Tiêu Dao Du

Chương 7 - Điên Cuồng Chiến Đấu

Bên trong âm u rừng rậm, bầu trời bị mây đen bao phủ, từng hạt mưa tí tách rơi xuống khiến không gian quạnh quẻ vô cùng. Bất quá đêm tối không hề ảnh hưởng thị lực của tu sĩ bình thường, càng đừng nói chi là bốn kẻ đang giằng co tại đây.

Đối diện Lục Trần, Xích Diễm Tinh Tinh cùng Dã Trư đều đang căm hận nhìn hắn, chính kẻ này trong giờ phút mấu chốt đã phá hỏng cơ hội giết chết Hắc Ngục Phượng Hoàng phá vỡ cơ hội hóa hình sớm của bọn chúng.

Tí tách, tí tách

Cơn mưa dường như không có dấu hiệu ngừng lại mà ở phía đối địch Xích Diễm Tinh Tinh cũng khó chịu vô cùng, nó là yêu thú hỏa hệ, đối với cơn mưa ghét bỏ vô cùng, mặc dù giọt nước bình thường không thể tổn tthương đến nó nhưng cũng phần nào hạn chế thực lực khiến nó không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh, giống như Hắc Ngục Phượng Hoàng.

Gáy ! Gáy!

Hắc Ngục Phượng Hoàng không tiếp tục chần chờ, cặp mắt to tròn hướng về Lục Trần ra vẻ yên tâm, thân thể to lớn cấp tốc lao nhanh về Dã Trư, hiển nhiên bị tên này đánh lén nó vẫn chưa quên, hơn nữa lực phòng ngự của Xích Diễm Tinh Tinh rất kiên cố, Hắc Ngục Phượng Hoàng biết bản thân đang bị áp chế nên rất khó gây thương tổn cho nó.

Rất nhanh hai yêu thú đã lâm vào trạng thái kịch chiến, xét về ưu thế thì Dã Trư có lợi hơn một tí do cơn mưa áp chế phần nào Hắc Ngục Phượng Hoàng, nhưng về độ linh hoạt thì Hắc Ngục Phượng Hoàng không hề kém cạnh, thân hình uyển chuyển vô cùng, miệng không ngừng tung ra từng quả cầu hắc hỏa chứa nồng đậm linh khí hỏa diễm bắn về Dã Trư do chiến đấu với cường độ cao thân thể lại đang bị thương nên tốc độ tiêu hao năng lượng và thể lực gia tăng đáng kể.

RẦM RÚ

Xích Diễm Tinh Tinh không cam lòng yếu thế, cánh tay lực lưỡng vỗ mạnh lồng ngực như kích thích khí thế, nhổ lên đại thụ lao về Lục Trần.

Lục Trần một mặt ngưng trọng, không hề mảy may khinh thường, thực lực kẻ địch cao hơn hắn một giai, lại có sức phòng ngự lớn cùng nhục thân mạnh mẽ.

Lục Trần hít một hơi,hắn đang tập trung cao độ đôi mắt đảo liên tục như một cỗ máy phân tích, từng tế bào trên thân đối thủ khi chuyển động hắn, hơn nữa sơ hở trong công kích của đối thủ cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn của hắn.

Đối với kim đan trung kỳ Xích Diễm Tinh Tinh, hắn buộc lòng phải nghiêm túc, nếu không hắn chỉ có con đường chết.

“Có rồi!” Lục Trần nhếch miệng, giơ lên sử dụng Trích Tinh vũ kỹ hướng bắp chân phải của Xích Diễm Tinh Tinh công tới. Kiếm khí mạnh mẽ va chạm vào thân cây cổ thụ.

RẮC

Thân cây cổ thụ chắc khỏe gãy đôi, mà lúc này kiếm khí được gia trì vô số Thủy linh lực của Lục Trần vẫn chưa hề yếu đi nó mạnh mẽ hướng thẳng về Xích Diễm Tinh Tinh lao đến.

Xích Diễm Tinh Tinh rú lên điên cuồng như cảm thấy nguy hiểm nó điên cuồng tìm cách tránh né. Nhưng Lục Trần nào cho nó cơ hội đâu đúng lúc này hắn hét lớn: “Thời gian ngưng đọng.” Bỗng biến dị nay sinh Xích Diễm Tinh Tinh cảm thấy thời gian dường như dừng lại chỉ một vài tích tắc. Rồi nó gầm lên trong đau đớn, bắp chân phải là địa phương yếu điểm trên người nó, nơi đây có vết thương khi nó tranh dành địa bàn cùng một yêu thú khác để lại, mặc dù đã qua khá lâu nhưng đây vẫn là điểm yếu duy nhất trên thân thể cứng cáp của nó.

Không sai đây chính là sức mạnh của thời gian linh căn Lục Trần dựa vào ký ức của thân thể này dẫu sao hắn cũng từng là tu sĩ Kim Đan. Dựa vào ký ức của thân thể hắn chỉ có thể nhớ tới một bộ Địa Cấp Thương Phẩm vũ kỹ: “ Vòng Xoáy Thời Gian.” Thứ Lục Trần vừa thi triển đó là thức thứ nhất: “Thời gian ngưng đọng” có tác dụng làm thời gian trong một khu vực chậm lại một vài tích tắc nhưng đó đã là đủ.

Bản thân Xích Diễm Tinh Tinh cũng không ngờ kẻ địch có thể phát hiện vết thương tìm ẩn của mình, lực lượng của Lục Trần không hề yếu, nếu hắn dốc sức thì cũng tương đương Kim Đan sơ kỳ tu sĩ.

RỪ RỪ

Xích Diễm Tinh Tinh giận dữ, cặp mắt to như chuông đồng đỏ ngầu, ném văng thân cây cổ thụ đã gãy, nó muốn dùng nấm đấm vật lộn với Lục Trần.

Nhưng Lục Trần không hề cho Xích Diễm Tinh Tinh cơ hội nào cả. Hắn vừa đánh vừa chạy kéo dài khoảng cách. Mặc dù Lục Trần bây giờ trâu bò là thế nhưng hắn vẫn chưa luyện thể tu làm sao so quyền cước và thể thuật thắng được Xích Diễm Tinh Tinh được thiên phú hình thê và thể thuật cơ chứ.

Thực sự lối đánh của Lục Trần quá khó chịu cho Xích Diễm Tinh Tinh, nó không phải là hồn tu mà Lục Trần vừa đánh tầm xa vừa thừa cơ dùng hồn lực tập kích nó.

Nhưng dù sao Xích Diễm Tinh Tinh cũng là bá chủ một vùng làm sao dễ dàng ngã xuống. Lục Trần và xích Diễm Tinh Tinh to xác không ngừng ăn miếng trả miếng. Linh lực của Lục Trần dường như vô cùng vô tận dùng mãi không hết lại kết hợp với kiếm khí để sử dụng Trích Tinh nên dường như con quái vật không biết mệt mỏi, trái lại Xích DiệmTinh Tinh vừa bị công kích yếu điểm, vừa nhận đau đớn khi trúng đòn, biểu hiện của nó dần dần thấm mệt.

Xích Diệm Tinh Tinh linh trí không hề thấp, nó biết cứ đánh như thế này cũng không phải là cách,cho nên nó đã rất nhiều lần tìm cơ hội công kích Lục Trần nhưng đều vô vọng, chi trách Lục Trần quá rảo hoạt không cho nó tiếp cận lại thường xuyên tấn công điểm yếu và tinh thần của nó.

Đan điền như cỗ máy hoạt động hông biết mệt mỏi vẫn không ngừng vận chuyển, cung cấp liên tục các loai linh lực khiến Lục Trần như một cỗ máy chiến đấu bất diệt, chỉ cần nguồn nguyên liệu là bản thân Lục Trần không ngã xuống.

HỪ HỪ RỐNG

Xích Diễm Tinh Tinh bắt đầu thấm mệt, nó quay đầu hướng Dã Trư rống lên cầu cứu.

Bên kia chiến tuyến, Hắc Ngục Phượng Hoàng không phân cao thấp giao tranh cùng Dã Trư, hắc hỏa liên tục được Hắc Ngục Phượng Hoàng đánh về phía Dã Trư va chạm không ngừng, mặt đất cứng cáp cháy đen xen lẫn các hố to, bất quá vì vết thương trước đó mà thể lực Hắc Ngục Phượng Hoàng hao tổn nhanh hơn đối thủ rất nhiều.

Phải biết Hắc Ngục Phượng Hoàng đang khiêu chiến vượt cấp, lại thân chịu trọng thương, nhưng nó có thể cùng đối phương giao đấu lâu như vậy đủ thấy tiềm năng phi phàm.

Lục Trần quan sát tình huống, âm thầm nói: “Phải nhanh chóng giải quyết thằng cao to đen hôi này”

Trong lòng đã quyết, bắt đầu điều động lực lượng Hồn Lực lực lượng nhất của hắn lúc này.

Xích Diễm Tinh Tinh nhìn thấy kiêng kỵ lùi bước nó đã bị ăn thiệt thòi không ít rồi, cặp mắt vốn dĩ không hề có linh tính của nó lúc này trở nên ngập tràn lệ khí, bá đạo vô cùng.

Trong mắt Xích Diễm Tinh Tinh rốt cuộc hiện lên một tia sợ hãi, lực lượng của này quá mức quỷ dị, mỗi lần cùng kiếm khí đối phương va chạm, linh hồn nó sẽ nhói đau, nó muốn chạy thì đột ngột dừng lại một cách quỷ dị khiến nó khó hiểu vô cùng.

Răng rắc

Âm thanh gãy xương vang lên, cánh tay lực lưỡng của Xích Diễm Tinh Tinh bị kiếm khí xuyên phá, nó nhẫn nhịn đau đớn, dốc hết sức bình sinh đạp thẳng vào Lục Trần khiến hắn không thể không lùi lại.

Nhân cơ hội đó, Xích Diễm Tinh Tinh co giò bỏ chạy

“Hừ, cũng thật là cơ linh gia hỏa” Lục Trần hừ một tiếng, cũng không truy đuổi, tu vi tên này cao hơn hắn, thủ đoạn công kích của Lục Trần hiện tại còn quá ít, nếu không liều mạng rất khó giết chết nó.

Âm thanh đau đớn từ Hắc Ngục Phượng Hoàng phát ra, Dã Trư chứng kiến đồng bọn bỏ chạy, càng thêm tức giận, công kích cũng trở nên ác liệt như muốn đồng quy vu tận khiến Hắc Ngục Phượng Hoàng ăn thiệt thòi, vài miếng lông vũ cũng lấy mất.

“Ngươi đừng hòng rời đi” Lục Trần vận động linh lực, vươn thân lên cao, đầu ngón tay cấp tốc ngưng tụ một cỗ lực lượng kỳ quái có Kim có Mộc có Thủy có Hỏa có Thổ xoay quanh ngón tay hắn rồi Lục Trần giơ tay chỉ về phía Dã Trư biến dị phát sinh cỗ lực lượng này bắn ra lao nhanh với tốc độ ánh sáng về phía Dã Trư

Ọt ẹt Ọt Ọt Éc

Dã trư tính tình vốn nổi danh hung bạo tàn nhẫn, không hề có ý định chạy trốn như thằng đen hôi kia, nó tính dùng thịt đè người lao nhanh về phía Lục Trần.

“Thổ linh lực, phòng hộ” Trước thế công như vũ bão của Dã Trư Lục Trần cười lạnh hắn dường như không để Dã Trư vào mắt.

Một lớp đất cấp tốc hình thành trước mặt hắn, Dã Trư lao vào giống như đụng phải tấm thiết bản. Mặc dù Lục Trần không có vũ kỹ thổ hệ, nhưng điều động thổ linh lực một cách cơ bản vẫn phải biết.

Éc Éc Éc

Chứng kiến lớp đất bảo vệ Lục Trần , Dã Trư run sợ gầm to,lại cảm thấy bất lực khi không làm gì được Lục Trần.

Nhân lúc Dã Trư khiếp đảm, Trích Tinh kiếm khi đã lao đến oanh tặc thân thể của nó.

RẮC

Lại là âm thanh xương gãy, thân hình đồ sộ to lớn của Dã Trư đổ rầm xuống đất làm chấn động cả một vùng không gian, khói bụi tràn ngập.

Hắc Ngục Phượng Hoàng không bỏ qua cơ hội, nén đau đớn do thương thế mang lại, trong miệng cấp tốc ngưng tụ một quả cầu màu hắc to lớn, bắn thẳng về kẻ thù.

Khói bụi tản đi, Dã Trư co quắp trên mặt đất, hỏa diễm xung quanh cơ thể cũng lụi tàn, lộ ra thân xác to lớn đầy ắp thương thế của nó.

Dã Trư chết

Trích Tinh kiếm khí, cộng thêm công kích Hắc Hỏa của Hắc Ngục Phượng Hoàng, dù là kim đan trung kỳ yêu thú cũng không sống nổi.

Nhìn thân xác của Dã Trư, ánh mắt bên phải của Lục Trần bắt đầu phát sáng.

Linh hồn chưa tiêu tán của Dã Trư cấp tốc bị hút vào.

“Hừ” Cơn đau do linh hồn mang lại vì luyện hóa linh hồn cấp cao khiến Lục Trần hơi hừ nhẹ.

Tiên Thiên Lục Đạo Luân Hồi Công – Tẩy Hồn

Nhưng âm thanh cổ lão đầy huyền bí vang lên xoa dịu cơn đau cho hắn và thanh lọc linh hồn Dã Trư tăng tu vi cho Lục Trần.

Mà hồn lực của Lục Trần lúc này rốt cuộc cũng thành công đột phá, tiến vào linh hồn cấp bậc Kim Đan sơ kỳ.

Thỏa mãn mĩm cười,Lục Trần chạy vội đến cạnh Hắc Ngục Phượng Hoàng đang nằm dài trên đất, thương thế lần này của nó không nhẹ.

Không có quá nhiều do dự, Lục Trần lấy hai viên Liệu Thương Đan cuối cùng, tiến đến bên miệng Hắc Ngục Phượng Hoàng, ôn hòa nói: “Hé miệng! nó có thể chửa thương cho ngươi”

Nhìn đan dược nồng đậm linh lực trên tay hắn, cặp mắt to tròn của Hắc Ngục Phượng Hoàng hiện lên vẻ cảm động, gò má khổng lồ cọ cọ vào người Lục Trần, bất quá nó lại lắc lắc đầu, ánh mắt hướng về gốc Hóa Hình Thảo vẫn đang hiện hữu ở đó.

“Chỉ cần luyện hóa Hóa Hình Thảo, không những có thể hóa thành nhân loại mà thực lực cũng được gia tăng, đương nhiên thương thế cũng sẽ khỏi hẳn, Hắc Ngục Phượng Hoàng đang thay công tử tiết kiệm” Lục Du chợt xuất hiện giải thích nói.

Lục Trần bừng tĩnh, thu hồi Liệu Thương Đan, nhanh nhạy chạy đến hái đóa kia Hóa Hình Thảo, mang đến cạnh miệng Hắc Ngục Phượng Hoàng nói rằng:

“Luyện hóa linh dược cần thời gian nhất định, nơi này quá nguy hiểm, ta đưa ngươi đến một chỗ an toàn bế quan, thế nào?”

Hắc Ngục Phượng Hoàng lập tức gật đầu đáp ứng, hiển nhiên chưa bao giờ nghĩ Lục Trần sẽ làm hại nó.

“Được rồi, thả lỏng toàn thân!” Lục Trần ôn hòa nói, lấy ra Tu Di Giới.

Bên trong Tu Di Giới

Thân ảnh Hắc Ngục Phượng Hoàng cùng Hóa Hình thảo cùng lúc xuất hiện.

Hơi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cảm nhận được linh khí nơi này nồng đậm gấp ba lần so với ngoại giới, Hắc Ngục Phượng Hoàng kêu lên vui mừng, mở miệng nuốt gọn Hóa Hình Thảo.

Chuyển Hắc Ngục Phượng Hoàng vào Tu Di Giới, nhìn thân thể to lớn bắt đầu được bao phủ bởi các tầng lông vũ bắt đầu sáng lên rồi kết thành kén bọc lấy thân ảnh Hắc Ngục Phượng Hoàng. Lục Trần yên lặng nhìn Hắc Ngục Phượng Hoàng luyện hóa Hóa Hình Thảo, hắn hài lòng mĩm cười.

“Lần này công tử kiếm lời lớn, hậu duệ của Vĩnh Hằng Luyện Ngục Phượng Hoàng, rất không tầm thường từng xưng bá tiên giới lại nói nó còn là cường giả trùng sinh nữa.” Lục Du vui vẻ mở miệng nói.

“Cái gì kiếm lời? ta rất thưởng thức Hắc Ngục Phượng Hoàng nên mới cứu nó, hoàn toàn không có ý kiếm lợi gì cả”

Lục Trần không hài lòng trả lời, mặc dù Hắc Ngục Phượng Hoàng hiện tại trong hình dáng tiểu kê nhưng hắn cũng không đành lòng nên ra tay cứu.

“Dưới điều kiện không ký kết khế ước, không tiến hành bắt giữ nhưng yêu thú lại cam tâm tình nguyện nghe theo công tử, dù sau này công tử xua đuổi thì Hắc Ngục Phượng Hoàng cũng không rời đi đâu”

Lục Du sùng bái nhìn Lục Trần cảm thán nói, công tử đối xử chân thành khiến yêu thú cũng cảm động.

Lục Trần mĩm cười gật đầu, yêu thú lòng dạ thuần khiết hơn nhân loại rất nhiều, đã tán thành ai sẽ không có chuyện phản bội.

“Keng, hoàn thành nhiệm vụ

Âm thanh cơ giới của hệ thống bên tai

Bình Luận (0)
Comment