Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 17


*Dong tài: kẻ tài năng tầm thường
Quả nhiên.

Anh vừa tỏ ra yếu thế, chủ nhiệm Chung Đằng Quân hướng về phía Hồ Tiểu Chiêu lập tức tỏ vẻ khinh thường.

“Cô Vương nói không sai, quả nhiên là một tên chỉ biết múa mép khua môi, e rằng anh ta ngay cả chứng chỉ bác sĩ cũng không có”.

“Cũng không biết bà cụ từ đâu mời gã ngốc này đến, thật khiến người ta cười đến rụng răng”.

Vương Dao thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Khải thì nhếch miệng, cười châm biếm nhìn anh.

Tần Khải bình tĩnh đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người, lắc đầu bất lực.

Hồ Tiểu Chiêu thấy hành động này của anh, nghĩ rằng anh đã nhận thua, không nhịn được bẻm mép nói một câu.

“Loại người giả danh lừa bịp như anh, tôi gặp nhiều rồi, nếu không muốn tự rước nhục vào mình, thì nhanh chóng cút đi”.

“Đúng vậy!”
Vương Dao cũng phụ hoa theo.

Tần Khải cười nhạt, từ đầu đến cuối, không nói một câu.

Hồ Tiểu Chiêu thấy anh không nói gì, còn cho rằng anh sợ, ánh mắt càng xem thường.

Anh ta dẫn theo bác sĩ trưởng khoa ở phía sau đi vào trong buồng bệnh.

“Tiểu Khải Khải, cháu đây là muốn gây sự à”.


Kỳ Mai Hoa vẻ mặt như nhìn thấu tất cả, ý vị thâm sâu.

Bà ấy hiểu rõ về thực lực của Tần Khải hơn ai hết, lại không ngờ Tần Khải lại cố ý tỏ ra yếu kém, đây không phải tính cách của anh.

Tần Khải gãi đầu, cười ha ha: “Bà Kỳ đừng lo lắng, có cháu ở đây, tuyệt đối không có vấn đề!”
Nói không tức giận, thì chắc chắn là giả.

Những, người này lại thề thốt như thế, để cho anh ta thử cũng có sao đâu?
Chỉ cần đến lúc đó đừng mua dây buộc mình là được.

“Cháu vẫn tinh nghịch như thế, ông nội cháu không dạy cháu là ở bên ngoài phải khiêm tốn à?”
Kỳ Mai Hoa cười lắc đầu, vẫn cưng chiều nhìn anh.

“Cháu không cần khiêm tốn đâu! Hôm nay mới vừa xuống núi, cháu đã học được một điều, đó chính là làm người không thể quá thành thật, bằng không sẽ bị người khác cưỡi lên đầu! Bà không biết vừa rồi cháu gái yêu quý của bà đã mắng cháu thế nào sao?”
Nói xong, Tần Khải liền kể lại ngắn gọn với bà ấy về cuộc gặp mặt vừa rồi ở bãi đỗ xe.

“Vương Đạo từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình có hơi ngang ngược, cháu nhường nó một chút…”
Tần Khải đảo mắt.

Anh không muốn nhún nhường tiểu ma nữ này, từ lúc anh vừa bước vào, tiểu ma nữ này đã mang bộ dạng như muốn ăn thịt người, nhìn chằm chằm anh, làm cho anh dựng tóc gáy.

Hai người cứ thì thầm to nhỏ giống như một đôi quen biết đã lâu, làm cho Vương Tuyết ở bên cạnh nghi hoặc không thôi.

Trong lòng suy đoán Tần Khải và bà cụ rốt cuộc là có quan hệ gì, lại thân thiết với anh giống như cháu ruột vậy.

Cùng lúc đó.


Ở trong phòng bệnh, Hồ Tiểu Chiêu cũng tiến hành bước châm cứu đầu tiên đối với Vương Càn trước ánh mắt của mọi người.

Phòng khách và phòng bệnh cách nhau một tấm kính, hoàn toàn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Hồ Tiểu Chiêu.

Mọi người vẫn luôn chú ý các bước của Hồ Tiểu Chiêu, trong thời gian này Vương Dao còn cổ vũ cho Hồ Tiểu Chiêu, mà Tần Khải và bà cụ lại ngồi ở phía sau ôn lại chuyện cũ.

Sau nửa giờ, bên trong vẫn chưa truyền đến tin thắng lợi.

Những người khác đều rất kiên nhẫn, nhưng Tần Khải lại không đợi được nữa.

Qua nửa ngày rồi, anh lại quên ăn sáng, lúc này anh đã đói bụng rồi.

Vẫn là bà cụ cho anh một trăm, bảo anh đi mua chút gì ăn lót dạ.

Đây là một trăm đồng, Tần Khải lập tức vui vẻ.

Khi đứng dậy đi qua cửa sổ kính, anh thò đầu vào nhìn một cái, ôi chao lên một tiếng, sau đó kéo dài giọng nói: “Thiên tài! Rốt cuộc có được không vậy, không được thì đừng khoe khoang”.

Cửa phòng bệnh không khoá, để nửa hé, người ở bên trong đương nhiên có thể nghe được tiếng của anh.

Anh vừa mở miệng, Vương Dao lập tức bắt lấy cơ hội liền trào phúng nói: “Anh ngoài việc múa mép khua môi còn có thể làm gì? Sớm đã nhìn anh không thuận mắt, nếu không phải bà nội che chở, tôi thật sự muốn ném anh ra khỏi đây!”
Tần Khải cười cười, chỉ vào Hồ Tiểu Chiêu ở bên trong nói: “Các cô không thấy anh ta cau mày sao? Rõ ràng là không tìm ra nguyên nhân thực sự của bệnh, thuốc không đúng bệnh”.

Vương Dao sững người, nhanh chóng quay đầu nhìn.


Lúc này mới phát hiện Hồ Tiểu Chiêu quả thật căng thẳng, đầu đổ đầy mồ hôi, tuy rằng trên người Vương Càn châm đầy mấy chục kim, nhưng người bệnh lại hoàn toàn không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt lên nào.

Vương Tuyết thấy anh nói có bài bản, không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ anh biết chữa như thế nào?”
“Đương nhiên!”
Tần Khải cười cợt nhả, nói năng rất có khí phách.

“Chứng mất ngủ của chú Càn không phải do thận hoả vượng gây ra, mà là đau thần kinh do viêm mũi, diễn biến thành đầu trúng phong, bởi vì bệnh biến chứng tương đối nhiều, cho dù là chuyên gia có nhiều kinh nghiệm cũng dễ dàng chẩn đoán sai, phương pháp trị liệu thông thường đương nhiên sẽ không tác dụng”.

Những lời này của anh lập tức khiến cho Vương Tuyết cả kinh đến ngây người.

Vương Dao lại nhìn anh với vẻ mặt cổ quái, chẳng lẽ người này thật sự là cao thủ giấu tài?
“Đông y chú trọng đúng bệnh bốc thuốc, nhưng cái người gọi là thiên tài này, ngay cả ổ bệnh ở đâu cũng không làm rõ, đã tuỳ tiện châm cứu, may là anh ta không châm kim vào phần lưng, nếu không thì thực sự có thể gây ra tai nạn chết người”.

Tần Khải buông lỏng tay, trên mặt hiện lên chút thất vọng.

Hồ Tiểu Chiêu ở bên trong đương nhiên cũng nghe thấy những lời anh nói, trong lòng càng kinh hãi không thôi.

Như những gì Tần Khải nói, mắt thấy trị liệu không có hiệu quả, anh ta cũng thật sự không có cách nào.

Mà nghe được Tần Khải nói ra nguyên nhân thực sự gây ra bệnh của Vương Càn, anh ta lập tức liền thay đổi sách lược.

Anh ta tiếp tục lấy ra mấy cây kim bạc từ trong hộp kim ra, châm vào những huyệt vị trên đầu Vương Càn.

“Không ngờ gã ngốc này quả thật có tài, không trải qua quá trình chẩn đoán bệnh đã lập tức nhìn ra nguyên nhân bệnh, nhưng mà cũng coi như lợi cho chúng ta”.

Chung Đằng Quân cười trên nỗi đau của người khác nói.

Hồ Tiểu Chiêu gật gật đầu, lúc trước anh ta thiếu chút nữa đã nhận thua rồi, dù sao nếu xảy ra chuyện, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.

Nhưng không ngờ, Tần Khải đột nhiên lại làm thần trợ công, quả thực trời cũng giúp ta.

Cũng may anh ta vào chữa trị cho Vương Càn trước, nếu để cho Tần Khải giành trước, sợ là không còn chuyện gì của anh ta nữa.


Nhưng mà, mới châm kim được hai phút, cơ thể Vương Càn đột nhiên co giật một cách kỳ lạ.

“Sao lại thế này, sùi bọt mép rồi!”
Chung Đằng Quân sợ hãi thốt lên một tiếng, vội vàng kêu lên.

Hồ Tiểu Chiêu cũng hoảng sợ, lập tức bắt mạch cho Vương Càn, nửa phút sau lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng trở nên hoang mang.

“Là cơ thể co giật dẫn đến nhịp tim quá thấp, không có gì quá đáng ngại”.

Hồ Tiểu Chiêu quay đầu lại nhìn mọi người bên ngoài, bình tĩnh giải thích.

Hiện tại không thể hoảng, nhất định phải bình tĩnh.

Phốc!
Nhưng Tần Khải lại đột nhiên bật cười.

“Còn thiên tài cơ? Tôi thấy anh là dong tài*!”
Giọng nói không lớn, Hồ Tiểu Chiêu lại nghe rất rõ ràng.

“Ngươi nói cái gì!”
Anh ta tuổi còn trẻ đã có được thành tựu như này, đã là rất hiếm thấy rồi.

Nhưng gã này lại nói anh ta là dong tài? Hồ Tiểu Chiêu lập tức nổi giận.

Tần Khải lại một biểu cảm xem trò vui: “Chẳng lẽ anh không phát hiện là châm pháp của anh có vấn đề sao? Tôi đoán anh hẳn là còn chưa học thành nghề đã tuỳ tiện chữa trị, gan to thật”.

Quả nhiên, anh vừa nói xong, thiết bị giám sát ở trong đã báo động.

“Không được, nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, nhanh chóng rút kim ra, bằng không thật sự sẽ xảy ra chuyện mất!”.

Bình Luận (0)
Comment