Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 116



Nàng không khỏi đỏ vành mắt.
Quyền thần đại nhân thật sự là nam nhân tốt đỉnh thiên lập địa, trọng tình trọng nghĩa, không chỉ có cứu nàng, còn nguyện ý phụ trách với nàng!
Nhưng nàng xuất thân bình thường, làm sao có thể liên lụy đến nhân duyên của hắn!
Nàng vội vàng nói:" Không cần! Nhị ca ca bây giờ là hầu gia nhị phẩm, mà ta chỉ là chi nữ thương hộ, không thể đem đến bất kỳ trợ giúp gì cho ngài trên quan trường.

Ngài cưới ta quá thua lỗ, ngài hẳn là nên cưới công chúa mới đúng!"
Tiêu Dịch mặt lại âm trầm mấy phần.
Nam Kiều Kiều cũng dám cự tuyệt hắn!
Dư quang liếc nhìn thiếu nữ, nàng đứng dưới ánh đèn đuốc, cổ áo ngủ lỏng lẻo, bởi vậy có thể nhìn thấy cái cổ tuyết trắng mảnh khảnh, còn có xương quai xanh giống như bạch ngọc điêu trác.
Hôn lên, không biết mùi vị ra sao...
Cô nương hắn chọn trúng, vô luận dùng loại thủ đoạn nào, tất nhiên là cũng muốn tiến vào trong ổ.
Hắn lại lật một tờ kinh thư, vì bảo hộ mặt mũi chính mình, ngữ điệu càng thêm lãnh đạm:" Ngươi nghĩ đến nơi nào? Tất nhiên ngươi không thể làm chính thê.

Ta dự định lấy lễ quý thiếp, nạp ngươi vào cửa."
Nam Bảo Y càng thêm cảm động.

Nhìn một cái, quyền thần đại nhân vì nàng mà cân nhắc tới cỡ nào!
Chính thê không được liền đổi làm quý thiếp, đây là hắn sợ nàng không gả đi được, quyết tâm muốn phụ trách với nàng nha!
Nàng lau lau nước mắt, mười phần thành kính ngồi quỳ chân đến bên chân Tiêu Dịch.
Nàng ôm lấy chân hắn, ôn nhu ngẩng khuôn mặt nhỏ:" Nhị ca ca, ngài thân là huynh trưởng, vì ta suy nghĩ như thế, phần ý tốt này Kiều Kiều hết sức cảm động.

Đợi khi ngài phát đạt, tiến vào Thịnh Kinh thành, lại giúp ta tìm một mối nhân duyên tốt cũng không muộn.

Ngài là huynh trưởng tốt nhất trên đời, khẳng định sẽ bảo vệ ta, đúng hay không?"
Tiểu cô nương mắt phượng ửng đỏ, mặt mũi tràn đầy quấn quýt thành kính.
Chống lại một khuôn mặt nhỏ nước mắt dịu dàng như thế, Tiêu Dịch không cách nào nói ra được lời cự tuyệt.
Hắn kìm nén tức giận, mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi:" Bản hầu...!đương nhiên sẽ giúp Kiều Kiều chọn một mối nhân duyên tốt."
Nhân duyên tốt?
Ngược lại hắn muốn xem, muội muội Tiêu Dịch hắn, ai dám lấy?
Náo loạn cả đêm, lúc này đã gần đến bình minh.(ahr)
Nam Bảo Y kéo kéo vạt áo Tiêu Dịch, nhỏ giọng nói:" Nhị ca ca, bình minh mỗi ngày, sẽ có ma ma tới kiểm tra phòng ngủ.

Nếu không thấy ta trong phòng, nàng hồi báo lại với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ lo lắng."
Bởi vì trong phủ nhiều nữ hài nhi, vì vậy trị gia của Nam phủ có phần nghiêm, là không cho phép nữ hài nhi tự mình ra ngoài ban đêm.
Tiêu Dịch liếc nhìn nàng một cái, đưa tay ôm nàng.
Hắn ôm theo nàng lặng lẽ vô thanh vô thức lẻn vào khuê phòng Tùng Hạc viện, đem nàng an bài cẩn thận trên giường thêu.
Tối nay Nam Bảo Y bị kinh sợ, bởi vậy kéo ra kéo ra chăn mền liền trốn vào.
Qua một lúc lâu, lại không thấy âm thanh Tiêu Dịch rời đi.
Nàng vén chăn để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn thấy hắn còn chưa đi, ngược lại đang đường hoàng ngồi bên giường.
Nàng chần chờ:" Nhị ca ca?"
Tiêu Dịch lấy ra từ trong ngực một bình thuốc nhỏ," Chân."
Nam Bảo Y giật mình, bỗng nhiên nhớ tới lúc nhảy cửa sổ bị trật mắt cá chân.
Trước đó bởi vì quá khẩn trương nên không chú ý tới, hiện tại trầm tĩnh lại mớ phát giác chỗ mắt cá chân đau thấu tim.
Nàng cẩn thận từng li từng tí, duỗi chân phải từ trong chăn ra.
Tiêu Dịch một tay nắm chặt.
Chân tiểu cô nương còn không lớn cỡ bàn tay hắn, màu sắc trắng nõn phấn hồng, đầu ngón chân tròn tròn, mu bàn chân đơn bạc nhỏ yếu, đường cong tinh xảo đáng yêu.
Thì ra chân của nữ nhi gia lại là tú mỹ như thế...

Tiêu Dịch suy nghĩ, nhịn không được mượn danh nghĩa bôi thuốc, nhéo hai hai cái trở gì lòng bàn tay.
Hắn cuộn lên ống quần tơ lụa của nàng, nhìn thấy mắt cá chân mảnh khảnh có chút sưng lên.
Mặc dù trong mắt hắn là vết thương nhẹ, nhưng Nam Kiều Kiều yếu ớt như vậy, lại chưa từng trải qua bị thương nặng như vậy, tất nhiên muốn đau đến rơi nước mắt.
Hắn lấy chút dược cao, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
Dược cao mát lạnh giảm bớt đau đớn.
Rõ ràng cũng không tính là quá đau, nhưng Nam Bảo Y là cô nương cho tới bây giờ đều là cho chút màu liền muốn mở phường nhuộm.

Bởi vì có Tiêu Dịch quan tâm chính mình, cho nên nàng ở trước mặt hắn liền biểu hiện phá lệ mảnh mai.
Nàng khóc nức nở hai tiếng, dựa vào ngực hắn, biến đổi biện pháp thăm dò:" Nhị ca ca sẽ một mực yêu mến ta như vậy đúng không?"
Tiêu Dịch nhíu mày.
Luôn luôn cảm thấy Nam Kiều Kiều hỏi cái vấn đề này, tựa hồ còn có ý khác.
Quả nhiên, nàng lại nhỏ giọng nói:" Nhìn sổ sách tư của nhị ca ca, đúng là lỗi của ta.

Nhưng nhị ca ca bụng dạ rộng lượng, nhất định sẽ không so đo với nữ tử nhu nhược như ta, cũng nhất định sẽ không giết ta diệt khẩu, đúng không?"
Tiêu Dịch cong môi.
Hắn liền nói làm sao Nam Kiều Kiều lại phá lệ nhu thuận, nguyên lai là là chờ hắn ở chỗ này.
Hắn duy trì biểu lộ lạnh lùng cao thâm, thản nhiên nói:" Thân là đại trượng phu, tất nhiên sẽ không so đo với một nữ tử nho nhỏ như ngươi.

Nuôi dưỡng tư binh chính là trọng tội tru di cửu tộc, tố giác ta, đối với ngươi cũng không có bất kỳ chỗ tốt gì."
Nam Bảo Y cười:" Nhị ca ca tin ta liền tốt! Thời điểm bị bắt ở thư phòng, ta đều sợ mất mật! Nhưng ta cũng không nghĩ tới, thì ra nhị ca ca lại ngấm ngầm ngả ngớn như thế, đối với một nữ tặc cũng sẽ nổi lên...sắc tâm.

Nhị ca ca, nam nhi tốt nên chung tình mới đúng, ngươi không thể ỷ vào thiếu niên nhiệt huyết, liền phá lệ phóng túng chính mình nha!"
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc.
Hắn từ lúc nào liền trở nên ngả ngớn phóng túng rồi?
Nhưng cũng không thể nói hắn nhìn thấu thân phận của nàng, mới có thể ôm nàng ngửi nàng.

So với ngả ngớn, chỉ sợ loại tâm tư ngấp nghé nàng, sẽ càng khiến nàng không thể nào tiếp nhận được.
Nam Bảo Y không chút nào biết tâm tư của hắn biến hoá.
Nàng mang theo giá đỡ muội muội, ân cần dạy bảo:" Nhị ca ca tuổi trẻ tài cao, cũng không thể sa vào sắc đẹp, lầm tiền đồ! Nhị ca ca nên không ngừng cố gắng...."
" Ngậm miệng."
Tiêu Dịch quát lớn.

Nam Bảo Y vội vàng khép lại miệng nhỏ.
Tiêu Dịch trầm mặc bôi xong thuốc cho nàng, nhẹ nhàng buông ống quần xuống.
Hắn đem lọ thuốc đặt ở đầu giường, đang muốn rời đi, bên ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.
Nam Bảo Y kinh ngạc:" Ma ma kiểm tra tới rồi! Nhị ca ca, ngươi mau tránh đi!"
Tiêu Dịch dáng người cao lớn thon dài, chỗ núp trong phòng thích hợp cũng chỉ có tủ quần áo cùng xà nhà.
Nhưng mà trốn vào tủ quần áo của cô nương gia cũng không phải là chuyện đại trượng phu nên làm.
Hắn đang muốn trèo lên xà nhà, bỗng nhiên bị Nam Bảo Y nhíu lại tay áo.
Tiểu cô nương hoảng loạn, dùng lực đem hắn nhét vào gầm giường," Nếu để ma ma nhìn thấy lúc bình minh ngươi ở trong khuê phòng của ta, sợ rằng hai ta có lý cũng không thể nói rõ! Nhị ca ca ngươi chấp nhận tránh một chút dưới gầm giường đi, ủy khuất ngươi ha!"
" Ta...."
Tiêu Dịch còn chưa kịp cự tuyệt, liền bị nhét vào dưới giường, khuôn mặt tuấn tú âm trầm.
Hắn sống mười tám năm, còn chưa từng làm qua chuyện chui dưới gầm giường nữ nhân! Quả thực quá nhục nhã hắn!
Nam Bảo Y làm bộ giả ngủ, lại dựng lỗ tai lắng nghe.
Nàng nghe thấy ma ma vén lên màn trướng, tựa hồ nhìn đến hai mắt nàng, xác định nàng không việc gì, mới quay người rời đi.
Thẳng tới khi cửa được nhẹ nhàng cài đóng, Nam Bảo Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhổm người dậy gõ gõ mép giường," Nhị ca ca, ngươi có thể ra ngoài rồi!"
Tiêu Dịch đen mặt chui ra ngoài.(ahr)
Hắn sửa sang lại cẩm bảo, trầm giọng:" Nghỉ ngơi cho tốt, tối nay ta thiết yến tại Triều Văn viện, nhớ kỹ tới trình diện."
Nam Bảo Y hiếu kỳ hỏi:" Ngươi muốn thiết yến? Mở tiệc chiêu đãi người nào?"
" Thẩm Nghị Triều."
Nam Bảo Y trầm mặc.
Tiêu Dịch liếc nhìn nàng:" Sợ hắn?"
Nam Bảo Y nghiêm túc lắc đầu:" Bởi vì có nhị ca ca, vì vậy cũng không sợ hãi.

Vừa vặn ta cũng muốn hỏi hắn, ta cùng hắn không thù không oán, vì sao hắn lại xuống tay với ta.".


Bình Luận (0)
Comment