Tiên Trên Trời

Chương 47 - Mộng Mị(1)

Người đăng: Cons

Bình minh vừa lên, trên bầu trời Giao Đàm cùng lúc xuất hiện sáu vị khách không mời mà đến. Từng người trong số bọn họ toát ra những trận uy áp sao mà thật nặng nề!

Mà trong đó, càng có hai luồng khí tức khiến toàn bộ những người bên dưới Giao Đàm, dù là đang ngẩng đầu lên quan sát hay là đang chú tâm vào việc của mình, đều cảm thấy run sợ và nghẹt thở. Các gia lão của Giao gia, từ khắp các ngóc ngách từ Nội Khu cho tới Ngoại Khu, hầu như không một ai dám chậm trễ mà cùng tế ra phi hành linh cụ để bay lên.

Chẳng mấy chốc sau, mười mấy gia lão của Giao gia, được dẫn đầu bởi Ngoại Sự gia lão-Giao Minh, đã xuất hiện trước mặt đám người vừa tới. Họ đồng loạt chấp tay, hơi cúi đầu, lễ phép hô: “Kính chào chư vị sứ giả.”

Qua một lát, Giao Minh vẫn chưa thấy đám “sứ giả” bất ngờ tới thăm này đám lại, thì thầm cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng chẳng hiểu sao đến lúc này mà cả ca ca hắn lẫn tên điên Giao Kiệt lại đột nhiên không thấy đâu? Nên hắn đành phải tiếp tục cắn răng cố mà tạm thời ứng phó: “Không biết chư vị sứ giả bất ngờ tới thăm là có việc gì?”- Giao Minh cười lễ độ.

Đám “sứ giả” này vẫn chẳng trả lời hắn, ánh mắt họ đa phần chỉ hờ hững liếc nhìn. Nhưng rốt cuộc thì họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ được giao, nên có người mở miệng:

“Xin hỏi Bình phó gia chủ đâu?”- Đó là một tên thiếu niên tóc cua, mi tâm có kiếm ấn, vẻ mặt hòa hoãn nhưng ẩn chứa đầy nét cao ngạo.

Giao Minh dựa vào những thông tin ghi chép trong gia tộc nên nhận ra tên thiếu niên này ngay lập tức, hắn không dám chậm trễ:

“Dạ thưa phu tử. Ca ca ta vì ngày đêm lo trăm công nghìn việc nên dạo này sức khỏe không được tốt. Chắc hiện tại đang tĩnh dưỡng ạ.”

“Ồ vậy sao?”- Tên thanh niên khẽ cười.

“Dạ vâng đúng ạ.”- Giao Minh lại cúi đầu.

Bỗng có một giọng bất mãn quát lên:

“Nói láo! Nhanh gọi thằng oắt Giao Bình ra đây, chúng ta không muốn mất thời gian với bọn tạp nham đâu.”- Đó là một bà lão thấp lùn ở trong đám “sứ giả”, giọng mụ ta chua ngoa khó nghe. Nhưng khí tức và linh khí mà mụ phóng ra lại vô cùng mãnh liệt và rõ ràng, hoàn toàn ngang ngửa với tên thanh niên đầu cua bên cạnh.

Giao Minh trúng phải tiếng quát bỗng nhiên cảm thấy đầu óc chao đảo, suýt chút nữa thì ngã khỏi phi hành linh cụ. Nhưng sau khi lấy lại được thăng bằng thì hắn cũng chẳng dám thể hiện sự căm tức gì mà vẫn chỉ cười cười xin lỗi. Đám gia lão đằng sau hắn cũng vậy. Bởi vì so với tên thanh niên đầu cua kia, họ lại càng quen thuộc với bà lão này hơn. Và đồng thời cũng sợ mụ như sợ cọp!

Mà cũng dễ hiểu thôi. Chưa bàn đến việc bản thân bà lão thấp lùn đó chính là một tiên thiên sinh linh- cao thủ trúc cơ thất chuyển vang danh đã lâu. Mà chỉ nguyên cái thân phận “cựu” gia mẫu của mụ, thì thân là đám con cháu, đám gia lão ngoài việc chỉ biết cúi đầu mà run như cày sấy ra thì cũng cũng chỉ biết mở miệng “vâng dạ”.

Tên thanh niên đầu cua kia khẽ liếc nhìn bà lão. Ánh mắt hắn đã được phủ kín bởi hai “tấm màn” hòa hoãn cùng cao ngạo nên chẳng thể nhìn rõ được suy nghĩ thực sự phía sau. Người ta chỉ thấy hắn cười rồi nói:

“Bích Linh đạo hữu đừng nên như vậy. Dù gì thì chúng ta cũng chỉ là khách. Không nên thất lễ. Đạo hữu cũng đừng nên trách họ quá.”- Và thế là hắn cúi đầu thay bà lão Bích Linh kia xin lỗi đám người của Giao gia. Toàn thân hắn lúc này bỗng toát lên một luồng chính khí mơ hồ. Sau đó hắn nói:

“Chúng ta đường xá xa xôi tới đây là có tin tức quan trọng cần chuyển cho Bình phó gia chủ. Nay vừa khát vừa mệt, nên mặt dày xin vài chén nước để đợi phó gia chủ. Có được không?”

Xin là xin thế thôi. Chứ ai mà chẳng biết là đám gia lão Giao gia chẳng thể nào từ chối được. Giao Minh khẽ thở phào, công nhận là người của Chính Khí Tông đúng là vẫn dễ nói chuyện cùng nhất. Rồi hắn mới đám “sứ giả” bay xuống Nghị Sự Điện.

Bích Linh nhìn tên thanh niên đầu cua của Chính Khí Tông với một ánh khinh bỉ và đề phòng, thầm lẩm bẩm “ lũ đạo đức giả” rồi vận lực hô lớn giữa không trung:

“NHỮNG TỘC NHÂN GIAO GIA ĐƯỢC CHỌN ĐỂ THI VÀO LINH ĐIỆP CỐC TA, THÌ NGAY LẬP TỨC SẮP XẾP HÀNH LÝ RỒI TẬP TRUNG Ở ĐẠI QUẢNG TRƯỜNG NÀY. LÁT NỮA SẼ ĐƯỢC ĐÓN ĐI!”

Nói xong thì mụ Bích Linh cũng bay theo đám người còn lại về Nghị Sự điện. Nhưng những lời mà mụ vừa quát lên thì vẫn còn vang văng vẳng trong tâm trí của từng người trong Giao Đàm. Những người trẻ thì còn đỡ, ngơ ngác một chút rồi thôi. Nhưng còn những gia lão và cao tầng thì ai cũng căng thẳng đến toát mồ hôi hột.

Bởi vì cuộc thi vào Linh Điệp Cốc đến tận nửa năm sau mới tiến hành. Đây rõ ràng là cướp người mà! Nhưng tại sao??

… … Mặt trời lên cao hơn một chút nữa thì Tiểu Cẩu cũng chạy tới được Thính Vũ Cư.

Hắn không thấy Giao Lan Lăng ngồi đợi trước ở bậc thềm, nên đành phải dựa vào trí nhớ mà mò tới phòng của nàng ta.

Tuy cửa phòng đang mở toang nhưng hắn vẫn gõ cửa, gọi.

Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba,… mà vẫn chưa thấy có ai trả lời nên hắn thầm cảm thấy không ổn. Nhớ lại biểu hiện và thái độ ngày hôm qua của Giao Lan Lăng mà hắn chợt cảm thấy sợ rằng nàng sẽ làm điều gì đó dại dột nên không nghĩ gì thêm nữa mà xông luôn vào.

“Lan Lăn--!...”

Nhưng mà vừa mới xông vào thì vẻ lo lắng trong mắt hắn đã tan biến hoàn toàn và dần dần bị thay thế bởi một vẻ ngượng ngùng và hổ thẹn.

Hắn nhìn thấy Giao Lan Lăng đang ngồi trước bàn trang điểm, quay đầu lườm hắn với một vẻ khó chịu. Còn bên cạnh nàng là Diêu Nhật, nàng ta cũng cau mày một cái rồi lại trở về với vẻ không quan tâm.

“Nàng ta vẫn đẹp như vậy.”- Tiểu Cẩu vẫn hơi chút đỏ mặt.

Bầu không khí lúc này thật kì quặc và khó xử.

Những đấy là đối với Tiểu Cẩu. Nhưng còn với Giao Lan Lăng, thì nàng chỉ cảm thấy bực, quay đầu lại nhìn vào ảnh phản chiếu của Tiểu Cẩu trong gương mà cáu gắt:

“Ta ghét nhất là những kẻ mới sáng ra mà đã om sòm. Thật là hãm!”

“…ta xin lỗi.”- Tiểu Cẩu gãi đầu cười trừ

“Ta còn ghét cả những kẻ vô duyên, thô bỉ, tự tiện xông vào phòng của con gái với cái vẻ mặt hau háu như vậy nữa! Thật đáng khinh. ”

“! Không. Đấy là t-ại tại--”

“Tại gì?!”- Giao Lan Lăng quát.

“Tại ta… ta xin lỗi.”- Tiểu Cẩu cúi thấp đầu. Chợt cảm thấy mình nhỏ yếu như con sâu cái kiến, còn Giao Lan Lăng lúc này thì đã sớm hóa thành một con quái vật vĩ ngạn khổng lồ. Cứ như là nàng chỉ cần thở nhẹ một cái là cái tôi của hắn sẽ xa mất một vạn tám ngàn dặm vậy.

Tiểu Cẩu cũng chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy như vậy, nhưng mà rốt cuộc thì hắn vẫn cảm thấy như thế. Hắn thầm than khổ rồi không nhịn nổi mà bật cười khùng khục.

Phản chiếu trong mặt gương, hình chiếu của Giao Lan Lăng đang chăm chăm vào bộ dạng của hắn mà cũng đang cố mím môi nhịn cười. Xong rốt cục thì nàng vẫn không thể chịu nổi cái bản mặt vừa cợt nhả, vừa đáng thương, đáng yêu của hắn mà cũng phì cười ngay sau đó.

Cả hai bọn họ cứ thế mà cười vui vẻ theo một cách thô thiển đầy lạ lùng và khó hiểu. Nhưng mà dù là nhìn hay nghe vào thì cũng đều cảm thấy những tràng cười đó toát lên một sự thỏa mái, tự nhiên và nhẽ nhõm.

Diêu Nhật hơi cau mày. Nàng cảm thấy không hề quen thuộc với cả tiếng cười và bộ dạng lúc này của tiểu thư mình. Vì cách nàng ta cười bây giờ, hầu như khác hẳn hoàn toàn so với những lần nàng ta cười trước đây. Diêu Nhật cứ có cảm giác như là đây là lần đầu tiên nàng gặp được Giao Lan Lăng vậy.

“Hiếm khi thấy tiểu thư vui vẻ đến vậy? Họ rất thân với nhau sao? Nhưng từ khi nào chứ?”

Nhưng rốt cuộc thì nàng vẫn không phải là Tích Nguyệt. Càng nhìn hai người Tiểu Cẩu với Giao Lan Lăng cười đùa với nhau thì nàng có cảm giác hơi khó chịu và hơi chút bực tức.

Diêu Nhật cất tiếng cắt ngang:

“Vậy người có đi cùng ta không tiểu thư?”

“…ừm… ta vẫn không biết nữa. Có lẽ cứ để vậy thêm một thời gian là tốt nhất.”- Giao Lan Lăng ngừng cười, tự nhìn mình trong gương.

“Vậy là người không muốn gặp Tích Nguyệt sao? Dạo này trông nó tiều tụy lắm.”- Diêu Nhật hơi cau mày.

“Không! Không phải thế. Chỉ là ta không biết là sẽ phải đối mặt với tỷ ấy như thế nào… Ta không biết sẽ phải nói gì?”- Giao Lan Lăng xua tay rồi hơi cúi đầu.

“Tiểu thư ngại Tích Nguyệt sẽ lắm lời sao?”

“Không… Ừ. Có lẽ vậy. Có lẽ là ta thật sự không biết sẽ phải giải thích với tỷ ấy ra sao.”

Diêu Nhật quan sát từng dao động ánh mắt của Giao Lan Lăng trong gương. Nàng vẫn chỉ nhìn thấy được một sự bình thản.

“Vậy còn với ta. Tiểu thư sẽ giải thích việc người bỏ nhà định chạy theo bọn chúng để rồi bị mấy tên tán tu đó tấn công với ta như thế nào?”- Diêu Nhật cười đùa thật tươi, nàng vẫn luôn như vậy bên cạnh Giao Lan Lăng và Tích Nguyệt.

“Giải thích việc, tiểu thư muốn vứt bỏ chúng ta ra sao?”- Diêu Nhật bắt vuốt ve mái tóc đen khói tuyệt đẹp của Giao Lan Lăng.

“Há? Ơ hơ hơ. Nhưng mà ta biết tỷ sẽ không hỏi thế đâu mà. Vì tỷ luôn hiểu ta nhất! Tỷ chắc chắn biết ta làm vậy là có nỗi khổi riêng.”- Giao Lan Lăng cố cười.

Diêu Nhật cũng mỉm môi, nàng biết tiểu thư mình đang muốn đánh trống lảng.

“Ừ, có lẽ nên vậy.”

Trước cảnh tượng này, Tiểu Cẩu ngửi được một mùi chiến tranh lạnh nào đó và cảm thấy đáng lẽ ra hắn không nên ở đây vào lúc này. Thế là, bằng một cách nhẹ nhàng nhất, hắn rón rén đi lùi lại phía sau, hòng luồn ra khỏi cửa rồi té!

Nhưng tiếng của Diêu Nhật bỗng vang lên:

“Người cũng có thể dẫn hắn đi cùng. Hắn cũng khá mồm mép. Biết đâu hắn giúp hai người nói chuyện với nhau được.”

“Ta?”- Tiểu Cẩu hơi sững sờ, tự chỉ mình.

Diêu Nhật quay ra nhìn thẳng vào hắn. Cảm thấy ánh mắt hắn không có vẻ gì là muốn lẩn trốn mình nên nhếch mép cười:

“Chẳng phải đêm đó ngươi đã thề nguyền rằng dù có lên núi đao, xuống biển lửa thì cũng sẽ tình nguyện làm vì ta sao? Giờ thì giúp ta đi. Giúp ta dẫn tiểu thư đi thăm con nha đầu Tích Nguyệt đó.”- Ánh mắt nàng đầy vẻ nhu tình, nói to cho cả Giao Lan Lăng cũng nghe thấy.

Giao Lan Lăng liếc mắt hững hờ, còn Tiểu Cẩu thì quá đỗi sững sờ. Hắn cảm thấy mình quá đen đủi và ngu ngốc. Đáng lẽ ra khi đám người lạ mặt đó xuất hiện trên bầu trời Giao Đàm thì hắn đã phải biết rằng đó là điềm gở rồi chứ. Vậy mà không chịu quay đầu mà còn lo lắng rồi tăng tốc đâm thẳng. Nhưng sau một lúc thì hắn cũng đành chấp nhận giúp Diêu Nhật. Hắn vẫn còn quá nhiều lý do mà để không từ chối nàng ta, mà theo hắn thì như vậy cũng tốt. Ít ra thì cũng bớt được khả năng Giao Lan Lăng dẫn hắn đi tới một chỗ quái quỷ nào khác rồi lại tiếp tục gặp thêm mấy chuyện đau hết cả đầu với cảm xúc.

Bình Luận (0)
Comment