Tiểu Sát Tinh 2

Chương 81


–—
Tân lang hiện ra một bộ mặt khác không phải là Tần Bảo. Bộ mặt gian ác, nham nhở.
Một cao thủ hô to:
- Tào Can!
Một cao thủ khác hô tiếp:
- Tào Can! Tên đệ tử của Tây Nhạc Mộ Hoằng!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ kẻ giả mạo Tần Bảo là Tào Can.
Mộ Anh đã nhận rõ tân lang là Tào Can, thét:
- Ngưng tay!
Nàng phóng trở ngược trở về phía sau một trượng rời khỏi vòng chiến.
Bên kia đấu tràng, Tần Bảo cũng hét:
- Ngưng lại.
Tiếng hét xé mây của Tần Bảo khiến cho ba lão Hoang Sơn Tam Quái phải ngưng đấu.
Hoang Sơn nhất quái trố mắt:
- Chuyện gì, ngươi đã sợ chết rồi sao?
Tần Bảo nổi giận:
- Tại sao ta lại sợ chết. Ba lão hãy tạm ngưng chiến, chờ ta hỏi tên giả mạo đứng trên lễ đàn vài câu rồi sẽ tiếp tục giao tranh.
Ba lão Hoang Sơn Tam Quái nhìn lên lễ đàn. Cả ba đều giật mình khi thấy tân lang đã biến ra một bộ mặt khác.
Hoang Sơn nhất quái gật đầu:
- Được, ngươi cứ hỏi…
Quần hùng náo loạn lên dữ dội, nhiều tiếng la hét vang dội khắp lề đường.

Bọn họ cho Tào Can đã sỉ nhục họ, phỉnh lừa họ tới dự lễ thành hôn làm chuyện bất chánh.
Mộ Anh tròn xoe đôi mắt, thét:
- Tào Can, ngươi là một tên phản sư.
Diễn biến xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người trong buổi đại lễ.
Nhất là Tần Bảo kinh ngạc đến ngơ ngẩn cả người.
Bởi chàng đâu có thể ngờ được kẻ giả mạo chàng là Tào Can. Người chàng gọi là đại sư huynh, chàng hằng nể trọng từ bấy lâu nay.
Hắn phản bội sư môn, thoá mạ sư phụ Tây Nhạc Mộ Hoằng, lại còn hoá trang ra chàng chiếm đoạt Tần gia bảo làm đại bản doanh m thần giáo, phỉnh gạt Nhạc Phụng Giao, phỉnh gạt luôn cả anh hùng hào kiệt.
Tội ác của hắn không thể nào dung thứ được.
Tần Bảo sôi máu trái tim trợn mắt nhìn Tào Can, cười gằn:
- Tào Can. Ta tưởng một tên bại hoại nào giả trang ra ta, không ngờ giờ rõ lại là ngươi.
Tào Can khinh khỉnh:
- Ta giả dạng ra ngươi rồi sao?
Tần Bảo nén giận:
- Ngươi là đồ đệ của nhạc phụ ta. Ta gọi ngươi là đại sư huynh, tại sao ngươi lại phản sư phụ, thoá mạ nhạc phụ ta, phỉnh gạt Nhạc Phụng Giao, lừa đảo quần hùng. Hãy trả lời mau.
Tào Can khỉnh giọng:
- Ngươi chưa hiểu tại sao ư?
Tần Bảo muốn biết chuyện đã qua nên vẫn trầm tĩnh:
- Ta chưa biết. Ngươi hãy nói cho ta nghe.
Tào Can dằn mạnh giọng:
- Chỉ vì ngươi chiếm đoạt người yêu của ta, lão sư phụ kia bất công nên ta phải trả thù.
Tần Bảo giật mình:
- Người yêu của ngươi là ai?
Tào Can buông gọn:
- Mộ Anh chứ còn là ai nữa.
Tần Bảo sửng sốt quay lại nhìn Mộ Anh chờ xem phản ứng của vị hôn thê.
Mộ Anh trừng mắt thét:
- Câm cái mồm thối tha, đê tiện của ngươi lại. Ai là người yêu của ngươi. Từ trước đã bao lần người tỏ lời cầu hôn với ta, nhưng ta đã từ chối, bác bỏ, vì ta nhận thấy ngươi là một tên ty tiện thấp hèn, không xứng đáng là rể đông sàng của gia gia ta. Ngươi hiểu chưa?
Tào Can giận xung tóc trán, nhưng không thể nào trả lời được Mộ Anh.
Hắn hiểu giờ này đã biết rõ về hành vi của hắn dù có biện minh cũng chỉ vô ích.
Tần Bảo muốn biết mọi chuyện đã qua, dằn cơn phẫn nộ chàng nhìn Tào Can:
- Tào Can, trước khi ta bắt ngươi giải về cho nhạc phụ trị tội phản sư phụ, ta muốn hỏi ngươi vài điều, ngươi có dám nói thật hay không?
Tào Can gật đầu:
- Tại sao lại không dám. Trước sau gì ngươi cũng phải chết, ta sẽ ban cho ngươi cái ân huệ cuối cùng để khi ngươi xuống địa ngục không còn thắc mắc.
Tần Bảo thầm tĩnh:
- Lần thứ nhất ta uống lầm mười viên Bồi Ngươn Chân Dương của lão Đô Thiên Đô Dị Tẩu nóng cháy tâm can, ngươi dùng kịch độc bỏ vào bình trà cho ta uống với ý định giết ta, nhưng chẳng ngờ kịch độc đó đã hoá giải sức nóng khiến ta khỏi chết, có đúng không?
Tào Can gật đầu:
- Đúng. Chính ta đã bỏ một ít Đoạn Trường thảo vào bình trà cho ngươi uống đấy.
Tần Bảo hỏi tiếp:
- Lần thứ hai ngươi bịa chuyện trên núi Kê sơn có trồng Đoạn Trường thảo và chủ nhân biết rõ lai lịch của tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, lừa gạt ta lên đó mượn tay lão Công Tôn Dã Tiên sát hại ta phải không?
- Không sai. Chính ta đã bịa chuyện cho ngươi lên núi chết bởi tay lão Công Tôn Dã Tiên, nhưng số ngươi chưa chết.
Tần Bảo hậm hực:
- Lần thứ ba, đang lúc ta sau nằm trong căn phòng, ngươi lẻn vào điểm huyệt mê ta rồi đưa tới vùng cấm địa Đoạn Hồn giáo, mượn tay tên Thái Quân giết ta cho ngươi khỏi mang tai tiếng có đúng không?

Tào Can thản nhiên:
- Đúng không sai. Chính ta đã điểm vào mê huyệt của ngươi mang tới đó.
Tần Bảo càng căm hận:
- Lần thứ tư. Tại La gia trang, người cải dạng làm tên bịt mặt sát hại cha con Chu tiên sinh, lại còn phóng ám khí giết luôn La Yến, trút oán cho ta, có đúng không?
Tào Can gật mạnh đầu:
- Ngươi rất thông minh. Nay ngươi đã hiểu rõ mọi việc rồi, ta đi là vừa.
Tần Bảo hét:
- Tào Can mau nộp mạng.
Nhưng Hoang Sơn Tam Quái đã quát:
- Ngươi chạy đi đâu.
Lập tức, ba lão Hoang Sơn Tam Quái vây đánh Tần Bảo như trước.
Đồng thời, Lâm đại hộ pháp cũng lướt tới xuất chưởng tấn công Mộ Anh.
Phía ngoài đấu trường, quần hùng la hét quát tháo chấn động trong lễ đường.
Trải qua hai mươi hiệp, Tần Bảo không thắng nổi ba lão Hoang Sơn Tam Quái, trong lòng chàng như có lửa đốt.
Chợt nghĩ ra một cách, Tần Bảo hét:
- Các ngươi phải chết.
Ngọn hữu chưởng Tần Bảo xuất ra hai chiêu Vô Cực Thần Công đánh qua hai phía Hoang Sơn nhất quái và Hoang Sơn nhị quái.
Trong khi tả chưởng bất ngờ xuất chiêu Trầm Mạch chỉ nhằm vào Hoang Sơn tam quái.
Hai tiếng nổ long trời lở đất, áp khí xé gió tạt qua bốn phía.
Liền đó có tiếng "hự" nổi lên. Hoang Sơn tam quái ngã lăn xuống đất chết liền tại trận.
Lão trúng nhằm chỉ lực Trầm Mạch chỉ xuyên thủng trái tim.
Hoang Sơn nhất quái, Hoang Sơn nhị quái ngó thấy kinh hoàng, tháo lui liền liền.
Tần Bảo trợn mắt:
- Hai ngươi đã thấy rồi, hãy cút xéo đi nhanh, chậm trễ sẽ chết thảm.
Chàng giở cả song chưởng lên như toan xuất chiêu.
Hoang Sơn nhất quái, Hoang Sơn nhị quái hốt hoảng lui ra ngoài.
Tần Bảo trỏ tay sang tử thi Hoang Sơn tam quái:
- Hai người hãy mau mang lão quỷ kia trở về Hoang Sơn mau.
Chàng lui ba bộ nhường chỗ cho hai anh em Hoang Sơn Tam Quái.
Vốn đã khiếp sợ Tần Bảo, hai lão Hoang Sơn nhất quái và Hoang Sơn nhị quái không dám diên trì.
Hai lão đưa mắt nhìn nhau ra hiệu.
Hoang Sơn nhị quái bước tới bế xốc tử thi Hoang Sơn tam quái lên vai, rồi cùng Hoang Sơn nhất quái như hai chiếc pháo thăng thiên vọt bổng lên cao, nháy mắt biến dạng.
Loại trừ bọn Hoang Sơn Tam Quái xong, Tần Bảo đưa mắt nhìn qua Mộ Anh đang muôn phần nguy ngập.
Không chút chậm trễ, Tần Bảo phóng sang đấu trường hét to:
- Ngươi phải chết.
Chân vừa chạm đất Tần Bảo đã xuất chiêu Vô Cực Thần Công tám thành đánh vào hông Lâm đại hộ pháp.
Lâm đại hộ pháp kinh hãi dịch ngang nửa trượng tránh đạo kình hùng mạnh đó.
Nhưng khi thân hình Lâm đại hộ pháp vừa đứng vững, một đạo kình nặng ngàn vạn cân áp tới…
Hắn hốt hoảng giở cả song chưởng lên chống đỡ.
Một tiếng nổ như sét đánh.
Thân thể Lâm đại hộ pháp trúng nhằm chưởng kình nát bét vung vãi khắp nơi.
Hắn chết không kịp kêu một tiếng.

Mộ Anh thoát hiểm trong một đường tơ. Nàng đứng chống trường kiếm thở hổn hển.
Tần Bảo nhìn Tào Can hét:
- Tào Can, nạp mạng cho mau.
Bằng một thân pháp phi phàm, thân hình Tần Bảo nhẹ như làn mây bay vút lên lễ đàn.
Chàng định khi còn cách Tào Can chừng một trượng sẽ sử dụng chiêu Trầm Mạch chỉ bắn vào huyệt cho hắn ngã ra, bắt sống mang trở về nùi Tây Nhạc cho Tây Nhạc Mộ Hoằng trị tội phản sư của hắn.
Nhưng trước đó ánh chớp Tào Can rõ ý định của Tần Bảo.
Hắn quát:
- Động thủ.
Cùng trong tiếng quát, Tào Can vẫy bàn tay ra…
Nhiều vật đen xì cực nhỏ từ bàn tay Tào Can bắn tới Tần Bảo lúc chàng còn trên cao.
Đồng thời phía dưới lễ đàn, bốn tên võ sĩ trong hai mươi bốn tên, là đội xạ thủ, giở bốn chiếc ống đồng, bắn hàng loạt ám khí m thần châm vào người Mộ Anh.
Loạt ám khí bay vút nhanh hơn tên bắn.
Quần hùng ngó thấy vô cùng kinh hãi, trố mắt nhìn cái chết của Mộ Anh.
Có một số cao thủ bạch đạo toan phóng tới cứu nguy nàng nhưng chẳng còn kịp nữa.
Một cao thủ quát to:
- Tránh mau.
Nhưng loạt ám khí m thần châm chỉ còn cách Mộ Anh chừng năm thước, lại trong lúc bất phòng không có một thân pháp nào tránh né kịp.
Mộ Anh rú lên chờ chết.
Thình lình một chiếc bóng từ đâu không rõ lao tới.
Chiếc bóng phẩy cánh tay áo rộng, tạo luồng kình đánh bật loạt ám khí m thần châm bay vút trở về vị trí xuất phát.
Hai tiếng rú thê thảm.
Hai tên võ sĩ xạ thủ vừa bắn ám khí, bị ám khí bắn ngược trở lại ghim vào ngực ngã ra.
Bọn chúng giẫy giụa vài cái rồi im đi.
Hai mươi tên võ sĩ còn lại rất đỗi kinh hoàng, trố mắt nhìn tử thi đồng bọn rồi nhìn nhân vật vừa xuất hiện đánh bật ám khí m thần châm
Chiếc bóng đó ngưng lại.
Một vị lão nhân gương mặt như vầng trăng xưa tiên phong đạo cốt hiện ra.
Lão nhân kia chẳng ai khác hơn là đại kỳ nhân Tây Nhạc Mộ Hoằng.
Tây Nhạc Mộ Hoằng tới đúng lúc Mộ Anh trong cơn vạn tử nhất sinh.
Nhiều tiếng hô to trong quần hùng:
- Tây Nhạc tiền bối.
- Tây Nhạc Mộ Hoằng tiền bối.
- Đại kỳ nhân Mộ Hoằng.
***


Bình Luận (0)
Comment