Tiên Tử, Xin Tự Trọng, Ta Có Gia Đình (仙子请自重,我有家室)

Chương 68 - Cố Huynh Ngươi Ổn Không?

So với Quá tiên sinh, bọn nhỏ vẫn thích Cố An hơn.

Tuy rằng quá tiên sinh tuổi so với Cố An nhỏ hơn một chút, nhưng Cố An làm người hai đời, hơn nữa tính cách của hắn, các học sinh cùng hắn ở chung thoải mái hơn một chút.

Cố An thường kể cho chúng nghe một số câu chuyện nhỏ.

Hôm nay đi lên thư viện, Cố An có thể nhìn thấy ánh mắt của những đứa trẻ kia.

- Mấy ngày nay dưỡng bệnh rồi, lần trước chúng ta nói đến đâu nhỉ?

Cố An có chút ngượng ngùng mở miệng.

- Tiên sinh, lần trước nói đến ba tá Bạch Cốt Tinh.

- Tôn Hầu Tử về sau thế nào rồi?

Cố An cười khổ một tiếng, chính mình chỉ là đi học thuộc tính a, Tây Du Ký chỉ là đề tài mình tán gấu mà thôi.

So với tứ thư ngũ kinh, những hài tử này vẫn thích nghe Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung hơn.

Sau khi Cố An giảng giải một ít thuộc tính trong giờ học liền bắt đầu kể chuyện xưa của Tôn Đại Thánh.

Quá tiên sinh ở cửa sau nghe, vẻ mặt của hắn có chút vi diệu, Cố An giống như là không nhìn thấy hắn, tự mình nói.

Dừng thời gian, ở phân đoạn cao trào tiếp theo, Cố An vỗ vỗ tay:

-Tan học.

- Cố tiên sinh, phía sau đâu?

- Phía sau chờ ngày mai lại nói, chương trình học hôm nay đã kết thúc rồi.

Không thể nào.

Cố An làm tân thanh niên thời đại mới, sau khi lên làm lão sư chuyện đầu tiên làm chính là đi ở trước mặt mọi người!

Lúc tan học hắn đi nhanh hơn bất cứ ai, đúng là thiếu niên Truy Phong.

- Cố tiên sinh!

Không để ý tiếng gọi của học sinh phía sau, Cố An nhếch miệng, bước nhanh hơn.

Làm thêm giờ? Không tồn tại.

Còn không bằng trở về cùng Tô Mị Nhi đi dạo phố thoải mái hơn.

- Cố tiên sinh giảng rất hay, ta ở phía sau nghe được lợi ích không nhỏ.

Quá tiên sinh chắn trước mặt Cố An, hướng Cố An ôm một quyền:

- Không biết tối nay Cố tiên sinh có rảnh rỗi hay không, Quá mỗ muốn cùng Cố tiên sinh ăn bữa tối.

- Quá tiên sinh nói quá lời, chỉ là tối nay...

- Cố tiên sinh có việc phải bận?

Cố An gật đầu nói:

-Ừ, muốn cùng nương tử ra ngoài dạo phố.

Ra ngoài mua sắm......

Khóe miệng hắn giật giật, một chút mặt mũi Cố An cũng không cho.

- Cố tiên sinh, nữ tử chỉ là vật ngoài thân, tại hạ cảm thấy những tiên sinh như chúng ta hẳn là xúc tiến tốt tình cảm, sau này ở trong thư viện mới có thể cùng nhau tiến bộ.

Cố An cười khổ nói:

- Tối nay thật sự là không được a, ta ở nhà dưỡng bệnh hơn nửa tháng, nếu không cùng nàng sẽ phải về nhà mẹ đẻ, nếu không đổi ngày?

- Cố tiên sinh, thân thể tốt chưa?

Lý Uy cười khanh khách từ bên ngoài đi vào.

Vỗ vai Cố An:

- Nghe nói ngươi bệnh nặng mới khỏi, tối nay chúng ta tụ tập một chút? Vừa lúc Quá tiên sinh cũng cùng đến, như thế nào?

- Lý đại nhân, đêm nay thật sự là không được a, ta đã đáp ứng tốt nương tử.

- Cố tiên sinh còn sợ lão bà?

Cố An nghĩ nghĩ:

- Không phải sợ lão bà, chỉ là lão bà quá mê người, Mị nhi nhà ta sinh ra đáng yêu, Cố mỗ lâm bệnh lúc càng là gắt gao làm bạn.

Hai người vẻ mặt hắc tuyến.

Sống nhiều năm như vậy, ngay cả tay phụ nữ cũng chưa từng chạm qua, hâm mộ đến cực điểm.

Lý Uy cũng không khá hơn chút nào, tuy rằng hắn thê thiếp vô số, nhưng chỉ có số lượng, không có chất lượng.

Tô Mị Nhi của Cố An hắn đã gặp qua, quả thực tiên nữ hạ phàm, huống hồ người còn ôn nhu, son phấn nhà mình căn bản không thể đánh đồng.

- Nếu Cố tiên sinh đã nói như vậy, vậy thì ngày khác đi.

Cố An xin lỗi cười:

- Lần sau Cố mỗ mời khách, hai vị muốn ăn gì thì tùy ý.

Tạm biệt hai người, Cố An quay đầu nhìn thoáng qua.

Lý Uy và vị Quá tiên sinh kia hình như rất quen thuộc.

Hai người này đều là người Tỏa Hồn Sơn?

Hay là nói Lý Uy ngay cả Tỏa Hồn Sơn đều kéo vào trong đội ngũ của mình?

Hắn không nói quá nhiều, để lại mặt mũi cho hai người Lý Uy. T

rong lòng Cố An biết rõ, Lý Uy và Quá tiên sinh đều là con tốt, cá lớn còn chưa câu được.

Kết quả vừa ra khỏi thư viện không lâu, Cố An lại gặp người quen.

- Điện hạ.

Cố huynh thân thể khôi phục không tệ a.

Doanh Tử cười khanh khách vỗ bả vai Cố An:

- Cố huynh, đêm nay có muốn cùng ta đi uống một chén hay không?

Cố An: ...

Sao nhiều người tìm mình uống rượu như vậy, sao vậy, Cố An hắn lớn lên rất giống Ngưu Lang sao?

Bộ từ chối kia lại dùng một lần nữa, Doanh Tử ngược lại rất hiểu chuyện, không dây dưa Cố An.

- Đúng rồi điện hạ, ta muốn nhờ ngươi một việc.

- Cố huynh mời nói.

Nghe được Cố An có việc muốn nhờ, sắc mặt Doanh Tử đều trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Doanh Tử đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, sau đó nhìn thấy biểu tình của Cố An lập tức hiểu ra:

- A a a, ba a, ta biết Cố huynh mấy ngày nay ốm đau ở giường, đặc biệt để lại cho ngươi...... Đặc biệt mua cho ngươi một quyển.

Hai người giống như anh em ruột thất lạc nhiều năm, ôm bả vai lẫn nhau.

- Điện hạ, lần này có cực phẩm không?

- Cực phẩm tràn đầy, tất nhiên sẽ không để cho Cố huynh thất vọng, đúng rồi Cố huynh, đệ muội biết ngươi xem mấy thứ này, có thể hay không…

- Ta tận lực không để cho nàng phát hiện.

Doanh Tử thuận nước đẩy thuyền hỏi:

- Vậy nếu không đến chỗ ta xem đi?

- Tạ điện hạ, Cố An rất cảm kích!

Phủ Thái tử.

Cố An khép sách lại, chép chép miệng.

- Cố huynh, chẳng lẽ có chỗ nào không thích hợp?

Cũng không phải chân không ngọc, cũng không phải ngọc không đẹp, chỉ là Cố An cảm thấy dường như có chút mệt mỏi về mặt thẩm mỹ.

- Điện hạ, ta cảm thấy hẳn là đổi một chút, mọi người đều biết, thế giới lớn như vậy, mỗi người XP đều là bất đồng.

- Xp?

Cố An giải thích một chút ý tứ của từ này, tiếp tục nói:

- Chúng ta không thể một mực phát triển ở phương diện này, phải khai thác thích hợp, đưa vào nhân viên mới.

- Ý của Cố huynh là...…

- Những bộ phận khác cũng có thể, ví dụ như xương quai xanh, còn có đùi...... Nam tính cũng có thể.

- Cố huynh, ngươi ổn không?

Doanh Tử nhất thời lui về phía sau hai bước, Cầm lấy quần áo bên cạnh bọc lấy thân thể mình:

- Cố huynh đừng xằng bậy, ta vẫn coi ngươi là huynh đệ, trong nhà ngươi đã có Tô Mị Nhi rồi.

- Điện hạ xin tự trọng, Cố mỗ không phải có ý đó.

Lật sách vở trong tay.

Cố An mở miệng nói:

- Điện hạ, nữ nhân trong kinh thành kỳ thật cũng không ít, các nàng cũng có thể tiêu thụ, hơn nữa nữ nhân so với nam nhân còn háo sắc hơn.

- Ân...... Cố huynh nói có đạo lý!

Doanh Tử vung tay lên:

- Người đâu, đem Cố huynh đè lại!

- Điện hạ, làm gì vậy?

Cố An nhìn biểu tình Doanh Tử, mặc dù không có sát ý, nhưng trong đáy mắt hắn có ý chơi đùa thật sâu là có ý gì?

- Điện hạ, tự trọng a! Tự trọng!

- Cố huynh, bổn vương vẫn cảm thấy ngươi là một tài liệu tốt.

Doanh Tử không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, chậm rãi đi về phía Cố An.

- Cố huynh, có thể sẽ hơi đau, huynh nhịn một chút.

Cố phủ, Tô Mị Nhi ngồi trong sân.

- Tướng công sao còn chưa trở về, trước kia lúc này hẳn là đã về đến nhà mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment