Tiểu Sát Tinh 2

Chương 112


–—
Chợt Tần Bảo đứng phắt lên, quì thụp xuống tung hô:
- Tiểu điệt xin bái lễ nội tổ.
Thiên Tà Đại Ma Tôn vẫy tay tạo luồng tiềm lực đỡ Tần Bảo đứng thẳng người lên.
Lão nhân nói:
- Tiểu hiền điệt khỏi phải đa lễ, hãy ngồi lại chiếc ghế đá kia.
Tần Bảo vâng dạ ngồi lại chiếc ghế đá kia nhìn Thiên Tà Đại Ma Tôn với lòng tôn kính một cách tâm thành.
Thiên Tà Đại Ma Tôn trầm trầm giọng:
- Tiểu hiền điệt, câu chuyện biến cố Tần gia bảo từ trước đến nay như thế nào con hãy kể rõ cho ta nghe.
Tần Bảo vâng dạ, thuật lại mọi việc biến cố Tần gia bảo từ trước đến giờ.
Tần Bảo kể từ lúc chàng còn ở tuổi ấu thơ học được chút ít võ công của phụ thân Thần Châu Kỳ Hiệp Tần Quỳnh, học văn thơ của mẫu thân Tuyệt Thế Hằng Nga Đông Thi, đến lúc tuổi trưởng thành bỗng một hôm hay tin phụ thân chàng tử nạn, mẫu thân khẩn cấp đi tìm thi thể rồi biệt tích cho luôn tới nay, chàng vì mối huyết thù dấn thân ra ngoài chốn giang hồ tìm hung thủ, được biết Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo chính là tình nhân của phụ thân năm xưa vì bị phụ tình, ả trao thanh Quỉ Kiếm cho lão nhân áo đen bịt mặt lúc nãy chặn đường, đánh gãy kiếm phụ thân chàng rồi giết luôn. Chàng được biết chỉ có thanh Mạc Da Hùng Kiếm mới có thể đấu nổi với cây Quỉ Kiếm nên đi tìm nội tổ hỏi xem thanh kiếm còn hay không, nay tới núi Vu Sơn theo lời ký thác của Nam Nhạc Lăng Di, đến đây bị lão áo đen bịt mặt chặn đánh, nhất nhất chàng kể rõ cho Thiên Tà Đại Ma Tôn nghe.
Ngồi lắng nghe Tần Bảo thuật chuyện biến cố Tần gia bảo xong, Thiên Tà Đại Ma Tôn than thở:
- Tiểu hiền điệt, từ sau ngày đại ác chiến cùng trên năm trăm cao thủ Hắc, Bạch, ta giết gần hai trăm tên bại hoại, mang thương tích đầy mình chạy vào núi Thái Hành sơn, chữa trị thương tích rồi ở luôn trong đó, kể đến nay đã mười hai năm qua rồi, không biết chuyện giang hồ biến chuyển ra sao, vì vậy không rõ thảm họa xảy đến cho Tần gia bảo. Nay được biết phụ thân con đã chết, mẫu thân con đã mất tích, một mình con bơ vơ trên chốn giang hồ lòng ta bất nhẫn.
Như xúc động, Thiên Tà Đại Ma Tôn ngừng lại phút giây rồi nói tiếp:
- Nhưng ta đã nhập đạo tu tiên từ lâu, chẳng còn dính dấp tới chuyện hồng trần nữa, nên không thể nào đi phụ trì cho con trên đường tìm thù tiết hận, con hãy hiểu cho lòng ta, đừng trách ta.
Tần Bảo sợ hãi:

- Con không dám. . .
Thiên Tà Đại Ma Tôn với giọng vẫn trầm trầm:
- Cách nay hơn một tháng ta có chuyện chu du miền quan ngoại, khi về gặp tiểu hiền điệt và một thiếu nữ xinh đẹp đi vào vùng lãnh địa hoang vu của ba ả yêu phụ. Ta nhìn thấy con giống Tần nhi như tạc nên lén theo phía sau, để dò xem con là ai, cho đến khi con giết một ả yêu tinh bị hai ả kia chặn lại, ta ẩn mình theo bí pháp Vô ảnh Vô Hình đuổi hai con tiểu yêu đó chạy, nhưng vì cấp bách ta chưa hỏi lai lịch con, kế đến hôm gặp con quả đúng như điều ta dự đoán. . .
Tần Bảo chợt tỉnh:
- Nội tổ, vị ân nhân cứu con trong vùng hoang địa là nội tổ đó sao?
Thiên Tà Đại Ma Tôn gật đầu:
- Đúng vậy, chẳng những ta cứu con, trước đó ta đánh đuổi cặp tiểu yêu đó cứu ả thiếu nữ đi theo con nữa đó.
Tần Bảo chợt "A" lên một tiếng, bây giờ chàng mới rõ người thần quái cứu chàng và Vu Sơn Ma Nữ chính là nội tổ chàng Thiên Tà Đại Ma Tôn, thời gian qua chàng phăng tìm tung tích lai lịch nhưng không rõ là ai.
- Tiểu hiền điệt, ta nhìn thấy nội lực của con hãy còn tiềm tàng một phần trong nội thể, có lẽ con đã gặp được kỳ duyên nào, hoặc uống thần đan bồi ngươn chân dương, hoặc ăn nhằm quả đào tiên hay nội đơn long huyết xà, nhưng mãi đến nay chưa phát động toàn bộ nội lực đó. Bây giờ ta sẽ đả thông các vực sinh tử huyền quang, vực mạng môn chân hỏa và vực mạng môn chân thủy cho con, tự khắc số nội lực kia sẽ gia tăng cho con chừng hai thành, từ đây con có thể chẳng còn kiêng sợ bất cứ một tên đại ác ma nào nữa.
Tần Bảo kinh hãi, không ngờ cặp mắt Thiên Tà Đại Ma Tôn kỳ diệu đến thế.
Nội tổ chỉ nhìn chàng đã biết chàng gặp hai độ kỳ duyên, nuốt mười viên Bồi Ngươn Chân Dương của Đô Thiên Đô Dị Tẩu và ăn ba quả đào tiên của lão nhân Công Tôn Dã Tiên, quả là ngoài sức tưởng tượng của chàng. Tần Bảo cung kính:
- Con xin tạ ơn nội tổ.
Thiên Tà Đại Ma Tôn bảo:
- Tiểu hiền điệt hãy ngồi thẳng người lên cho ta đả thông ba vực đó.
Tần Bảo vâng dạ ngồi thẳng người lên, mắt nhìn Thiên Tà Đại Ma Tôn với niềm tôn kính vô biên.
Thiên Tà Đại Ma Tôn vẫn ngồi yên trên chiếc ghế đá, xòe năm ngón chỉ điểm vào trước ngực Tần Bảo nhanh như chớp.
Lão nhân sử dụng cách không chỉ lực từ xa điểm vào ba huyệt đạo.
Đây chính là một loại bí pháp về chỉ công siêu phàm, chỉ có các bậc đại kỳ nhân mới sử dụng nổi.
Tần Bảo nghe từng luồng khí hàn, nhiệt chạy rần rần vào cơ thể chàng theo từng cái điểm nhanh như chớp của Thiên Tà Đại Ma Tôn.
Cứ mỗi cái điểm là một luồng nóng, haymột luồng lạnh thấu vào các huyệt sinh tử huyền quang, mạng môn chân hỏa và mạng môn chân thủy của chàng.
Mỗi luồng khí lạnh thấu vào là Tần Bảo bắt phải rùng mình, mỗi luồng nóng thân thể chàng căng cứng, phải vận chân khí chịu đựng để khỏi phải bật tiếng rên.
Chừng nửa thời thần sau đó, ba vực sinh tử huyền quang, mạng môn chân hỏa và mạng môn chân thủy đã được đả thông hoàn toàn.
Thiên Tà Đại Ma Tôn thu hồi chỉ pháp, buông tiếng thở phào vì đã hao tổn một phần chân ngươn.
Tần Bảo đứng lên toan bước tới bái tạ nội tổ.
Ngờ đâu Tần Bảo vừa đứng dậy, thân hình nhẹ tựa làn mây gặp trận gió lốc bốc bổng lên cao suýt chạm nhằm nóc động tháp.
Tần Bảo kinh hãi vội vàng vận Vạn Trụ Cân cho thân hình nặng như trái núi đáp trở xuống.
Chàng vừa hoan hỉ vừa khiếp đảm trong lòng.
Hoan hỉ bởi chàng hiểu rõ hiện nay, chàng đã có một số nội lực gia tăng vô cùng thâm hậu.
Khiếp đảm vì suýt nữa chàng đã mang trọng thương nếu không kịp sử dụng bí pháp Vạn Trụ Cân hạ thân hình trở xuống đất.
Nhìn Tần Bảo đang kinh tâm, Thiên Tà Đại Ma Tôn cất tiếng cười ha hả:
- Tiểu hiền điệt, hiện giờ ngươi đã có tới một trăm hai mươi năm nội lực, tức là mười hai thành, trên bước đường tìm thù tiết hận, ngươi không phải sợ hãi kẻ thù như trước nữa.

Tần bảo quỳ thụp xuống:
- Con xin tạ ơn nội tổ.
Thiên Tà Đại Ma Tôn phất tay:
- Con hãy ngồi lại chiếc ghế, ta còn một chuyện nói với con.
Tần Bảo ngoan ngoãn trở lại chiếc ghế đá ngồi xuống, nghiêm túc lắng nghe lời nội tổ.
Thiên Tà Đại Ma Tôn cất giọng trầm trầm:
- Hai chiêu Thức Càn Khôn m Dương Nhị Cực của phụ thân con, và chiêu Vô Cực Thần Công của Võ cực dị nhân con vừa sử dụng tạm thời có thể đương đầu cầm cự với bọn đại ma đầu, kể cũng ổn rồi, nhưng ta sẽ truyền cho con chiêu thức Vô Lượng Vô Biên để cho con đủ sức đối phó với bất kỳ kẻ thù nào dù võ công siêu việt tới đâu. Chiêu thức này năm xưa ta đã đánh chết ba lão trưởng môn nhân phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Thanh Thành cùng một lúc ba lão hợp công tấn kích ta giữa vòng vây của trên năm trăm cao thủ Hắc, Bạch. Luyện được chiêu thức này con chẳng lo sợ gì nữa.
Tần Bảo thầm mừng chắp tay:
- Con xin đội ơn nội tổ.
Thiên Tà Đại Ma Tôn tiếp:
- Kể về võ công con đã vững vàng rồi, còn về kiếm pháp, kiếm khí con không thể sử dụng loại bảo kiếm nào chống nổi cây Quỉ Kiếm của ả Thái Quân nào đó.
Lão nhân gật gù:
- Muốn chống lại cây Quỉ Kiếm kia chỉ có thanh Mạc Da Hùng Kiếm mới có thể đương đầu nổi. Nay ta đã rũ sạch nợ hồng trần, không cần dùng tới nó làm chi nữa, ta sẽ di truyền bảo vật lại cho con, và truyền luôn cho con hai chiêu thức Mạc Da Nhất Thức và Mạc Da Nhị Thức ta sẽ trao cái cẩm nang cho con luyện hai chiêu thức đó.
Tần Bảo vui mừng khôn xiết nhưng chẳng dám mở lời, chỉ nhìn Thiên Tà Đại Ma Tôn với tấm lòng thành khẩn.
Thiên Tà Đại Ma Tôn rút thanh Mạc Da Hùng Kiếm và bức cẩm nang ra:
- Tiểu hiền điệt, con hãy nhận lấy thanh Mạc Da Hùng Kiếm và bức cẩm nang luyện chiêu.
Tần Bảo đứng lên bước tới gần Thiên Tà Đại Ma Tôn, hai tay cung kính tiếp lấy thanh Mạc Da Hùng Kiếm và bức cẩm nang luyện chiêu.
Chàng nhận ra thanh Mạc Da Hùng Kiếm trắng như bạch ngọc lấp lánh ánh sáng, hình thù cong cong kỳ dị không giống bất cứ loại bảo kiếm nào trên giang hồ.
Quả là một loại kiếm chàng chưa từng trông thấy bao giờ.
So với cây Quỉ Kiếm của Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, thanh Mạc Da Hùng Kiếm càng lạ lùng hơn.
Cây Quỉ Kiếm màu đỏ tựa huyết châu trông thật rợn, thanh Mạc Da Hùng Kiếm trắng như bạch ngọc, lấp lánh trong suốt như ngọc lưu ly, sang trọng cao cả.
Tần Bảo hân hoan trong lòng khôn xiết tả. Chàng giắt thanh Mạc Da Hùng Kiếm vào lưng, cất bức cẩm nang vào lòng. Thiên Tà Đại Ma Tôn đứng dậy, trỏ tay xuống ngọn đồi hình thần nữ cưỡi ngựa:
- Phía dưới kia có một hang động kín đáo, trong đó có đủ lương khô dùng trong một tháng, cho con dùng bữa khỏi đi tìm, còn nước trong cái thạch trì nhỏ cho con uống, con hãy vào đó luyện tập các chiêu thức, ta đã ở đó gần một tháng qua rồi.
Tần Bảo chắp tay cung kính:
- Con xin bái mạng.
Thiên Tà Đại Ma Tôn nhìn Tần Bảo bằng ánh mắt u buồn:
- Tiểu hiền điệt, bây giờ ta phải đi rồi, con hãy vào hang động tập luyện các chiêu, bao giờ thành tựu hãy trở lại chốn giang hồ.
Tần Bảo hốt hoảng:
- Nội tổ đi bao giờ trở lại?
Thiên Tà Đại Ma Tôn buông tiếng thở dài:
- Ta đã là kẻ tu hành không còn vướng bận chuyện hồng trần nữa. Ta đi lần này không bao giờ trở lại. Con hãy cố gắng bảo trọng lấy thân.

Dứt câu, Thiên Tà Đại ma Tôn bước ra ngoài động tháp. Tần Bảo đi theo sau.
Tới triền đỉnh núi hình thần cưỡi ngựa, Thiên Tà Đại Ma Tôn dừng lại.
Nhìn bóng hoàng hôn vừa xuống, nhìn lại Tần Bảo, Thiên Tà Đại Ma Tôn âu sầu:
- Tiểu hiền điệt, ta đi đây.
m thanh vẫn còn đó, hình ảnh Thiên Tà Đại Ma tôn biến mất từ bao giờ.
Tần Bảo khiếp hãi gào to:
- Nội tổ. . . Nội tổ. . .
Đảo mắt tìm không thấy chiếc bóng của Thiên Tà Đại Ma Tôn ở đâu, Tần Bảo nhào xuống gào khóc giống như một đứa bé con.
Bình sinh tới giờ, Tần Bảo là một thiếu niên can trường, hùng khí chưa từng biết khóc kể cả cái chết của phụ thân Thần Châu Kỳ Hiệp Tần Quỳnh, nay chàng khóc vì nội tổ Thiên Tà Đại Ma Tôn ra đi không bao giờ trở lại.
Khóc đã khản cả cổ, Tần Bảo quỳ lên, chắp hai tay nhắm vào không gian, cất giọng nghẹn ngùi:
- Nội tổ ơi, phụ thân con đã chết, mẫu thân biệt tích không biết nơi nào, chỉ còn nội tổ mới vừa được gặp mặt, con chưa kịp mừng nội tổ lại bỏ ra đi, con biết tìm ở nơi nào. . -
Nước mắt chảy dài xuống hai má chàng. Tần Bảo nghẹn ngào, đến khản cả cổ không còn khóc nổi nữa.
Chàng quỳ mãi không nói một lời nào, trong khi tâm can như bị ai xé nát.
Một trận gió lạnh hoàng hôn thốc qua, Tần Bảo giật mình đứng lên, lòng cảm thấy cô đơn, trống trải hơn bao giờ.
Người nội tổ kính yêu nhất giờ đã ra đi không bao giờ gặp lại, còn gì đau đớn hơn. Tần Bảo muốn hét lên xé nát cả không gian, vũ trụ, nhưng cổ họng nghẹn cứng không mở miệng được.
Lâu lắm Tần Bảo đưa tay lau sạch nước mắt, dắt con bạch mã lững thững xuống ngọn đồi Thần Nữ tới chỗ Thiên Tà Đại Ma Tôn vừa chỉ, đưa mắt nhìn qua.
Quả nhiên có một hang động có một cánh cửa tò vò, phía trong ánh sáng huyền diệu.
Cột con bạch mã vào gốc cây tùng, Tần Bảo bước vào trong hang động.
Hang động quá rộng, sạch sẽ, trên trần gắn hai hạt đại minh châu soi sáng huyền bí như động thiên thai.
Phía trong một chiếc giường đá, một cái bàn, hai cái ghế thiên tạo và có cả lương khô đựng trong một hốc đá vách hang động.
Tần Bảo bước ra phía sau, trông thấy một cái thạch trì nước xanh tận đáy, đúng như lời nội tổ Thiên tà Đại Ma Tôn đã bảo với chàng vừa rồi.
Rõ ràng nội tổ của chàng đã ẩn náu nơi đây từ lâu rồi mà chàng không hề hay biết mãi đi tìm kiếm khắp nơi phương trời.
Tần Bảo vốc nước thạch trì uống nghe mát lạnh tâm hồn. Chàng trở vào lấy lương khô ra ăn, lên nằm chiếc giường đá, quá mỏi mòn giây phút thiếp đi vào giấc mộng. . .
***


Bình Luận (0)
Comment