Tiên Trên Trời

Chương 41 - Người Có Tuổi Thì Thường Thích Dông Dài

Người đăng: Cons

Giao Đàm- Đại Thư Viện.

Giao Vạn Hóa đang ngồi xếp bằng trên không trung để sắp xếp từng cuốn sách sao cho ngay ngắn, đúng vị trí, thể loại và thứ thự.

Lão nhẹ nhàng nhấc từng cuốn lên, tự tay cầm giẻ lau chùi kệ sách một cách cẩn thận. Mọi động tác của lão đều bình thản, mọi ánh mắt của lão đều bình tĩnh, phẳng lặng như mặt linh thủy Giao Đàm.

Sau khi lau chùi qua loa một hồi, lão lại hạ xuống và bắt đầu đun nước pha trà. Tâm cảnh của lão vô cùng êm dịu và thanh thản.

Nhìn từng đám hơi nước bốc lên nghi ngút. Giao Vạn Hóa lại càng thấy yêu và hài lòng thêm cuộc sống hiện tại của mình. Nếu như có ai hỏi thì lão hoàn toàn có thể khặng định rằng. Cái quyết định từ bỏ quyền thế mà tiến vào Đại Thư Viện dưỡng già của lão năm đó, chính một trong những quyết định sáng suốt nhất của cuộc đời lão.

Tuy tu vi linh khí của Giao Vạn Hóa vẫn chẳng thể nào tiến được thêm một bước để lột xác trúc cơ. Nhưng cả tâm cảnh lẫn các tạo nghệ của lão, thông qua hơn mười năm an nhàn đó, lại không ngừng được tăng cao. Nếu như chỉ xét riêng tạo nghệ trên các phương diện: ngự-dưỡng giao long, luyện đan, bốc thuốc, dùng độc và luyện khí, thực khí thì lão chính là kẻ đứng đầu của Giao gia. Kéo theo đó là hầu như toàn bộ dải Ngọc Liên. Thậm chí đến cả anh trai lão- đương kim đệ nhất cường giả của Giao gia- Giao Vạn Phá cũng chẳng thể nào vượt qua được lão.

Hơi trà bốc lên giờ đang mang đậm mùi hương của thảo mộc. Giao Vạn Hóa điềm tĩnh tắt lửa, đợi thêm vài phút rồi nhấc ấm lên rót đủ vào hai chén. Một chén đặt trước lão, một chén đặt đối diện. Chén trà vừa đặt xuống, cánh cửa của Đại Thư Viện cũng đã mở ra.

Bởi vì tộc nhân của Giao gia bây giờ chẳng có ai có hứng thú với việc đọc sách. Nên người đến chỉ có thể là người khách mà Giao Vạn Hóa mời.

Phía bên ngoài cửa, Lão Cẩu được tên Kim Lân Vệ dẫn tới chỗ của Giao Vạn Hóa. Tên Kim Lân Vệ cúi đầu kính chào hai người một lần rồi cáo lui. Còn Giao Vạn Hóa thì cười hiếu khách, đảo mắt đánh giá Lão Cẩu với ánh mắt đầy thâm thúy và hứng thú.

Lão Cẩu vẫn thản nhiên, hờ hững chào đáp lại.

Đợi Lão Cẩu ngồi xuống. Giao Vạn Hóa mới chấp tay cất tiếng chào:

“Kính chào đạo huynh. Đạo huynh đường xá xa xôi, đi đến tận vùng biên giới hẻo lánh này chắc hẳn cũng đã mệt rồi. Đây Giao Tiên Trà, một loại thổ sản uống cũng tạm của gia tộc ta. Mời dùng thử.”- Đạo huynh là cách xưng hô mang tính kính trọng nhất giữa hai tu sĩ đồng bậc ở Nam Nguyên.

“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh. Mời đạo huynh”- Ngữ điệu của Lão Cẩu cũng thể hiện sự kính trọng nhất định đối với kẻ đồng đạo này. Chỉ là giọng của ông vẫn cứ thản nhiên và hờ hững. Lão Cẩu uống một hơi, cổ họng liền có cảm giác thanh mát. Lão thấy từng dòng linh tươi mới như đang tuôn trào vào đan điền mình. Đồng thời cũng có một loại cảm giác “cồn cào” mãnh liệt đầy hung tàn. Khiến cho vị giác của lão bị kích thích, tiết ra nước dãi. Tuy sảng khoái nhưng lại thèm thuồng, đói bụng.

Giao Vạn Hóa thấy vậy liền cười, đẩy đĩa điểm tâm lại gần Lão Cẩu và chìa tay mời. Cả hai lão già đều tự nhiên cầm vài miếng lên cắn để giải tỏa đi cơn thèm ăn.

Sau khi cơn thèm thuồng đó vơi đi, Lão Cẩu mới gật gù khen:

“Trà ngon! Vị không chỉ lạ miệng mà còn giúp tăng tốc quá trình tiêu hóa và thực khí. Được hưởng món trà ngon như vậy quả đúng là phúc phần của lão. Đa tạ đạo huynh.”

“HaHa. Nhiêu đây có là gì? Giao Tiên Trà đáng ra phải được uống vào cuối xuân, dưới những cơn mưa phùn thì mới có thể cảm nhận được hết vị của trà. Nhưng giờ lại là đầu đông. Đáng tiếc, đáng tiếc.”- Giao Vạn Hóa hơi thở dài.

“Đạo huynh không nên phiền lòng. Ta dù sao cũng chỉ là nhất giới tán tu, tính nết vốn thô bỉ. Được hưởng món trà ngon như vậy đã là có phúc. Làm sao dám đòi hỏi thêm?”

“hah. Đạo huynh nói đúng, hôm nay gặp được đồng đạo thì phải là việc vui. Đúng là không nên để bầu không khí nặng nề như vậy. Lão hủ Giao Vạn Hóa, là một lão thủ thư bình thường trong Giao Đàm. Kính hỏi tôn tính của đạo huynh?”

“Hóa ra Giao Long Chi Phụ( cha của giao long) nổi danh toàn bộ vùng biên giới năm đó. Thất kính, thất kính. Ta đúng thật chỉ là nhất giới tán tu. Gần trăm năm lang bạt nay đây mai đấy, nên đã sớm quên mất tên thật của mình rồi. Nhưng học trò gọi ta là Lão Cẩu, nghe cũng quen tai. Nên cứ lấy đó là xưng hô cũng được.”

“…”- Giao Vạn Hóa đánh giá lại lão già tự gọi mình là tán tu này lại một lần nữa. Sau một lát, lão lại cười rồi vỗ tay:

“Hay. Tên rất hay!”- Rồi lão bắt đầu ngâm thơ:

“Trăm năm đi học đạo,

Trăm năm đi tìm mình.

Để rồi phút đốn ngộ,

Vạn vật hóa hư không.”

“Tâm cảnh và nhân sinh quan của đạo huynh thật là khiến cho ta phải nể phục.”- Giao Vạn Hóa khen.

“… Thơ của Vũ Trầm Lâm sao?”- Lão Cẩu khẽ vuốt râu nhận xét.

Giao Vạn Hóa gật đầu, ánh mắt lão hiện lên vẻ kính trọng chân thành, nói:

“Tầm Thiên Thánh quả thật là bậc vĩ nhân đắc đạo, mọi ngôn từ, mọi tiếng nói của ông đều là ẩn chứa đại đạo. Đều đi vào lòng người, có thể truyền đạt tới vạn thế về sau. Haha. Nói đạo huynh đừng chê, chứ nhiều lúc ta chỉ muốn được như một phần của ngài là cũng đã mãn nguyện rồi.”

Lão Cẩu nghe vậy cúi, lắc đầu cười nhếch mép mỉa mai:

“Tầm Thiên Thánh cái gì chứ? Cũng chỉ là một lão khốn ngạo mạn mà thôi. Tài hoa thì sao chứ? Biết lắm trò mèo như vậy nhưng rốt cuộc cũng đâu có trở thành Thiên Nhân? Vẫn là đan nổ mà chết tan xác. Những lời xàm ngôn của lão ta nếu mà được lưu truyền tới vạn thế về sau. Thì quả đúng là đại họa rồi. Đã vậy còn dám xưng Thánh?”

“Ồ, hóa ra đạo huynh lại là người theo phe đối lập ư? Hạnh ngộ hạnh ngộ. ”- Giọng của Giao Vạn Hóa hiện vẻ phấn khích vì cuối cùng cũng tìm được người có thể cùng lão biện luận về những điều mà lão thích. Lão phản biện:

“Nhưng đạo huynh nói vậy hơi quá phiến diện rồi. Cuộc cách mạng của Tầm Thiên Thánh tuy rằng thất bại, nhưng nguyên nhân lại đều là khách quan. Nếu như năm đó người mà thành công trở thành Thiên Nhân thì kết quả chắc chắn sẽ khác. Cứ nhìn sự thịnh vượng nhảy vọt của Trung Đô và Vạn Thế Đại Học Viện trong vòng 500 năm nay là sẽ rõ. Tuy người đời suy tôn Tam Thánh, nhưng ai cũng đều biết là đa phần công lao đều thuộc về Tầm Thiên Thánh và những cải cách của ngài. Thậm chí những di sản mà ngài để lại như: hệ thống đo lường tư chất hiện tại hay không gian giới cụ thượng phẩm đều là bước tiến vượt bậc cho Linh Hà giới vực nói riêng và toàn bộ thế giới nói chung. Vĩ nhân như vậy, sao lại không có tư cách phong thánh chứ?”

“Hừ. Hào quang của Vũ Trầm Lâm đúng là chói mắt. Nhưng người đời chỉ thích nhìn vào ánh hào quang đó mà cố tình lờ đi cái bóng tối phía sau. Chỉ nhìn vào những thành quả mà lão ta đem đến cho một số người mà bỏ qua những đau khổ mà lão giáng lên đầu số đông còn lại. Ngay cả sự sáng tạo ra thượng phẩm không gian giới cụ hoàn toàn là công lao của một người khác. Nhưng người đời vẫn cứ đem công lao đó đặt hết lên người lão, bởi vì họ đấy đó là hợp lý? Haha. Hơn nữa, hắn chỉ là một kẻ ngoại tộc. Vốn không xứng đáng được phong làm thánh của Linh Hà”

“Thật không ngờ đạo huynh còn mang theo tư tưởng phân biệt thị tộc nữa. Hiếm thấy có tán tu nào được như vậy. Nhưng mà khác tộc thì sao chứ? Tầm Thiên Thánh sống hơn 300 năm ở Linh Hà, tọa hóa cũng ở Linh Hà. Tuy ngài không để lại được động thiên nhưng ai cũng đều công nhận người chính là con dân của Linh Hà, là một trong những lãnh tụ của Tiên Đạo đương thời. Không chỉ bởi vì huyết thống khởi nguồn mà chối bỏ đi những điều đó. Đạo huynh cảm thấy đúng không?”

Lão Cẩu uống một miếng trà và cắn một miếng bánh, nói nhạt:

“Ta thì thấy đạo huynh quá Nam Nguyên.”

Giao Vạn Hóa nghe vậy cau mày, cảm khó chịu. Lão vốn định phản bác nhưng lại mỉm cười vì cảm thấy không nên đôi co nhiều với cái lũ cực đoan này, nên lái sang chuyện khác:

“Haha. Từ lúc bắt đầu ta đã thấy hoài nghi, giờ ngẫm lại hóa ra đúng là thật. Chẳng trách vì mà ngay từ đầu đạo huynh đã gay gắt như vậy. Nhưng ta có điều không hiểu. Cùng là đồng hương, tại sao đạo huynh lại phải ghét bỏ Tầm Thiên Thánh chứ? Tuy nói đạo bất đồng nhưng cũng chẳng đến nỗi thù ghét như đạo huynh. Trong khi đó chúng ta vẫn ngưỡng mộ và kính trọng ngài đấy mà mặc kệ xuất thân đấy thôi.”

Nụ cười mỉa trên mặt Lão Cẩu càng thêm đậm, lão vẫn cứ thản nhiên uống trà và ăn bánh.

“Từ hồi biết đi ta đã sống ở Linh Hà này. Linh Hà này mới thực sự là quê hương của ta. Chứ không phải ở đâu khác?”

Dưới đôi bờ lông mi trắng dài, ánh mắt Giao Vạn Hóa quan sát Lão Cẩu với một vẻ đầy tò mò và thâm thúy.

“…Ừm. Tiếc nhỉ. Ở trong Đại Thư Viện này đúng là có lưu trữ vài tư liệu về đất Lạc, ta cũng rất có hứng thú. Vốn định thỉnh giáo đạo huynh nhưng có lẽ là không được rồi.”

“Haha. Đạo huynh bận tâm làm gì? Đó cũng chỉ là một mảnh đất mà thôi. Đi qua vài lần là thấy chán ngay mà.”- Lão Cẩu xua tay.

“… Ồ. Vậy sao? Ta nghe kể là đạo huynh đã từng đi chu du rất nhiều nơi. Thậm chí là toàn bộ Linh Hà và sang tận các đại lục phía tây. Cuộc sống muôn màu như vậy thật là khiến người ta phải ngưỡng mộ. Ta cũng rất muốn được như thế.”

“Đâu có, chỉ là đặt chân tới vài nơi cả học được vài điều mà thôi. Thật không dám nhắc tới. Với lại cuộc sống lang thang đầy hiểm nguy như vậy thì cũng có sung sướng gì đâu? Chẳng nào bằng được việc sống an nhàn trong gia tộc thế này.”

“Ồ hồ hồ. Thôi đạo huynh đừng có khoe khoang làm ta thấy ghen tị nữa. Cả hai ta đều biết, sống như đạo huynh mới thật sự là sống. Mới thật sự là tu chân. Chứ cứ cắm mặt vào sách vở và gia tộc thế này thì chẳng mấy chốc cũng chết trước khi mất mạng thôi. Hahaha”

“Bởi vậy ngươi mới định học theo vết xe đổ của Vũ Trầm Lâm, ép buộc một Đạo Chủng xuất thế sao? Hahaha”

Cả hai lão già nhìn nhau rồi cười sảng khoái. Cười được một lúc, Giao Vạn Hóa đột nhiên vuốt nhẫn chữ vật. Một trục quyển hiện lên trong tay lão. Lão phất tay, trục quyển đó liền trải rộng trên mặt bàn. Ở trên đó có ghi lại những kí tự và hình vẽ khó hiểu.

Lão Cẩu không nhìn vẫn cứ uống. Còn Giao Vạn Hóa thì tấm tác khen:

“Cách thức luyện tinh thần của Thần Đạo Hindu đúng thật là ảo diệu. Nếu như luyện đúng cách và kiên trì thì có thể giúp cả một người phàm kết nối được với Thiên Đạo và Thiên Địa, thâm chí là xa hơn cả thế. Thứ kiến thức ảo diệu và thâm thúy bậc này quả đúng là một kho tàng hiếm thấy. Ta mới nhìn mà đấy thấy rất say mê và phải chép lại một bản… Chỉ tiếc là. Các phương thức tu luyện Thần Đạo, đều là bị cấm!”- Giao Vạn Hóa nhìn thẳng vào mắt của Lão Cẩu với một giọng đe dọa, đồng thời Chân Diễm của lão cũng bùng cháy lên, tạo thành một uy áp nghẹt thở.

Tuy bị luồng uy áp đó đè nặng, nhưng mặt Lão Cẩu vẫn không đổi sắc. Lão đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra và đã sớm có câu trả lời:

“Là cấm ở Nam Nguyên mà thôi. Mà người ta cũng đang đồn rằng Mịch Hoàng Đế sắp hết tuổi thọ. Chỉ tầm hơn chục năm nữa là sẽ băng hà nhường ngôi thôi. Có lẽ vị hoàng đế mới sẽ đưa ra cải cách, cho phép Thần Đạo du nhập vào Nam Nguyên như bốn vùng còn lại. Đấy chẳng phải là điều mà những người tôn sùng Vũ Trầm Lâm như đạo huynh muốn hay sao?”

Giao Vạn Hóa nghe vậy, đập bàn cười lớn, uy áp và linh khí mà lão phát ra càng thêm nặng nề: “Haha. Lời của đạo huynh đúng là đại nghịch bất đạo! Không sợ bị lôi ra chém đầu diệt hồn ư?” Lão Cẩu bưng trà lên uống rồi xua tay:

“Cả ta và ngươi cũng đâu phải người của Nam Nguyên thuần túy. Dọa dẫm nhau làm gì cho mệt?” Nói xong Lão Cẩu chìa chén trà rỗng về phía trước. Giao Vạn Hóa lại cười rung rinh bộ râu và lông mi trắng dài rồi thu đi linh khí với uy áp, rót thêm trà cho Lão Cẩu. Đến đây lão đã thật sự công nhận rằng kẻ trước mặt mình vô cùng bất phàm. Lão nhẹ giọng hỏi:

“Nghe tộc nhân bảo rằng đạo huynh đang dẫn đồ đệ lên Bắc Hoang để tham gia Đoạt Duyên Hội?”

“Trẻ nhỏ háo thắng mà thôi. Cho nó đi va chạm một chút.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Tuổi trẻ đúng là nên cháy hết mình như thế. Vậy khi nào đạo huynh định khởi hành.”

“Ba ngày sau.”

“Ồ?! Nhanh như vậy sao? Đạo huynh cứ vậy mà định từ bỏ ý định với con nhóc Lan Lăng tộc ta sao? Hay là cảm thấy không kham nổi nên biết khó mà lui?”

Lão Cẩu cười khùng khục:

“Thì cũng biết làm thế nào đây? Đạo Chủng xuất thế, không phải một lão phàm nhân như ta có thể làm gì được. Đã vậy còn là Dục Niệm Đạo Chủng có thể ảnh hưởng đến nhân tâm của tất cả những người xung quanh nó. Việc nó nảy mầm chính là tất yếu rồi. Có điều…”

Lão Cẩu nhìn Giao Vạn Hóa thật sâu. Giao Vạn Hóa không né tránh mà trực tiếp đáp lại:

“Haha. Chỉ là không biết là phúc hay là họa thôi đúng không?”

“Vậy tại sao đạo huynh còn cố dẫn đạo cho nó. Không sợ sai một li mà đi một dặm, tạo ra một thứ ma đầu khiến thiên hạ đại loạn sao?”

Giao Vạn Hóa trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu cười:

“Ta không quan tâm. Tuổi thọ của ta sắp hết rồi. Sắp trở về với cát bụi, khi đấy những chuyện trên dương thế sẽ chẳng còn ý nghĩa gì đối với ta nữa.”- lão uống một ngụm trà. Lão bỗng toát lên một vẻ tang thương và cô độc.

Lão Cẩu vẫn quan sát Giao Vạn Hóa. Lão hỏi thẳng:

“Có vẻ như đạo huynh đang muốn lưu lại một dấu ấn vĩ đại nào đó trước khi ra đi?”

Nghe vậy, hai mắt của Giao Vạn Hóa sáng lên, tràn đầy sinh khí. Lão cười dần to cho đến khi tràng cười đó trở thành điên cuồng và thống khoái. Hiện tại lão đang cảm thấy rất vui, vui vì cuối cùng gặp được người hiểu được mình. Ánh mắt lão điên cuồng:

“Đúng vậy! Đạo huynh có biết không. Sở thích… Không! Lẽ sống của cuộc đời ta chính là nuôi dưỡng giao long. Hầu như toàn bộ giao long bơi trong Giao Hà lúc này đều là do một tay ta nuôi dưỡng lên. Tất cả những Giao Long trong Giao Đàm đời này cũng vậy. Giao Vạn Phá, kẻ được người đời cho là đệ nhất cường giả cũng là do một tay ta chỉ dẫn hồi cả hai còn trẻ. Thằng nhóc Khiếu Thiên, thằng oắt con Hóa Long cũng đều như vậy.

Đều là do ta huấn luyện và nuôi dưỡng trong bóng tối! Nhưng chúng chưa đủ! Đầu óc và tầm nhìn của chúng quá hạn hẹp. Ta muốn dưỡng ra một con Giao Long thực thụ. Vượt trên cả Chân Long, Tiên hay thậm chí là Cổ Đại. Ta đã từng rất tuyệt vọng và muốn buông bỏ, nhưng rồi năm đó con bé Lan Lăng lại được sinh ra, lại còn là tư chất Phế Giai. Khi đó ta đã biết. Nó chính là con ấu Giao mà ta luôn tìm kiếm. Là dấu ấn mà ta sẽ để lại sau khi ta chết đi. Nó chính là di sản của ta!”

Lão Cẩu vẫn không rời mắt khỏi ánh mắt điên cuồng đó. Bỗng nhiên, lão cảm thấy như đang nhìn vào chính bản thân mình. Lão tự cười, thầm than “quả thật là Đạo Chủng.”

Lão Cẩu hỏi:

“Vậy có nghĩa là đạo huynh đã dẫn đạo cho con bé đó từ rất lâu rồi? Với hi vọng nó sẽ là hiện thân của Đạo Chủng?”

“HAHAHA! Không sai! Và ta đã thành công. Ngươi biết không? Ta đã không ngừng ngầm thúc đẩy Đạo Chủng của nó hiện thế. Và đó quả thật là trời định Đạo Chủng. Mọi hành động, tác động lẫn ham muốn của ta đều là do Thiên Địa này sắp đặt. Hahaha. Thật kì diệu làm sao? Được tiếp cận trực tiếp với Thiên Đạo như vậy, tự chủ nhận biết mình là một quân cờ của Thiên Đạo. Haha, nhưng cũng chẳng sao. Không ai có thể ngăn được nó nảy mầm. Kể cả đó có là ta. Hay là ngươi!”- Ánh mắt Giao Vạn Hóa toát lên sát khí, chỉ tay vào trục quyển Thần Đạo trên bàn.

Lão Cẩu hơi im lặng rồi lại bình thản nói:

“Ngươi nói đúng. Ta không thể nào cản được Đạo Chủng nảy mầm. Chỉ là ta thực sự thích tính cách của con nha đầu đó, nên không muốn nó bị nuốt chửng bởi sự đau khổ mà thôi.”

“HAHAHAa. Hai ta đều biết việc đấy là vô ích. Cho dù ngươi có thực sự để nó tu Thần Đạo, trở thành một Chân Thần thì nó cũng sẽ trở thành một Ác Thần điều khiển toàn bộ cảm xúc của sinh linh. Vẫn sẽ khiến cho sinh linh đồ thán!”

“… Vậy à. Nhưng chắc hẳn ngươi cũng đã lường trước được một việc.”

“Việc gì?”

“Nhân Tâm vô lối sâu thăm thẳm.”

Giao Vạn Hóa thu hồi sát khí, cười hiền từ:

“Đạo huynh thật sự là có thành kiến với Tầm Thiên Thánh tới mức này sao? Ôi. Rốt cuộc thì ta với ngươi vẫn là chung đường nhưng không chung chí hướng.”

“Vì ta đã già rồi. Đã biết sợ chết và sợ những gì vượt quá sức tưởng tượng.”

“Haha. Điểm này thì đạo huynh lại đúng ý ta. Đúng là ta cũng đã già thật rồi, nên cũng chẳng ham thú sát sinh nữa. Nên sư đồ hai ngươi cứ yên tâm, miễn là đừng đi chọc kẻ khác là được.

Sau cuộc trò chuyện này, ta đã biết ngươi đã sớm nhìn ra được điều gì đó về cái vũng nước đục của gia tộc ta. Nên với tư cách là đồng đạo, ta có lời khuyên chân thành. Đó là đạo huynh nên nhớ và rời khỏi đây đúng hẹn nếu vẫn muốn thuận lợi lên Bắc Hoang. Đừng ngứa ngáy rồi chọc ngoái sâu vào làm gì. Một tòa Nê thành đã đủ là ví dụ rồi.”

Lão Cẩu cau mày, Chỉ một câu cuối đó cũng đã đủ giúp cho lão xâu chuỗi được rất nhiều dữ kiện rời rạc vào với nhau. Lão muốn biết vì sao Giao Vạn Hóa lại tự dưng nói với lão lời này. Lão hỏi:

“Đạo huynh không sợ cái miệng chợ búa của ta nói bậy nói bạ, xuyên tạc lời nói của ngươi sao?” Giao Vạn Hóa chậm dãi lắc đầu. Cả người lão toát lên một sự tự tin không thể lay chuyển. Rồi lão hơi thở dài:

“Thật đáng tiếc, đây có lẽ là đầu mà cũng là lần cuối hai ta ngồi luận đạo với nhau rồi.” Lão Cẩu không câu lệ mà nhận lấy túi trà rồi quay đầu bước đi, nhưng đi được nửa đường thì lão quay đầu lại và nói:

“Ta hi vọng tuổi thọ của ngươi sẽ kịp hết trước khi Đạo Chủng nảy mầm.”

“Haha! Đa tạ cát ngôn của đạo huynh. Ta sẽ cố gắng.”

Sau đó cả hai lão nhân gần đất xa trời này lại nhìn nhau cười sảng khoái một cách quái lạ. Buổi đàm đạo sau đó lại được tiếp diễn. Chỉ là chủ đề của nó lại chẳng có gì đáng để quan tâm nữa.

Bình Luận (0)
Comment