Tiên Võ Đế Vương

Chương 378

Chương 378

Chẳng mấy chốc, Tiên Hoả màu vàng sáng chói bao phủ lấy Tử Huyên cùng với những nguyên liệu sáng bóng kia.

Nâng cấp hình nộm từ Nhân Cấp lên Huyền Cấp không khó lắm, cũng chỉ là luyện cho những nguyên liệu quý giá kia hoà vào trong cơ thể Tử Huyên, sau đó đặt Tụ Linh Phù và Huyền Linh Phù vào trong người nó.

Rõ ràng thứ mà Diệp Thành thiếu bây giờ chính là thời gian, nhóm người Tề Dương có thể tìm đến đây bất cứ lúc nào.

“Tiểu tử, ngươi còn sống không?”, lúc này Truyền âm phù bên thắt lưng Diệp Thành sáng lên, Hùng Nhị đang nói bên trong.

“Hùng mập, bà nội ngươi, lão tử suýt nữa đã bị chơi chết rồi”, Diệp Thành vừa điều khiển Tiên Hoả vừa chửi.

“Ngươi vẫn còn sức mà mắng ta, chứng tỏ ngươi vẫn còn sống nhăn răng”, Hùng Nhị cười khà khà: “Chẳng phải chúng ta vẫn chưa bỏ lại ngươi sao? Ba chúng ta vẫn còn ở ngọn núi phía sau, ngươi ở đâu, ta đi tìm ngươi”.

“Ta đang ở trong một hang động phía Đông Nam”, Diệp Thành nói vị trí của mình xong vẫn không quên chửi: “Lần này nhìn cho chuẩn, đừng có dụ một nhóm người đến đây cho ta nữa”.

“Biết rồi”.

Không lâu sau đó, ba bóng người lần lượt nhảy ra khỏi hang động.

Diệp Thành liếc nhìn cả ba tên và nhận ra ba tên này cũng chẳng khá hơn là mấy, một tên mắt thâm đen như gấu trúc, mũi tím mặt sưng, đặc biệt là Hoắc Đằng, khuôn mặt méo xệch cả đi.

Bọn chúng có thể coi là nghĩa khí, nếu không có ba tên này nhanh trí nhảy ra làm loạn phía sau thì có lẽ Diệp Thành rất khó có thể phá khỏi vòng vây của nhóm người phía Tề Dương.

“Ngươi đang làm gì đấy?”, thấy Diệp Thành đang điều khiển tiên hoả, cả ba tên lần lượt vây đến.

“Huyền thiết tinh”, Tạ Vân hiểu sâu biết rộng, chỉ cần nhìn là nhận ra viên tinh thạch phát sáng lơ lửng giữa không trung kia, đôi mắt hắn sáng hẳn lên.

“Đây là Tuyết Trân Ngọc Nhũ sao?”, Hoắc Đằng cũng sáng cả mắt nhìn linh nhũ đang lơ lửng.

“Ôi chao, cái thứ vàng lấp lánh kia không phải là tơ tằm vàng kim chứ?”, Hùng Nhị với đôi mắt lấp lánh trầm trồ như thể hắn biết về thứ này.

Khả năng nhận biết của cả ba tên vẫn còn có hạn, bọn chúng cũng chỉ biết tới ba thứ này, còn nhứng nguyên liệu khác thì căn bản chưa bao giờ thấy.

“Ngươi lấy đâu ra những bảo bối này vậy?”, cuối cùng, ánh mắt của cả ba tên đổ dồn vào Diệp Thành.

“Ta mua”, nói tới đây, Diệp Thành không khỏi xót xa: “Ta đã tiêu mất hơn một triệu linh thạch, phần lớn đều là những thứ cướp được trong thử thách ở rừng hoang, nếu không thì sao giờ ta có thể nghèo thế này chứ?”

“Hơn…hơn một triệu?”, nghe con số này, ba người phía Tạ Vân đứng hình, lần lượt nuốt nước bọt cái ực.

“Thôi đừng nói tới những thứ này nữa”, Diệp Thành nghiêng đầu sang nhìn ba người: “Nghe nói gì chưa? Tề Dương lại gọi thêm một tên đệ tử chân truyền tới, lần này hắn quyết đấu với chúng ta tới cùng. Nơi này là sau núi, cho dù bọn chúng có diệt chúng ta thì cũng chẳng sợ tông môn trừng phạt”.

“Ý của ngươi là…”, cả ba tên lần lượt nhìn Diệp Thành.

“Ta có cách đưa các ngươi ra khỏi đây”, Diệp Thành nói, “nhưng ta cần thời gian, trong thời gian này ta không muốn bị làm phiền”.

“Cái này dễ thôi”, Tạ Vân vỗ ngực: “Giao cho bọn ta”.

Nói rồi, cả ba tên lần lượt nhảy ra khỏi hang.

Bình Luận (0)
Comment