Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 4

"Đổi tên à...". Lục Xuyên nhìn chằm chằm Sở Sở, cố ý kéo dài giọng điệu: "Kiều ~~~ Sở."

"Mình là...Sở... Sở Sở!"

Mặt cô nghẹn đến đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cực kì kích động.

"Được được." Lục Xuyên nhìn bộ dạng cô không thể chịu được trêu chọc, rất không đành lòng, đành phải thuận theo cô nói: "Gọi cậu là Sở Sở, được rồi mà, đừng kích động."

Hô hấp Sở Sở rất sâu, nhẹ gật đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Sở Vân Tụ gọi điện tới, đầu ngón tay Sở Sở chọc trên màn hình điện thoại mấy lần, vẫn không có cách nào ấn được nút nghe, cuối cùng vẫn là nhờ Lục Xuyên cầm lấy điện thoại của cô giúp cô mở màn hình.

Cô nhận điện thoại, âm thanh của Sở Vân Tụ truyền tới: "Sở Sở, mẹ đến cửa trường học của con giúp con thu xếp phòng ngủ, con đang ở đâu đấy?"

"Đến ngay...lập tức."

Sở Sở cúp điện thoại, khó khăn giải thích với Lục Xuyên: "Mình muốn...về trường học, mẹ mình giúp mình mang hành lý...tới đây."

Lục Xuyên ngắt lời cô: "Được rồi, nói chuyện đã khó khăn thì nói ít thôi, gặp lại sau, tiểu đáng thương."

"Sở Sở." Cô vẫn cố chấp muốn uốn nắn anh.

Lục Xuyên cười một chút, xoay người rời đi.

"Lục...chờ một chút." Sở Sở từ trong túi xách lấy ra một cái bình trà chứa trà sữa: "Mời...cậu uống."

Lục Xuyên kinh ngạc cầm lấy: "Mời tôi?"

Cô đã đáp ứng mời anh uống trà sữa.

"Dễ uống lắm đó."Khi Sở Sở hé miệng cười sẽ để lộ hai cái răng khểnh, "Cảm ơn cậu."

Cô nói xong đỏ mặt xoay người, bước chân vội vã đi nhanh.

Lục Xuyên nhìn bóng lưng cao cao gầy gầy của cô, tâm đột nhiên bị nắm chặt, cúi đầu nhìn về chiếc bình trà sữa nặng trịch trong tay, ánh mặt trời xuyên qua loang lỗ từng bóng cây, nhu hòa chiếu vào chiếc bình trong tay.

Anh tiện tay ném đi tàn thuốc lá đã sớm tắt ngấm, sờ gương mặt mình, có chút nóng.

Lục Xuyên nâng mi mắt, khóe miệng không tự giác cũng giương lên, mỉm cười lẩm bẩm một tiếng: "Mẹ kiếp!"

...

Một chiếc Mercedes màu đen ngừng lại trước cửa trường học.

Từ trên xe bước xuống hai người một nam một nữ.

Người phụ nữ một thân sườn xám, người đàn ông mặc âu phục, từ xa nhìn lại đúng là một cặp xứng đôi vô cùng.

Bà là mẹ của Sở Sở, Sở Vân Tụ, người đàn ông là ba của Kiều Sâm, Kiều Ngôn Thương.

Kiều Ngôn Thương hơn năm mươi tuổi, nhưng tinh thần nhìn vẫn rất tốt, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong độ khí phái. Ông đem hai cái rương lớn từ trên xe để xuống, đưa cho Sở Sở.

"Cảm ơn chú...Kiều." Sở Sở nhỏ giọng nói.

"Cảm ơn cái gì, đều là người trong nhà cả." Âm thanh của Kiều Ngôn Thương rất có từ tính.

Kiều Ngôn Thương là ba ruột của Sở Sở, nhưng vì từ nhỏ không ở bên cạnh cô, Sở Sở không chịu gọi ông là ba, thậm chí còn có một thời gian bài xích ông, kháng cự ông, lớn hơn một chút bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp mới bằng lòng gọi ông một tiếng chú Kiều.

"Sở Sở, chú Kiều cố ý đến đây cùng nhau giúp con dọn phòng ngủ." Sở Vân Tụ nhìn Kiều Ngôn Thương, lại nhìn Sở Sở một chút: "Ông ấy rất quan tâm con."

"Cảm ơn chú Kiều." Sở Sở cũng không có biểu cảm gì.

"Đã nói rồi, người một nhà không cần cảm ơn."

Kiều Ngôn Thương nhấc theo hành lý cùng Sở Vân Tụ và Sở Sở cùng nhau tiến về cửa chính của trường học, lúc đi ngang qua thao trường, xa xa nhìn thấy Kiều Sâm đang chơi bóng rổ.

Kiều Ngôn Thương kêu Kiều Sâm một tiếng: "Con trai, lại đây."

Kiều Sâm ôm bóng rổ, nhìn nhìn xung quanh, trong lòng thầm mắng một tiếng, tựa như phát tiết đem bóng rổ nặng nề đập xuống đất, buồn bã ỉu xìu đi về phía bọn họ.

"Em gái hôm nay chuyển phòng, cùng nhau đến giúp đi." Kiều Ngôn Thương hướng Kiều Sâm nói.

Kiều Sâm lạnh lùng nhìn Sở Sở một cái, Sở Sở không khỏi lui lui về phía sau, không dám đối mặt với cậu.

"Một đứa con gái riêng chậm phát triển cũng xứng đáng làm em gái con?"

Lời vừa nói ra lập tức khiến sắc mặt Sở Vân Tụ thay đổi.

Kiều Ngôn Thương nổi giận hét lên: "Con nói cái gì! Lập lại lần nữa!"

"Con nói!" Kiều Sâm lớn tiếng rống to: "Cô con gái riêng chậm phát triển không xứng đáng làm em gái con."

Một tiếng rống to này, trung khí mười phần.

Kiều Ngôn Thương nổi giận bước lên, giương cao bàn tay vung về phía Kiều Sâm.

"Bốp" một tiếng vang giòn giã, nửa cái thao trường đều nghe thấy.

Nhưng mà, bàn tay của ông không có rơi xuống mặt Kiều Sâm, Sở Sở không biết chạy tới từ lúc nào ngắn cản giúp Kiều Sâm cái tát này.

Nửa bên mặt tê rát, lỗ tai ong ong, đầu óc hầu như không thể hoạt động được nữa.

Đỉnh đầu giống như có hàng vạn ngôi sao đang di chuyển.

Kiều Ngôn Thương không hề nghĩ đến chuyện Sở Sở sẽ chạy qua ngăn cản, tay ông vẫn còn run run.

Đương nhiên Kiều Sâm càng không nghĩ đến, cậu khẽ há to miệng sửng sốt.

Cách đó không xa bên cạnh sân bóng rổ, Tống Cảnh cầm di động, đem toàn bộ một màn vừa rồi quay lại, chậc chậc cảm thán: "Tu La tràng à."

Trình Vũ Trạch ôm bóng rổ đi đến: "Quay cái gì đấy?"

"Mới nhìn thấy một màn hào môn." Tống Cảnh đem video lưu lại, sau đó ấn mở cửa sổ trò chuyện với Lục Xuyên: "Xuyên ca không phải hiếu kì mối quan hệ của Kiều Sâm và Sở Sở sao, gửi cho cậu ấy xem một chút."

Kiều Sâm bực mình lẩm bẩm vài câu chửi thô tục, đi theo bạn học ra cửa trường, đầu cũng không thèm quay lại.

"Mày đứng lại! Mày đứng lại đó cho ba!" Kiều Ngôn Thương không có ý định buông tha cậu, nhưng Sở Vân Tụ vẫn kéo ông lại.

Kiều Ngôn Thương vội vàng quay lại ân cần hỏi thăm Sở Sở: "Con không sao chứ?"

Sở Sở che đôi gò má đỏ ửng, khẽ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn lắc lắc đầu một cái: "Không có, không có việc gì."

"Con đột nhiên chạy tới làm gì, cứ để ta đánh chết nó." Kiều Ngôn Thương áy náy nhìn cô: "Còn liên lụy tới con."

Kiều Ngôn Thương đưa Sở Sở về phía phòng ngủ, mà Sở Vân Tụ đi theo sau lưng, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ không dễ nhận ra.

Sở Sở nhắm mắt lại cố tiêu hóa sự đau đớn trên khuôn mặt.

Sở Vân Tụ lôi kéo tay áo của Kiều Ngôn Thương: "Đánh một chút cũng không có gì đâu, Sở Sở chúng ta da dày mệnh tiện, anh đừng để trong lòng."

"Con bé là Kiều tiểu thư Kiều gia, cái gì mà da dày mệnh tiện, không cho phép nói như vậy nữa."

Hai giờ sau, phòng ngủ được dọn dẹp ổn thỏa, buổi tối công ty Kiều Ngôn Thương còn có một cuộc họp cần mở nên rời đi sớm, Sở Vân Tụ dẫn Sở Sở đi ăn cơm tối rồi đưa cô trở về trường học.

Bà sờ mặt Sở Sở, đau lòng hỏi: "Đánh đau lắm sao?"

Sở Sở thành thật gật đầu.

"Có điều..." tay Sở Vân Tụ rơi xuống trên bờ vai Sở Sở: "Vừa rồi con làm tốt lắm."

Sở Sở không hiểu nhìn Sở Vân Tụ.

"Con giúp thằng nhóc đại thiếu gia phản nghịch kia ngăn cản một cái bạt tai, chiêu này làm rất tốt." Trong mắt Sở Vân Tụ lóe lên tia sáng: "Để cho ba con triệt để thay đổi cái nhìn về con mà đối xử, cũng sẽ đau lòng cho con. Còn đối với đứa con trai kia sẽ càng cảm thấy chán ghét, đây quả là chuyện tốt."

Sở Sở dừng bước chân, trên mặt lộ ra tia chán ghét, cô trầm giọng nói ra: "Con không có..."

"Hả?"

Sở Sở cắn môi: "Con không có diễn."

Cô thật sự không hy vọng Kiều Sâm sẽ bị đánh, cho nên cũng chưa kịp nghĩ cái gì đã chạy qua.

Sở Vân Tụ cũng không để ý nhún nhún vai: "Mặc kệ là thật lòng hay giả vờ, ít nhất kết quả rất tốt, để cho ba con sinh ra hảo cảm với con, rút ngắn khoảng cách ba con, mẹ vốn đang sợ con ngốc ngếch, ở Kiều gia chịu thiệt thòi, không khiến cho ba con thích, bây giờ nhìn lại xem ra là lo lắng dư thừa rồi."

Sở Sở lại đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Sở Vân Tụ, cắn môi dưới, gằn từng chữ một nói ra: " Con...có lỗi với Kiều Sâm."

Thân hình Sở Vân Tụ cứng đờ, sắc mặt trắng nhợt, trầm giọng: "Con nói cái gì?"

"Nếu không phái vì đứa...con gái riêng là con, mẹ Kiều Sâm sẽ không...tự sát." Sở Sở vuốt vuốt lồng ngực mình, cắn môi dưới cố gắng để cho mình không khóc lên, thế nhưng nước mắt lại thuận theo hốc mắt trào ra, muốn ngừng cũng không được.

Lòng cô là một mảng u ám, che miệng, thân thể co rúm, ẩn nhẫn đè nén: "Con hại...Kiều Sâm không có mẹ, con thật sực có lỗi với cậu ấy..."

Toàn thân Sở Vân Tụ run rẩy, bà khàn giọng nói: "Sở Sở, con như vậy là đang giết chết trái tim mẹ đấy."

Sở Sở cúi đầu không nói thêm gì nữa, Sở Vân Tụ mặt mũi âm trầm, nổi giận đùng đùng ngăn một chiếc taxi bên đường, rời đi.

Sở Sở dứng ở cửa trường học trong chốc lát, lau sạch nước mắt trên mặt, cố gắng giữ vững hô hấp, bình phục tâm trạng.

Quay người lại liền nhìn thấy một thân hình cao cao đẹp đẽ đứng ở đầu phố, là Lục Xuyên.

Anh dựa dưới đèn đường, trong tay cầm một điếu thuốc lá, tàn khói lượn lờ.

Cứ đứng tịch mịch như vậy, không biết đã bao lâu.

Sở Sở nhìn anh, anh cũng đang ngắm Sở Sở, hai người đối mặt nhìn nhau khoảng chừng mười mấy giây.

Lục Xuyên ném đi tàn thuốc, dùng chân nghiền nghiền, sau đó nện từng bước chân lười nhát, rời đi.

Mà Sở Sở vẫn dứng nguyên tại chỗ một hồi, cũng quay trở về trường học.

Mặc dù cả hai bóng lưng trầm mặc đối diện nhau rời đi, nhưng không hiểu sao...tâm trạng Sở Sở....lại tốt hơn rất nhiều.

...

Trong phòng ngủ, các bạn nữ đều rất hoan nghênh Sở Sở, trong sinh hoạt cũng chiếu cô cô, cho dù đại đa số thời điểm cô đều theo thói quen trầm mặc không lên tiếng, nhưng các bạn ấy cũng không trách móc.

Sau khi tắt đèn, ban đêm sẽ trò chuyện, Sở Sở bình thường cũng không tham dự, nhưng cô sẽ lắng nghe, nghe các bạn cùng phòng bát quái rất nhiều về chuyện ở Nhất Trung, ví dụ như ân oán của Lục Xuyên và Kiều Sâm từ trước đến nay.

Hai người biết nhau từ lớp mười đã bắt đầu đối đầu nhau, hai gia đình một quân nhân một thương nhân nuôi dưỡng ra hai tính cách hoàn toàn khác biệt, một bên du côn lông bông, một bên hay xù lông nổi khùng, hai người học chung một lớp, lúc nào cũng bất hòa.

Lục Xuyên đi đâu cũng có thói quen trở thành lão Đại, mà Kiều Sâm vừa chuyển vào trường đã kéo bè kết cánh, tuyên bố muốn thống trị Nhất Trung, muốn rung chuyển vị trí "Đại ca" của Lục Xuyên.

Có điều...hiển nhiên không thành công.

Đã nhiều năm như vậy, Kiều Sâm lăn lộn trở thành lưu manh vô lại. Mà Lục Xuyên như cũ vẫn là "Đại ca" Lộc Châu Nhất Trung.

Dường như anh trời sinh đã có khí chất thủ lĩnh.

Sở Sở còn nhớ rõ, Lục Xuyên từ nhỏ đã là vua đám trẻ, khi đó anh ở trong đại viện, cô ở trong một cái hẻm nhỏ đối diện chỗ anh, thấy anh suốt ngày dẫn một đám con nít đi khắp ngõ đông phố tây tán loạn, gây chuyện thị phi, bá đạo phách lối, giống như một Hỗn Thế Ma Vương.

Mà Sở Sở trước giờ đều không dám tới gần bọn con trai đó, mỗi lần nhìn thấy bọn họ tới là cô lại chạy trốn thật xa, nếu tránh không được thì quay lưng lại chờ bọn họ rời đi.

Thật ra có đôi khi trong nội tâm cô rất hâm mộ bọn họ, cô muốn đi theo bọn họ chơi, nhưng mà cô không dám.

Sở Sở còn nhớ rõ, đó là một buổi chiều có nắng tươi sáng, một mình cô ngồi xổm dưới bóng cây trước cửa nhà nhìn đàn kiến hết sức chuyên chú, không chú ý tới bên cạnh đang có người lặng lẽ đi tới gần.

Cậu bé cầm lấy cái cây nhỏ, đột nhiên hướng tới ổ kiến đâm một cái, bùn đất trong nháy mắt văng tung tóe ra ngoài, Sở Sở "A" thét lên chói tai một tiếng, té ngã trên đất, bùn đất văng vào trong mắt cô bé, cô bé khẩn trương nhắm chặt hai mắt lại, thất kinh thét lên chói tai, dùng sức xoa xoa hai mắt mình.

Lục Xuyên nhỏ tuổi bướng bỉnh vốn chỉ muốn làm chuyện xấu dọa cô nhóc, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ bừng ngược lại dọa cậu bé hết hồn, cuống quýt chạy tới nắm lấy tay Sở Sở, thất thố nói: "Cậu đừng xoa, tuyệt đối đừng xoa! Tôi giúp cậu thổi một chút."

Cậu cũng mặc kệ sự phản kháng của cô bé, ấn lấy cái đầu nhỏ của cô, cứng rắn tách mí mắt của cô bé, phồng má hướng về phía mắt cô bé lung tung thổi loạn.

Đó là lần đầu tiên Sở Sở chứng kiến Lục Xuyên ở một khoảng cách gần, đập vào mắt cô đầu tiên chính là cái nốt ruồi nhạt nhẽo bên mắt trái của cậu, dịu dàng động lòng người, đẹp mắt đến cực điểm.

Một khoảng thời gian dài bặt vô am tính sau này, nốt ruồi nhạt nhẽo kia trở thành một kí ấn khó phai trong lòng Sở Sở.

"Thế nào rồi, còn đau không?" âm thanh của cậu bé nghe rất êm tai.

Sở Sở thử nháy nháy mắt, lại dùng hai ống tay áo lau lau để kích thích nước mắt chảy ra ngoài, liên tiếp lùi về sau mấy bước cùng cậu bé kéo dài khoảng cách.

"Thật sự xin lỗi." Lục Xuyên có chút luống cuống nói xin lỗi với cô: "Tôi không phải cố ý muốn khi dễ cậu, tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi."

Cậu thường xuyên nhìn thấy cô bé hay bị các bé trai nhỏ ở các vùng lân cận khi dễ, cảm thấy thật đáng thương, cho nên muốn làm quen với cô bé, bảo vệ cô bé.

Lục Xuyên bước vài bước tới gần chỗ cô bé: "Tôi tên là Lục Xuyên, cậu tên là gì?"

Sở Sở thế nhưng lại lùi về sau mấy bước phòng bị nhìn cậu, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xoay người chạy, còn vừa chạy vừa quay đầu nhìn xem cậu bé có đuổi theo mình hay không.

Đó là lần gặp gỡ bất ngờ đầu tiên của bọn họ, Sở Sở mang theo xấu hổ thẹn thùng chạy mất rồi, nhưng Lục Xuyên ở đây, vậy coi như cũng có quen biết, nhiều lần sau này, Lục Xuyên danh chính ngôn thuận vì cô bé mà ra mặt, đánh chạy mấy cậu nhóc hay khi dễ cô, nói đây là bạn tốt của tôi, về sau có Lục Xuyên tôi bảo vệ, các cậu ai dám tìm cậu ấy gây phiền phức, chính là cùng Lục Xuyên tôi đối đầu. Khi đó vóc dáng của Sở Sở so với cậu bé còn cao hơn, lại được cậu bé bảo hộ ở phía sau lưng, nhìn bóng lưng uy phong lẫm liệt, trái tim tưởng chừng hạn hán khô khan đã lâu nghênh đón một cơn mưa rào, một gốc chồi non len lén từ đất nhô lên.

Một đêm không mộng.

Sở Sở ở nhà ăn trường học ăn sáng xong, mang theo cái cặp cao bồi nhỏ, chậm rãi đi đến phòng học, giờ tự học buối sáng còn chưa bắt đầu, trong phòng học tản ra hương vị bánh bao thơm ngon, có bạn học đang ngủ, có bạn đọc sách, biếng nhác, tinh thần không tốt.

Lương Thiên ngồi cùng bàn nhìn Sở Sở, kinh ngạc hô một tiếng: "Mùa thu còn chưa tới, sao cậu lại mang khăn quàng cổ vậy?"

Trên cổ Sở Sở quấn một cái khăn trắng, kéo lên cao che kín gò má và miệng cô.

Cô kéo khăn quàng cổ xuống thấp lộ ra cái mặt nhìn Lương Thiên. Lương Thiên thình lình phát hiện gò má cô có chút sưng đỏ, dị thường rõ ràng.

"Bị...đánh?" Lương Thiên thấp giọng liên thanh hỏi tới: "Ai làm? Kiều Sâm ư?"

Sở Sở liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chú."

Người đó rõ ràng là ba của cô, cô lại cố chấp gọi ông là chú.

Lương Thiên lo lắng kiểm tra khuôn mặt sưng đỏ của cô, đau lòng nói ra: "Sao có thể tùy tiện đánh người như vậy, còn đánh thành cái dạng này."

"Không...đau."Sở Sở ngồi xuống, đem cặp sách bỏ vào trong hộc bàn, kết quả sờ vào lại có một cái hộp thuốc nhỏ, lấy ra xem, là một lọ thuốc tiêu sưng.

Trong bụng cô kinh ngạc, nhìn nhìn xung quanh, các bạn cùng lớp trước sau như thường, không có kỳ quái nào.

Sở Sở cúi đầu quan sát lọ thuốc, vẫn còn mới, cũng chưa có mở ra.

Ai đưa?

Sở Sở nắm chặt cái lọ nhỏ, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu vẫn không có kết quả.

Trong lớp cô không có bạn bè, ai sẽ đưa thuốc cho cô?

Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên, cửa trước phòng học lại bị một người đá văng ra, Lục Xuyên một thân quần áo đen phong lưu phóng khoáng đi vào phòng học, trực tiếp đi về phía Sở Sở, từ trong cặp lấy ra bình thuốc đưa cho cô.

Sở Sở phản ứng chậm một chút, không có nhận liền, không kịp chuẩn bị bị lọ thuốc đập vào mặt, bình thuốc lăn xuống.

Lục Xuyên mang vẻ mặt không còn gì để nói nhìn cô.

Sở Sở cuối đầu che sống mũi vẫn còn đau nhức.

Bạn học xung quanh nở nụ cười: "Xuyên ca, không nghĩ cậu lại là kiểu bắt nạt nữ sinh như này."

Lục Xuyên nhặt bình thuốc lên, đoan đoan chính chính đăt lên bàn học của Sở Sở, quay lại mắng: "Bớt nói nhảm."

Anh đưa tay đè lên đầu Sở Sở, một đôi bàn tay, bắt lấy đầu cô lại giống như bắt bóng rổ.

"Đau lắm sao?" Anh hỏi.

Đây không phải rất rõ ràng rồi sao?

Sở Sở đem tay anh đẩy ra, cắn răng không thèm để ý tới anh.

Lục Xuyên đem tay từ trên đầu cô dời đi, lại đem bình thuốc đẩy tới trước mặt cô: "Cầm lấy xoa mặt."

"Không." Sở Sở tức giận ngẩng đầu trừng anh.

"À, còn trừng tôi."Lục Xuyên cũng không tức giận, tay khẽ chống trực tiếp ngồi xuống bàn cô, nghiêng đầu nhìn cô.

"Cậu có biết không, cái trừng vừa rồi, nếu là nam, đủ để chết mười lần rồi."

Anh làm ra vẻ mặt uy hiếp: "Có sợ hay không?"

Lục Xuyên trước giờ vẫn bá đạo như vậy, Sở Sở không cam lòng yếu thế: "Lục,...cậu là đại ca...còn còn...là lưu manh sao?"

Cô nói nguyên một câu, lại lắp ba lắp bắp.

Lục Xuyên nghe vậy nhếch miệng cười, anh phá lệ rất thích nghe cô gọi họ của anh, Lục.

Bên trong chữ kia của cô không giống như người thường.

Lục Xuyên ý vị xâu sa hỏi: "Muốn tôi làm đại ca của cậu, hay nên làm lưu manh?"

Tác giả có lời muốn nói:

Xuyên ca lòng dạ vẫn hẹp hòi hơn nhiều.

Sở Sở sinh trước Xuyên ca mấy tháng.

Là tiểu tỷ tỷ của anh.
Bình Luận (0)
Comment