Tiểu Dương Đà

Chương 130


Một con Dương Đà có linh hồn đến từ hiện đại nên giải thích sao để người chim cổ đại trong tiểu thuyết hiểu được danh từ "phi cơ" này nhỉ?
Nếu không giải thích chắc chắn U Nghiên sẽ cảm thấy tiểu Dương Đà đang mắng nàng.
Nghĩ mãi một lúc Diệc Thu dùng sức hắng giọng, tựa lên đầu U Nghiên, giải thích nghiêm túc: "U Nghiên, ngươi nghe ta nói, phi cơ không phải là gà bay đâu!"
"......"
"Cái từ "cơ" trong phi cơ này chính là cơ mật, nhạy bén, cơ hội, là cơ trong thiên cơ không thể tiết lộ!" Diệc Thu lại bắt đầu giả vờ đoan trang nói hươu nói vượn: "Phi cơ là danh từ riêng ở quê hương ta, nó có cánh, biết bay và có thể chở rất rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều vật tư! Là một...!Một con chim cực kỳ lớn!"
"Tại sao ta chưa từng nghe về nó?" U Nghiên nhịn không được bèn hỏi.
"Trước khi gặp ta ngươi cũng chưa từng nghe thấy Dương Đà đấy thôi!" Diệc Thu hùng hồn đầy lý lẽ, "Trên đời có rất nhiều thứ ngươi chưa từng thấy và cũng có nhiều chuyện ngươi không thể lý giải được! Ngươi đừng thấy ta nhỏ yếu, không có bản lĩnh gì mà coi khinh, thật ra ta biết nhiều chuyện ngươi không biết lắm!"
"Thí dụ như?"
"Hừm...!Bây giờ ta không nói cho ngươi, đợi sau này có cơ hội, ta sẽ kể từ từ cho ngươi nghe." Nói rồi, Diệc Thu chợt nhớ đến cuộc sống ở thế giới kia, trong mắt có vài phần hoài niệm, "Nếu ngươi đồng ý nghe..."
"Đương nhiên là ta đồng ý."
"Vậy, vậy quyết định rồi đấy, đến lúc đó không được chê ta dong dài...!Quê hương của ta là một nơi rất thú vị, ngươi nghe xong chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó tin."
Trong màn trời đêm yên tĩnh, các nàng nhẹ giọng đưa ra hẹn ước về tương lai.

Mà nơi các nàng sắp sửa đặt chân đến lại không biết có bao nhiêu gian nan hiểm trở.

Từ lúc sinh ra U Nghiên đã mang trong mình một sức mạnh cường đại, chỉ cần thứ sức mạnh ấy từng đả thương người thì dù có đi đến đâu cũng sẽ bị người ta coi là điềm xấu giống như Phu Chư và Hoạ Đấu.

Nhưng cũng chính sức mạnh bị người coi là điềm xấu ấy lại có khả năng làm nàng xuyên qua mây trời, bay vút qua từng tầng tiên khí lượn lờ trên dãy núi Côn Luân, cuối cùng đến được đỉnh núi Côn Luân mà nhiều tiểu yêu bình thường không thể bay tới.
Diệc Thu cứ ngỡ dưới chân núi đã là tiên cảnh, bây giờ lên tới đỉnh núi nàng mới biết thế nào là tiên cảnh chân chính.
Cung điện Tây Vương Mẫu được dựng ở phía trên đám mây của đỉnh núi, vô số loài chim tiên thong thả bồi hồi giữa mây trời, nghênh đón tiên khách lui tới.
Các tiên tử thường hầu hạ Tây Vương Mẫu lúc này mặc một bộ phục trang nhã, vừa nói vừa cười vừa di chuyển trên mặt đất nền trắng lượn lờ tiên khí không dính bụi trần.


Hai ba vị tiên thần làm người ta không biết tên họ đang bay lơ lửng giữa không trung đều giống hệt như tượng tạc.
Những kẻ có năng lực đến chỗ này không phải tiên thần thì cũng là yêu tinh có tu vi cao, thế nên tiến về phía trước sẽ không có ai dám ngăn lại.
U Nghiên biến về lại thành người, xoa đầu Diệc Thu với vẻ mặt căng thẳng.

Nàng sống ở núi Côn Luân hơn 500 năm, đây chính là lần đầu tiên đi lên đỉnh núi, vào địa bàn của Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu phù hộ Côn Luân, thân là một con yêu tinh sinh sống ở núi Côn Luân sao có thể không kính sợ Tây Vương Mẫu?
"Diệc Thu, ta..."
"Sợ gì chứ U Nghiên!" Diệc Thu tiến lại gần U Nghiên, nhỏ giọng cổ vũ, "Ngươi sống ở chân núi, mà những tiểu yêu tinh ở chân núi lại không có bản lĩnh lên đây, nơi này không có người biết ngươi, thẳng lưng lên, ngoan nào!"
Nghe vậy, U Nghiên lập tức thẳng lưng, nhưng ánh mắt vẫn có một chút chột dạ.
"Đừng trông giống ăn trộm vậy chứ, chúng ta đến đây đâu phải để trộm đồ!" Tiểu Dương Đà lại nhắc nhở lần nữa.
U Nghiên gật gật đầu, hít sâu một hơi.
Tiểu Dương Đà nhìn quanh bốn phía, ngửa đầu nói với U Nghiên: "Ngươi cứ xem ta là linh sủng của ngươi.

Những kẻ có thân phận, có địa vị, có bản lĩnh đều thích nuôi linh sủng, thú cưỡi gì đó, ta giữ thể diện cho ngươi, ngươi đừng có sợ!"
Thấy tiểu Dương Đà nhút nhát thường ngày đột nhiên nói ra những lời kia để an ủi mình, U Nghiên nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Nàng trầm mặc một lát, cuối cùng cũng đè xuống sự căng thẳng trong lòng, duỗi tay khẽ vuốt cổ sau của tiểu Dương Đà, sau đó bắt đầu đi loanh quanh.
Đúng như lời Diệc Thu nói, những yêu tinh chán ghét nàng dưới chân núi hầu hết đều không có năng lực đi vào nơi này, cho nên nơi này không ai biết nàng, đồng nghĩa với việc không có người sẽ ghét bỏ chỉ vào mặt rồi lớn tiếng thoá mạ nàng.
Diệc Thu theo sát ở sau U Nghiên, mờ mịt đi giữa nơi xa lạ này.
U Nghiên luôn vô thức tránh né đám đông, 3000 tuổi như thế, 500 tuổi cũng là như thế.
Chính vì lý do ấy, đi tới đi lui trong bất tri bất giác các nàng liền đến một tiên trì vô cùng yên tĩnh.

(*) Trì: ao, hồ.
Dường như bên cạnh tiên trì có một bóng hình xinh đẹp đang đứng nhàn nhã.
Lúc này đây, U Nghiên không tránh né theo bản năng, mà lại lặng lẽ tiến về phía trước.
Càng đến gần bóng hình ấy, sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Diệc Thu mỗi lúc một nhiều hơn.
Đối với nàng bóng hình kia không tính là quen thuộc, nhưng nàng biết chắc chắn mình đã gặp qua —— ở cảnh trong tranh của Huân Trì.
Diệc Thu lập tức ngẩng đầu nhìn sang U Nghiên, quả nhiên, từ trong đôi mắt của U Nghiên nàng thấy được một tia kinh ngạc cùng với một loại giãy giụa như muốn tới gần nhưng lại chẳng dám.

Sau một lúc đấu tranh ngắn ngủi, U Nghiên dừng bước như muốn quay đầu bỏ chạy.

Người nọ đột ngột xoay người, đôi mắt ôn hòa như nước ngay khi nhìn thấy U Nghiên thì lại chợt lóe lên bất ngờ.
U Nghiên hơi nhíu mày, xoay người lẩn tránh rời xa tiên trì.
Diệc Thu nhanh chóng đuổi theo bước chân U Nghiên, bên cạnh đó lại nhịn không được mà quay đầu nhìn người bị U Nghiên tránh né ở đằng xa.
Mộc thần Câu Mang, không ngờ nàng cũng từng ở đây vào ngày này.
Vậy nghĩa là nàng đã từng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đọa mạ của U Nghiên, thế nhưng lại chưa từng ngăn cản việc U Nghiên tiếp cận Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên.

Ngược lại, nàng còn tận tâm tận lực chăm sóc U Nghiên trong lúc U Nghiên bị thương...!Làm thế là vì lý do gì?
Đang suy nghĩ, Diệc Thu lại thấy U Nghiên càng chạy càng xa, tức thì nhịn không được lớn tiếng kêu to lên.
U Nghiên cũng chẳng biết mình đã chạy bao lâu, mãi đến khi không còn cảm nhận được linh tức vừa xa lạ vừa quen thuộc kia nàng mới chịu dừng lại giữa tiếng hô xen lẫn tiếng thở dốc của tiểu Dương Đà.
Diệc Thu vừa thở hổn hển, vừa tò mò nói: "Người, người vừa nãy..."
"Đó là Mộc thần Câu Mang..."

"Ta, ta biết rồi...!Tại sao ngươi lại muốn trốn nàng?" Diệc Thu truy hỏi với vẻ nửa chết nửa sống, "Không phải nàng, nàng từng cứu ngươi ư?"
U Nghiên im lặng một lúc rồi lắc đầu nói: "Đừng hỏi."
Nói xong, nàng tìm một thềm đá ngồi xuống.

Thấy U Nghiên không trả lời, Diệc Thu cũng không hề hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng ghé vào bên cạnh nàng, nhẹ nhàng tựa vào người nàng.
Nơi này yên tĩnh, các nàng ngồi với nhau thật lâu, đến khi nơi xa bắt đầu nào nhiệt mới đứng dậy lại gần nơi phát ra tiếng động ồn ào ấy.
Tiên thần khắp nơi ùn ùn kéo đến vào ngày sinh của Tây Vương Mẫu, chỗ ngồi dành cho tiệc mừng thọ đều được sắp xếp, không một ai được phép ngồi bậy.
Thân phận hiển hách ngồi ở hàng ghế đầu, thân phận thấp hơn ngồi ở hàng ghế sau.

Còn một ít yêu tinh không mời tự đến, thân phận cực kỳ thấp kém nếu không có người mang vào đại điện sẽ chỉ được đứng nhìn xa xa ở ngoài điện.
Giờ này khắc này, nàng và U Nghiên cùng xen lẫn vào bên trong đám yêu tinh đang chen chúc ở ngoài.

Vóc dáng của nàng thấp bé, tầm nhìn bị che khuất, nhỏ giọng làu bàu nửa ngày, U Nghiên nghe không nổi bèn dứt khoát cõng nàng lên.
Tiểu Dương Đà duỗi cổ thật dài vì muốn biết dáng vẻ thần tiên bên trong trông thế nào.
Ngặt nỗi lại cách quá xa nên thấy không rõ dáng vẻ của bọn họ.

Nhưng dù thấy không rõ thì nó cũng chẳng ảnh hưởng đến tiểu Dương Đà đang tự chơi trò "đoán xem người ấy là ai".
Tiểu Dương Đà như chưa hiểu việc đời, cả kinh: "U Nghiên, U Nghiên ngươi xem! Mộc Thần ở đằng kia, hình như địa vị trên Thiên giới của nàng rất cao!"
U Nghiên giải thích: "Mộc Thần cai quản mùa xuân, vạn vật ở nhân gian sinh trưởng đều liên quan đến nàng, địa vị tất nhiên sẽ không thấp."
Diệc Thu: "Ấy! Người kia, người kia là Hỏa Thần hả?"
U Nghiên: "Có lẽ vậy..."
Diệc Thu: "U Nghiên, U Nghiên! Bốn vị vừa đến là ai thế? Trông lợi hại quá, mọi người đều rất tôn kính bọn họ!"
U Nghiên suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là tứ đại Thần Quân."
"Tứ đại Thần Quân?"
"Chu Tước Huyền Vũ, Thanh Long Bạch Hổ, chính là tứ đại thần thú thượng cổ.


Tu vi hiện tại đã là Thần Quân, đang trấn giữ bốn phương của Thiên giới, thực hiện nhiệm vụ của mình."
"Ồ, cái này ta biết, có nghe rồi...!Ghê gớm thật đấy." Tiểu Dương Đà nhỏ giọng lẩm bẩm, "Lúc trước chuyện của Họa Đấu suýt chút đã kinh động đến bọn họ...!Ta vẫn luôn cho rằng bọn họ cũng chỉ là thần thú, không ngờ địa vị lại cao như vậy."
"Ừ..."
"Vậy, vậy vị ở nơi cao nhất là cha của tiểu trư chân à?"
"...!Tiểu trư chân gì?"
"Thì, chính là Kim Ô đấy." Diệc Thu giải thích, "Ta muốn hỏi người trông ngầu ngầu kia có phải là Thiên Đế không."
"Ừ...!Đúng vậy." U Nghiên đáp, theo bản năng nhìn khắp bốn phía.
Nàng đã niệm chú thiết lập một kết giới cách âm, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của Tây Vương Mẫu, người đến được đây đều có tu vi cao nên ít nhiều gì cũng lo lắng kết giới bị người ta nhìn thấu.
Cũng may bây giờ vẫn chưa có ai nhìn ra, bằng không có người nghe được những lời mà tiểu Dương Đà nói, e là sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Ngươi nhỏ giọng chút, đừng để người ta nghe thấy được..."
"Ừm...Vậy ta không nói nữa." Tiểu Dương Đà trả lời, tủi thân ngậm miệng lại.
Nàng còn tưởng rằng thần tiên ăn sinh nhật sẽ có ca hát nhảy múa, hoặc sẽ có tiết mục tiên nhân đánh đàn gì đó.
Nào ngờ bữa tiệc sinh nhật này lại có rất nhiều tiên thần tặng quà cho Tây Vương Mẫu, đến rồi đi không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
"Thần tiên ăn sinh nhật đều rườm rà vậy hả?" Diệc Thu chờ không kịp lại bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.
U Nghiên dường như cũng cảm thấy nhàm chán, đứng đó bắt đầu trầm tư.
"Như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì..." Diệc Thu lại mở miệng nói lần nữa, sau đó nàng phát hiện đôi mắt của U Nghiê đã rời khỏi trung tâm đại điện, nhìn về một góc vô cùng chật chội.
"U Nghiên?"
"......"
"Ngươi đang xem gì thế?" Diệc Thu hỏi, bất giác đưa mắt nhìn theo ánh mắt U Nghiên, rồi lại chẳng thấy gì, "Không thấy gì cả, bên kia có gì vậy?"
Vừa dứt lời, nàng liền thấy U Nghiên thả nàng xuống đất, xoay người đẩy ra đám đông, đuổi theo hướng đó.
"Nè! U Nghiên!"
Đuổi theo thì đuổi theo, cớ gì lại đặt ta xuống đất chứ!.

Bình Luận (0)
Comment