Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 305

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bây giờ dù là Huyền Linh Chi Thể luôn cao ngạo, với huyết mạch bất bại trong truyền thuyết cũng bị hắn ép phải sử dụng át chủ bài sức mạnh thiên địa.

Hắn là kỳ tài có một không hai, người tạo nên truyền kỳ bất hủ.

Cho dù trưởng lão ở cảnh giới Không Minh, cảnh giới Linh Hư, cảnh giới Chân Dương hay iểu bối cảnh giới Nhân Nguyên đều im lặng nhìn Diệp Thành, thiên phú của hắn, chiến tích của hắn đủ để nghiền nát mọi sự huy hoàng của họ.

Trên chiến đài, vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị chưa từng có, hắn cũng ngửa đầu lên nhìn bầu trời, quang mang của Huyền Linh Chi Thể khiến hắn không thể mở mắt.

“Ba loại sức mạnh của thiên địa”.

“Mình không có tự tin đỡ được đòn này”, Diệp Thành lẩm bẩm, Cơ Tuyết Băng đã sử dụng sức mạnh của thiên địa, hơn nữa còn là sự kết hợp giữa ba loại sức mạnh của thiên địa, hắn chưa nghĩ ra phải đỡ cấm pháp như con át chủ bài này thế nào.

! “Nhưng mình sẽ không nhận thua đâu”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia kiên định chưa từng có.

Chặng đường này hắn đã phải gánh chịu quá nhiều, bị tông môn ruồng bỏ, người thương từ chối, nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm như vậy, ấy vậy mà hắn vẫn phải chống chọi đi được tới ngày hôm nay, cho dù ở tu vi Nhân Nguyên hắn cũng phải đấu với cô ta, hắn không hận ai, nhưng hắn không nuốt trôi được cục tức đó.


“Nhân quả giữa chúng ta kết thúc ở đây đi”, giọng nói dễ nghe của Cơ Tuyết Băng vang lên trên hư không, lạnh nhạt mà êm ái, cô ta chĩa kiếm vào Diệp Thành, ngưng tụ thành thần mang với ba loại sức mạnh thiên địa tới cực điểm, bắn từ trên trời xuống.

Đó là một luồng thần mang màu trắng, xuyên qua hư vô khiến cho không gian bị bóp méo, nhưng không có âm thanh mà chỉ lẳng lặng rơi xuống từ trên bầu trời, có điều mọi người đều biết sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong đạo thần mang màu trắng ấy.

Nhìn thần mang màu trắng từ trên trời giáng xuống, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm: “Chân hoả, Thiên Lôi, giúp ta chiến đấu”.

Ngay sau đó Thiên Lôi màu đen lập tức bay ra từ vùng Đan Hải, lơ lửng trên tay phải của hắn.

Ngọn lửa màu vàng kim cũng bay ra khỏi Đan Hải, lơ lửng trên tay trái hắn.

“Ngọn lửa… màu vàng kim?”, chân hoả vừa xuất hiện lập tức khiến tứ phía xôn xao.

“Đó là chân hoả sao?”, mọi người nhìn chằm chằm vào tay trái của Diệp Thành, ánh lửa màu vàng kim đung đưa phản chiếu trong mắt họ trông cực kỳ chói mắt.


“Đúng là chân hoả”, có tiền bối cao nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Ta sống mấy trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên được thấy chân hoả màu vàng kim, không ngờ Diệp Thành còn có chân hoả, thật sự khiến ta bất ngờ…”
“Nếu đó là chân hoả thì Diệp Thành là luyện đan sư sao?”, có người nhỏ giọng nói.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều khẽ nheo mắt.

Luyện đan sư là một nghề cao quý, mà điều kiện tiên quyết để trở thành luyện đan sư là phải có hoả diệm.

Hoả diệm có thể là địa hoả, tệ nhất cũng phải là thú hoả, mà nếu luyện đan sư có chân hoả thì không còn gì phải bàn nữa.

Diệp Thành có chân hoả, mà Hằng Nhạc Tông hắn lại có luyện đan sư Từ Phúc, chỉ cần là người không ngốc đương nhiên sẽ nghĩ Diệp Thành là một luyện đan sư.

“Không nhìn ra đó, thật sự không nhìn ra”, mọi người đều tấm tắc ngợi khen.

“Hừ!”
Thấy Ngô Trường Thanh không nói nên lời, Thành Côn khịt mũi hừ lạnh rồi lại nhìn Diệp Thành trên chiến đài, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo: “Thiên phú cao như vậy, tiềm lực lớn đến thế, nếu không thể làm việc cho ta thì buộc phải… chết”.

Có lẽ Diệp Thành gọi chân hoả ra khiến mọi người bốn phía quá mức kinh ngạc, không còn ai nhìn Cơ Tuyết Băng trên hư không nữa.

tien-vo-truyen-ky-305-0.jpg.

Bình Luận (0)
Comment