Tiên Võ Đế Vương

Chương 555

Chương 555

Phụt!

Ngay sau đó, Chu Ngạo thân mang Canh Khí Khải Giáp bị một kiếm của Nhiếp Phong đâm trúng vai.

“Có thể đâm xuyên cả Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp sao? Không đơn giản”, tứ phía đều vang lên từng giọng nói kinh ngạc.

“Uy lực không vừa, nhưng lại xuất hiện sai lệch, chỉ đâm trúng vai Chu Ngạo”.

“Đòn cuối cùng, Nhiếp Phong có lẽ sẽ vận hết sức”.

Phụt!

Trên chiến đài vang lên tiếng ói ra máu của Chu Ngạo, rõ ràng hắn không thể ngờ tới uy lực của nhát kiếm vừa rồi mà Nhiếp Phong vung ra, càng không ngờ nổi Tiên Thiên Canh Khí mà mình vẫn luôn tự hào lại bị phá vỡ như vậy.

Phụt!

Lần này đến lượt Nhiếp Phong ói ra máu, sắc mặt của hắn tái nhợt, khí tức hao kiệt.

Uy lực của Phong Thần Quyết quả thật đáng sợ, vừa làm hại người mà cũng làm hại mình, lại thêm chiến đấu với Chu Ngạo khiến hắn bị thương liên tục, linh lực bên trong cơ thể cạn kiệt, hắn không thể còn nổi sức chiến đấu nữa.

“Ngươi cuối cùng cũng phải thua thôi”, Chu Ngạo lạnh giọng, giơ tay tung chưởng đánh ngã Nhiếp Phong.

Người khác thì không biết nhưng Chu Ngạo hắn sao có thể không biết nếu không phải Tiên Thiên Canh Khí Thuẫn Giáp quá mạnh thì hắn đã có thể khiến nhát kiếm của Nhiếp Phong đi lệch quỹ đạo rồi. Và hiện giờ vết đâm sẽ không phải là vai hắn mà chính là ngực hắn.

Ở bên, Nhiếp Phong đã bay ra khỏi chiến đài.

Diệp Thành nhanh tay nhanh chân đỡ lấy Nhiếp Phong ngay giây phút hắn bay ra khỏi chiến đài. Đầu tiên là nhét một viên đan dược vào miệng Nhiếp Phong sau đó mới ôm hắn về vị trí ngồi.

“Cố gắng hết sức vậy là được rồi”, nhìn vẻ mặt áy náy của Nhiếp Phong, Phong Vô Ngấn mỉm cười.

“Thanh Vân Tông Chu Ngạo thắng”, trên chiến đài, Ngô Trường Thanh đã tuyên bố kết quả của trận đấu, vả lại thần sắc chẳng có vẻ gì là hào hứng mà như vừa ngủ dậy, có vẻ như ông ta chẳng mấy quan tâm tới trận đấu này.

Trong hư không, đôi mắt của Đông Hoàng Thái Tâm khẽ chớp nhưng không phải vì nhìn Chu Ngạo mà nhìn kẻ vừa thất bại là Nhiếp Phong: “Phục Nhai, ngươi có phát hiện ra ý cảnh trong nhát kiếm của hắn không?”

“Nhân kiếm hợp nhất”, Phục Nhai vuốt râu có vẻ như hiểu ý Đông Hoàng Thái Tâm đang nói là gì.

“Thú vị”, Đông Hoàng Thái Tâm nhếch miệng cười: “Không biết Kiếm Thánh trông thấy thì có vui không”.

Trận chiến khốc liệt kết thúc.

Khi tất cả mọi người còn đang thẫn thờ thì giọng nói của Ngô Trường Thanh đã lại vang lên: “Tư Đồ Nam Hằng Nhạc Tông, Lý Tinh Hồn Thanh Vân Tông lên quyết đấu”.

Dứt lời, phía Thanh Vân Tông, một thanh niên mặc Tinh Y đạo bào sải bước lên chiến đài, thân pháp huyền diệu, quan trọng hơn cả là phong thái phong độ khiến cho các nữ đệ tử khác phải trầm trồ.

“Sợ thua thì không cần lên đâu”, Lý Tinh Hồn nhìn về phía Hằng Nhạc Tông hất cằm với vẻ cao cao tại thượng, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn khiêu khích.

“Không đánh mà muốn thắng, đừng mơ”, Tư Đồ Nam cười lạnh lùng, sau đó hắn cũng tiến lên chiến đài. Vốn dĩ hắn cũng muốn xuất hiện một cách ấn tượng nhưng giây phút đáp xuống chiến đài hắn bị vấp suýt chút nữa thì nằm bò ra.

Khụ…!

Có lẽ vì thấy hơi ngượng nên Tư Đồ Nam cố gắng đững vững lại sau đó gãi gãi đầu.

Bình Luận (0)
Comment