Tiểu Sát Tinh 2

Chương 106


–—
Đưa mắt nhìn qua trông thấy bên gần vách hang động có một nơi cao ráo Tần Bảo gật đầu:
- Được rồi, ta chôn cất lão tiền bối ở chỗ đó là an toàn nhất.
Tần Bảo rút thanh bảo kiếm trên lưng tới vách hang động đào một cái huyệt thật sâu.
Chàng bế lấy thi hài của Nam Nhạc Lăng Di nằm xuống huyệt, lấp đất xung quanh thành một ngôi mộ.
Tần Bảo không kịp dựng bia vì thời giờ quá cấp bách, nơi đây vẫn còn gần bản doanh của Đoạn Hồn giáo, bọn chúng tới bất ngờ sẽ diễn ra trận ác chiến.
Đứng trước ngôi mộ của Nam Nhạc Lăng Di, Tần Bảo thành tâm khấn khứa:
- Lão tiền bối hãy an tâm an nghỉ giấc ngàn thu trong hang động này, tiểu bối sẽ tới núi Vu Sơn trao lá thư và mảnh ngọc bội cho Phàn nữ tiền bối và Lăng tiểu thư, cho biết linh thể tiền bối ở nơi đây và hứa sẽ hướng dẫn hai người tới đưa linh thể về mai táng. Còn chuyện giữa tiểu bối và lệnh tiểu thư quả là khó khăn trở ngại, vì tiểu bối đã có vị hôn thê Mộ Anh rồi.
Tần Bảo cúi xuống lại theo lễ của một tiểu bối đối với một đại tiền bối.
Chàng đứng lên nhìn ngôi mộ mới bùi ngùi một lúc, rồi dắt con bạch mã trở ra ngoài hang động, tới một cây cổ thủ táng lá sum suê Tần Bảo dừng lại.
Nhìn những ánh nắng chiếu thoi lóp trên những táng lá cao, Tần Bảo lẩm bẩm:

- Ta hãy đi mau trời sắp tối rôi!
Thình lình bên tai chàng có tiếng hét trong như hạc reo:
- Dừng lại!
Tần Bảo giật mình nhảy xuống lưng ngựa, đưa mắt nhìn về phía có tiếng thét.
Con bạch mă cũng giật mình phóng tới trước mấy bước rồi dừng lại chỗ chủ nhân.
Chợt một chiếc bóng vàng trên cành cây cổ thụ từ từ rơi xuống.
Chiếc bóng vàng như một tiên nữ trên trời giáng lâm.
Thân pháp của chiếc bóng vàng vô cùng ảo diệu, quả thật là một đại cao thủ võ lâm.
Tần Bảo nhìn chiếc bóng đó là ai xuất hiện nơi đây vào lúc này.
Chiếc bóng ngừng đi. Tần Bảo nhận ra đó là một nữ lang bận xiêm y màu vàng bịt mặt bằng một mảnh lụa xanh chỉ che hai mắt da trắng như ngọc, đôi môi anh đào như he hé, ánh mắt long lanh như chứa cả một trời tình.
Tần Bảo khẽ thầm:
- Lữ Trường Thanh.
Nữ lang Lữ Trường Thanh, thiếu giáo chủ của Đoạn Hồn giáo nhìn Tần Bảo như dò xét tung tích của chàng.
Một lúc, nàng cất giọng trong ngần như ngọc rót vào chén lưu ly:
- Ngươi là Huyết Thủ thư sinh phải không?
Chỉ vì Tần Bảo hóa trang thành gã thiếu niên mặt xám, y phục xám nên nhất thời Lữ Trường Thanh không thể nào nhận ra chân tướng chàng.
Chàng cất tiếng khàn khàn:
- Chính ta là Huyết Thủ thư sinh đây. Nàng là ai, từ đâu tới? Nàng hỏi ta có chuyện gì hay không?
Tần Bảo giả vờ như chưa biết Lữ Trường Thanh nên hỏi ra câu đó.
Nhìn gằn vào mặt Tần Bảo, Lữ Trường Thanh vẫn với giọng trong ngần như ngọc:
- Ta là thiếu giáo chủ của Đoạn Hồn giáo. Ta đi tìm ngươi để hỏi một chuyện.

Nàng nhìn chàng dò xét.
Tần Bảo vẫn với một giọng khà xa lạ hỏi Lữ Trường Thanh:
- Ồ thế ra nàng là thiếu giáo chủ của quí giáo đây sao. Nàng đi tìm ta có chuyện gì?
- Vừa rồi có một tên giáo đồ chạy vào báo với ta là ngươi đã giết chết phó tổng lãnh sát thủ của bản giáo tại cánh rừng trong vùng bản địa, xưng tên là Huyết Thủ thư sinh, ta e là có điều hiểu lầm, nên đi tìm ngươi hỏi lại cho minh bạch.
Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng:
- Ta hỏi ngươi hãy thành thật mà trả lời: Có đúng ngươi là người đã giết chết phó tổng lãnh sát thủ của bản giáo hay không?
Tần Bảo gật đầu:
- Không sai, chính ta đã giết tên phó tổng lãnh sát thủ bại hoại đó, vì hắn đã to gan ngăn chặn đường ta, không cho ta vào cánh rừng.
Lữ Trường Thanh trừng mắt:
- Ngươi to gan thật. Ngươi dám nhận mình giết chết phó tổng lãnh sát thủ của bản giáo.
Tần Bảo khẳng khái:
- Ta giết hắn thì ta cứ nói giết, có gì mà không dám nhận với nàng chứ.
Lữ Trường Thanh nổi giận:
- Ngươi đã xâm phạm vùng cấm địa của bản giáo, cái tội đó chưa trừng phạt còn giết chết phó tổng lãnh sát thủ của bản giáo. Ngươi biết ngươi sẽ chết bằng cách nào không?
Tần Bảo lắc đầu:
- Chưa biết!
Lữ Trường Thanh dằn giọng:
- Ngươi sẽ bị cực hình chết một cách thảm khốc.
- Ngươi hiểu chưa?
Tần Bảo trêu:
- Cực hình thảm khốc ư? Cực hình đó như thế nào nàng nói ta nghe xem có gì thú vị không?
Lữ Trường Thanh giận giữ thét:

- Ta sẽ giết ngươi. Trước nhất chặt hai ta ngươi, lột da ngươi, mổ bụng ngươi xem lá gan của ngươi to đến đâu mà dám xâm nhập vào bản địa của bản giáo rồi còn dám giết người.
Tần Bảo thè dài lưỡi ra cố tình trêu chọc Lữ Trường Thanh:
- Ghê thật. Nữ nhân mà hùng dữ táo bạo như nàng, ai dám cầu hôn.
Lữ Trường Thanh giận run người trỏ tay vào Tần Bảo thét:
- Hãy câm ngay cái mồm thối tha của ngươi lại. Ngươi sắp chết rồi!
Soạt một tiếng! Lữ Trường Thanh rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ. Tần Bảo nhìn kỹ đó là trường kiếm, không phải Quỷ Kiếm lúc nàng đấu với chàng tại Cực Hình đường Đoạn Hồn giáo lúc trước.
Chàng cảm thấy an tâm.
Lữ Trường Thanh vung kiếm tới xuất một chiêu.
Ánh kiếm vọt ra ngoài một trượng tới ngay trước mặt Tần Bảo.
Tần Bảo không rút trường kiếm giao đấu, chỉ dịch thần sang trái ba thước tránh khỏi làn kiếm như ánh chớp của Lữ Trường Thanh.
Lữ Trường Thanh "A" một tiếng rất ngạc nhiên về thần thủ của Tần Bảo.
Nàng gằn giọng:
- Xú tử! Thần pháp của ngươi quả thật hiếm thấy, nhưng ngươi hãy xem thanh kiếm của ta lấy mạng ngươi đây.
Dứt câu, Lữ Trường Thanh xuất mười hai chiêu liên hoàn kiếm pháp.
Hàng trăm kiếm ảnh bổ vào, một tấm lưới kiếm trùm chụp vào vị trí của Tần Bảo.
***


Bình Luận (0)
Comment