: bất kỳ thứ gì ở trong trời đất.

Vưu vật: vật tuyệt phẩm nhất trong muôn vật ở đời.)
Có điều, vưu vật này đứng giữa Đầu Trâu Mặt Ngựa, trên mặt quyến rũ mang theo khủng hoảng, thoạt nhìn thật đáng thương.

Một người phụ nữ như vậy, nếu có đàn ông khác ở chỗ này, e rằng chỉ bị cầu cứu mà coi trọng vài lần sẽ nhịn không được xúc động đi lên.
Chỉ là, một chiêu này vô dụng với Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu đương nhiên cũng sẽ thưởng thức cái đẹp, nhưng chỉ cần cậu tưởng tượng đến người phụ nữ này đối với con ruột của mình cũng có thể xuống tay, liền hoàn toàn thưởng thức không nổi.
Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng không khách khí, áp thiếu phụ một cái, làm cô ta quỳ xuống, một người khác áp Lưu Thụ Căn, đồng dạng quỳ xuống.
Thiếu phụ hơi giãy giụa một chút, phát hiện giãy giụa không được, cũng liền thức thời mà quỳ xuống, cô nàng khẽ cúi đầu, lộ ra đường cong xinh đẹp sau cổ, cùng với phong cảnh bắt mắt trước ngực.
Lưu Thụ Căn nuốt một ngụm nước miếng, cũng may biết chính mình là phạm nhân, cũng cúi đầu.
Nguyễn Tiêu đứng bên cạnh, mở miệng nói: "Phạm phụ Miêu Quế Ngân, Lưu Thụ Căn nói ngươi chen chân vào vợ chồng người khác, châm ngòi quan hệ vợ chồng, giết chết con ruột vô tội, cũng mưu hại vợ chính và con trong giá thú của người khác, thậm chí có ý đồ đoạt xá vân vân, ngươi có biết tội hay không?"
Miêu Quế Ngân giọng điệu rất nũng nịu giống như bị ấm ức lớn lao, nói: "Đây đều là Lưu Thụ Căn vu hãm tôi, tôi không có làm những việc này, tôi không nhận tội.

Nhiều nhất, nhiều nhất tôi cũng chỉ là cầm lòng không đậu mà thích một người thôi, tôi cũng không xen vào gia đình của bọn họ nha, tôi chỉ là ở bên ngoài mang thai một mình, sau đó con còn bệnh chết, tôi, tôi thật sự rất khó chịu……"

Nguyễn Tiêu nhìn Miêu Quế Ngân, trên mặt quỷ màu xanh lơ mang theo lạnh nhạt.
Dưới mắt thần xem kỹ, giọng điệu và biểu cảm của Miêu Quế Ngân hoàn toàn không như một, giọng cô ấm ức đến làm người ta cảm thấy không tin cô có tội, nhưng biểu cảm lại rất ác độc, còn mang theo oán hận, tựa như cô không phải đang biện giải cho chính mình, mà là đang nguyền rủa hết thảy những người ngáng chân cô.
Thể xác và tinh thần không đồng nhất, đây là đang nói dối!
Mắt thần thấy biểu cảm của Miêu Quế Ngân, mới là ý tưởng chân chính của cô ta.
Nguyễn Tiêu nhìn thoáng qua bên cạnh.
Gương to treo trên vách tường tựa như bị thứ gì nhấc lên, nhanh chóng bay đến trước mặt cậu, cậu dùng ngón tay điểm thần quang vẽ lên gương mấy cái phù văn thần dị.

Trên gương chợt lóe lên vầng sáng, kế tiếp, cậu lại điểm một lóng tay, gương này "Vèo" một tiếng, liền bay đến trước mặt Miêu Quế Ngân.
Nguyễn Tiêu nói: "Ngươi nhìn vào gương, lặp lại một lần lời ngươi vừa nói."
Miêu Quế Ngân không rõ ý của Nguyễn Tiêu, nhưng cô vẫn là ngẩng đầu nhìn gương, dáng vẻ kệch cỡm mà nói lại một lần những lời vừa rồi.

Lần này, giọng nói cô càng ấm ức, giọng điệu càng khó chịu, nhưng mà cô lại hoảng sợ phát hiện, trong gương cô lộ ra lại không phải là bi thương và đáng thương mà cô nghĩ, mà là ngoan độc và vặn vẹo, vô cùng xấu xí!
Cô khó có thể tin, cực lực mà thay đổi biểu cảm của mình, vì có thể làm nhân tình tốt, vì có thể trở thành vợ cả của kẻ có tiền, cô đã từng vô số lần soi gương huấn luyện mỗi một biểu cảm của chính mình.

Nhưng đều thất bại, mặc kệ cô thay đổi biểu cảm như thế nào, trong gương hiển lộ ra đều là vẻ ác độc giống nhau.
Miêu Quế Ngân giơ tay sờ mặt, hoảng sợ mà nói: "Không phải! Không phải! Trong gương là giả! Nhất định là hình ảnh đã chuẩn bị trước rồi, không phải tôi! Bên trong không phải tôi!"
Trong gương, người phụ nữ cũng đang vuốt ve mặt, một bên làm ra khẩu hình đồng dạng với cô, một bên lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
Giờ khắc này, hình ảnh lại đối xứng nhau rồi.
Miêu Quế Ngân miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, tận lực vô tội mà mở miệng nói: "Không phải tôi, tôi chưa làm qua những chuyện đó……"
Người phụ nữ trong gương cũng nói như vậy, nhưng mà trên mặt lại là dối trá và hoảng loạn cực lực che lấp.
Miêu Quế Ngân rốt cuộc hỏng mất, cô xốc lên gương, kịch liệt mà giãy giụa, cô muốn chạy trốn!
Lúc này, một tiếng nói tràn ngập chần chờ vang lên.
"Mẹ… Mẹ ơi?".

Bình Luận (0)
Comment