Tiên Trên Trời

Chương 20 - Kiếp Đó Đây.

Người đăng: Cons

Bầu rượu còn chưa chạm tới môi, tay Lão Cẩu đã hạ tay xuống, miệng ngâm nga:

“Kiếp người bôn ba chẳng mệt nghỉ

Chén uống ngàn ly, nào dễ say?

Đến rồi lại đi, ngụm trọc khí

Gặp được tri kỷ, có mấy khi? ”

Lão Cẩu dốc bầu rượu lên tu một hơi rồi cười khà khà:

“Người tới là khách, hai vị mời ngồi.”

Tích Nguyệt vẫn đứng đó chắn trước Giao Lan Lăng, nàng quan sát đánh giá lão già phàm nhân trước mặt này một hồi. Sau khi thực sự xác định được rằng lão không có chút tu vi linh khí thì nàng mới mỉm cười chào:

“Thơ thật hay. Lão tiên sinh hiện đang đợi ai sao?”

“Haha. Người như lão thì làm gì có ai để ngóng đợi hay được ai đó ngóng đợi chứ? Bất quá chỉ là rượu vào lời ra thôi. Hai vị cô nương tìm ta sao?”

Tích Nguyệt không nói, cứ vậy mà dẫn Giao Lan Lăng ra ngồi phía đối diện. Lão Cẩu thật nhanh, mắt quét qua bọn họ một lượt, nói:

“Xin hỏi nhị vị cô nương có điều gì chỉ giáo?”

“Để lão tiên sinh chê cười rồi, tỷ muội ta nào dám chỉ giáo gì? Thực ra là nghe danh của tiên sinh nên tới để chào hỏi thôi.”

Lão Cẩu tỏ vẻ ngơ ngác gãi đầu, lão thắc mắc:

“Hơ hơ, lão nào có danh tiếng nào đâu nhỉ? Hai vị cô nương nhận nhầm người chăng?”

Tích Nguyệt cười, chỉ về phía Giao Lan Lăng đang ngồi ôm đầu khối, tủm tỉm bên cạnh nói:

“Thưa tiên sinh. Việc là đêm lửa trại hôm trước, ta và tiểu muội bị những câu truyện của ngài cuốn hút. Nhưng hận nỗi là chậm chân tới muộn nên chẳng thể nghe được bao nhiêu. Thực sự là canh cánh trong lòng. Hiện tại sắp định rời đi thì bất ngờ gặp được lão tiên sinh ngồi đây. Nên ta dẫn tiểu muội mình qua chào hỏi.”

Chợt Giao Lan Lăng nhanh nhảu tiếp lời:

“Ta là Lan L… Nhi. Lão kể nốt cho ta mấy truyện khi lão còn lênh đênh trên biển đi.”

“Tiểu muội!”- Tích Nguyệt mắng.

Nhìn ánh mắt nàng “Lan Nhi” này chớp chớp long lanh đầy vẻ ham thú, ngây thơ. Lão Cẩu vuốt râu cười dài:

“Chào Lan Nhi cô nương. Cô nương cứ gọi lão là Lão Cẩu được rồi.”

Giao Lan Lăng mím nhẹ mội nhịn cười, nàng hỏi:

“ơ hay nhỉ? Người có tên mà, sao lão lại thích được người ta gọi cẩu?”

“haha. Không phải là lão đây muốn được gọi là cẩu. Mà là cái tên được đặt cho lão. Lão Cẩu. Họ Lão, tên Cẩu. Lão nghĩa là già mà Cẩu đúng thật nghĩa là chó. haha”

Giao Lan Lăng buột miệng cười, nhưng nhanh chóng che miệng khúc khích. Nàng cảm thấy lão già trước mặt thật kì lạ và thú vị, lại hỏi:

“Tại sao lại đặt thế? Ai đặt cho lão vậy? Có cố sự gì sao?”- Ánh mắt nàng vẫn chưa hết long lanh.

“đừng khiếm nhã như vậy”- Tích Nguyệt khẽ cốc đầu Giao Lan Lăng.

Lại đưa bầu rượu lên uống, giọng Lão Cẩu chợt có chút hoài niệm:

“Thật ra cũng chẳng có cố sự gì. Chẳng qua là cái biệt danh do đệ tử của lão, quý mến mà đặt cho thôi. Bị gọi nhiều nên cũng thành ra vui tai, nên cứ thế mà lấy dùng.”

“Ô, thế tại sao đệ tử của lão lại đặt thế?”- Giao Lan Lăng nhìn chăm chăm vào Lão Cẩu, nàng không tin là không có cố sự đằng sau chuyện này. Và nàng muốn biết.

“Muội muội!”- Tích Nguyệt lại mắng. Rồi nàng nhìn thẳng mà tạ lỗi với Lão Cẩu:

“Mong tiên sinh thứ lỗi cho cái tính trẻ con của tiểu muội ta. Nó không có ý gì đâu.”

Lão Cẩu chỉ xua tay cười:

“ahaha. Không sao không sao. Chuyện cũng lâu lắm rồi, đến nỗi lão cũng chẳng còn nhớ chính xác là tại sao nữa mà. Già rồi mà. À mà, vị tiểu cô nương muốn nghe truyện sao?”

“Đúng vậy thưa lão tiên sinh”- Tích Nguyệt đáp thay cho Giao Lan Lăng.

Tuy không được thỏa mãn trí tò mò. Nhưng Giao Lan Lăng vẫn tỏ vẻ rất nghe lời và gật đầu lia lịa, nàng thực sự muốn nghe kể về đại dương. Nhưng câu trả lời bất ngờ của Lão Cẩu lại khiến nàng thất vọng:

“Xin thứ lỗi, hiện tại lão không có hứng kể.”

Tích Nguyệt cau mày, nói:

“Xin cho hỏi là vì sao? Chỉ đơn giản là kể một câu truyện giết thời gian thôi mà.”

“Ừ, nhưng mà lão không muốn a. Vả lại ta cũng không quen các ngươi nha.”

“ Ng--.”

Cảm thấy bực mình vì không dễ dàng đạt được kết quả mà mình vốn tưởng sẽ dễ đạt được. Tích Nguyệt vốn định phất tay rời đi, nhưng nàng lại không đành lòng trước vẻ thất lạc của tiểu thư mình. Nên đành phải tiếp tục cau mày nài nỉ:

“Mong tiên sinh chớ hiểu lầm. Tỷ muội ta thực sự là bị cuốn hút bởi những câu truyện của ngài mà. Chúng ta chỉ muốn nghe kể truyện chứ không muốn điều gì khác. Và tuyệt đối sẽ không để ngài kể không công!”

Nói rồi, Tích Nguyệt móc từ trong túi ra mấy mẩu vàng chói lóa, những thứ này kể cả là với tu sĩ hay phàm nhân thì cũng đều hữu dụng. Nhưng Lão Cẩu còn chẳng thèm liếc mắt tới chúng lấy một cái. Lão một lần nữa ngửa cổ lên uống rượu, giọng lão pha chút tang thương:

“Lão đâu có ý gì? Chỉ là có những chuyện mà lão chỉ có thể nói ra khi thực sự muốn nói. Có gượng ép thì cũng chẳng được.”

Ánh mắt Lão Cẩu lờ lững quét qua, đột nhiên thì dừng lại tại Giao Lan Lăng đang cúi đầu vẻ buồn bã một chút, lão giọng lại đôi chút mỉa mai:

“Mà kể ra. Mấy câu truyện đó lão cũng chỉ nghe truyền miệng lại, thỉnh thoảng kể ra cho vui thôi mà. Mất thời gian rảnh rỗi mà làm gì?”

Trong một cái chớp mắt, Tích Nguyệt cau mày, trong lòng chợt nổi sát khí. Tuy nàng chẳng phải hạng dễ động sát tâm hay coi rẻ mạng phàm nhân. Nhưng chẳng hiểu sao nàng lại chẳng chịu nổi cái thái độ của lão già này. Bất quá chỉ là nhất giới tán tu, đã vậy lại chẳng có chút tu vi linh khí. Mà dám khiến cho tâm trạng của tiểu thư nàng vui lên rồi ngay lập tức vùi dập chúng. Khiến tiểu thư nàng còn buồn tủi hơn khi trước thế này, tuyệt không thể chấp nhận được!

“Nếu đã không có gì đặc biết, vậy thì kể lại thêm chút cũng không được sao? Hay lão tiên sinh cảm thấy còn chưa đủ?”

Tích Nguyệt nhấn mạnh giọng, đang thực sự không biết là có lên để lộ ra chút tu vi để lão ta sợ đái ra quần hay không?

Lão Cẩu lại xua tay:

“ấy chết. Lão thực sự xin lỗi vì đã khiến cho cô nương hiểu nhầm điều gì đấy. Chỉ là hiện tại, lão thực sự không có hứng kể mà thôi.”

Tích Nguyệt hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Chẳng hiểu vì sao lúc này nàng lại vô cùng dễ bị kích động. Đang thực sự chuẩn bị phóng thích linh khí, thì tiếng của Giao Lan Lăng bên cạnh chợt vang lên:

“Vậy lão kể cho ta nghe về đại dương được không?”

Tích Nguyệt ngơ ngác quay ra nhìn tiểu thư mình, vẻ lo âu và bực tức trong nàng chợt tan đi. Lão Cẩu nhíu mày, nhìn Giao Lan Lăng lại cho thật kỹ.

Giao Lan Lăng cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lão Cẩu, ánh mắt nàng mông lung như đang đấu tranh điều gì đó, nhưng đồng thời cũng mang theo một vẻ kiên định đến khó hiểu. Tim nàng đập thật nhanh, hồi hộp nói:

“Lão không muốn kể truyện cũng được. Chỉ là lão có thể nói cho ta nghe về biển và đại dương được không? Một chút thôi cũng được.”

Đồng tử Lão Cẩu bỗng chốc co rút rồi lại dãn to ra, ánh mắt đang ở trước mặt lão lúc sao chợt quen thuộc đến lạ kỳ.

Trong sự đối lập giữa nghi ngờ và tin tưởng, giữa sợ hãi và khao khát tiến lên, như là có tồn tại một tia hi vọng tìm tới lối ra, tuy rằng mông lung nhưng thật sự là tồn tại.

Thật giống với ánh mắt của Tiểu Cẩu cái lần đầu mà lão gặp hắn. Và thậm chí còn có cả những thứ khó nói lên lời khác.

Lão đặt bầu rượu xuống, ánh mắt hòa hoãn lại. Đột nhiên quyết định tạm cất đi lớp vỏ bọc chuyên dùng để đối phó những kẻ tông môn hay đóng giả tán tu, lão cười hỏi:

“Vậy cô nương muốn lão bắt đầu từ đâu?” … … Bên tai Tích Nguyệt vang tiếng sóng biển, đáng sợ hơn là đôi khi nàng còn cảm nhận được vị muối biển mằn mặn mỗi lần chẹp lưỡi. Nàng thực sự là có thể trông thấy những ánh nắng chói chang chải dài những mảng long lanh trên mặt nước xanh bao la vô tận.

Tuy đang đầu đông, gió trời se lạnh. Nhưng trán Tích Nguyệt vẫn thấm đẫm mồ hôi.

Nàng nhìn lão già đang nói không ngừng trước mặt mà thầm kinh hãi. Chân thực làm sao? Cô đọng làm sao? Những lời miêu tả của lão già phàm nhân này. Chúng không thể nào được tạo ra chỉ bằng một chút tưởng tượng và dăm ba cái uốn lưỡi được. Tích Nguyệt lúc này đã chẳng thể tin vào những nhận định của chính bản thân mình được nữa:

“Chẳng lẽ lão ta thực sự đã chu du nhiều đến thế ? Lão thực đã chứng kiến được từng đó chuyện? Và thực là đã lênh đênh trên biển suốt hơn 10 năm trời? Trải nghiệm như vậy?! Kinh nghiệm như thế?! Học thức này… lão ta nào đâu phải PHÀM NHÂN!?”

Ngồi bên cạnh, Giao Lan Lăng chẳng nghĩ ngợi được như thế. Nàng chỉ đang đắm chìm trong lòng đại dương đang phủ đầy tâm trí nàng. Những thứ mà Lão Cẩu đang miêu tả, nàng đã sớm chẳng còn nghe thấy. Giờ nàng đang bơi một mình giữa mặt biển xanh thẳm bao la. Ngắm nhìn từng đàn Kình Ngư phì từng cột nước.

Trong những đợt sóng bạc đầu thì lấp ló những loài cự thú khủng lồ, quyến rũ một cách lạ kì đang làm cho mọi thứ xung quanh chúng rập rềnh trao đảo.

Ánh mắt nàng nhìn xa xăm không điểm đến, chợt nàng cười ngây ngô. Cảm giác như nếu được chọn, thì nàng sẽ hóa thành một con cá và bơi trong thứ đại dương đó cả đời. Sẽ chẳng còn những lời hứa, chẳng còn những cái cúi đầu… và chẳng còn những sự thất vọng rồi lại dẫn tới ngóng trông.

Ừ đúng vậy, nàng có thể ở đó cả đời.

“muội muội.”

“muội muội!”

Rốt cuộc thì Tích Nguyệt cũng đã lay tiểu thư mình ngoi lại về thực tại. Lão Cẩu thì chỉ ngồi đó nhìn, lão đã ngừng kể về biển từ lâu. Nhưng lại không muốn đánh vỡ giấc mộng của vị tiểu cô nương kia nên chỉ lẳng lặng nhìn.

Dù mọi chuyện đã qua được một lúc, nhưng tâm trí của Tích Nguyệt vẫn chưa dứt được ra khỏi những hình ảnh về biển khơi. Cố xóa đi một chút ham muốn muốn đi ngắm thử biển trong lòng. Nàng cúi đầu trước Lão Cẩu, giọng lễ độ nói:

“Đa tạ lão tiên sinh.”

“haha. Chỉ là kể cho vui thôi mà, có gì đâu.”- Lão Cẩu lại đeo lại lên cái vỏ bọc lúc trước.

Tuy rằng vẫn rất cẩn thận và đề phòng vị lão nhân này. Nhưng Tích Nguyệt vẫn không thể tránh khỏi những suy nghĩ ái tài, nàng hiếm khi thấy tiểu thư mình có vẻ vui và thanh thản như vậy. Nàng có suy nghĩ muốn giữ vị lão nhân này lại Giao gia và để lão ở bên cạnh giúp tiểu thư vui. Cho dù vẫn chưa biết phó gia chủ có đồng ý không, nhưng vì tiểu thư mình. Nàng vẫn định thử một lần.

“Khi nào thì lão rời đi?”-Người mở miệng đầu tiên lại là Giao Lan Lăng. Giọng nàng khẩn thiết, tay ôm tay, trông có một vẻ gì đó cực phân vân.

Lão Cẩu nhìn nàng lâu thêm một lúc. Lại là một cảnh tượng quen thuộc nữa. Lão cầm rượu uống, rồi cười lắc đầu thầm nghĩ gì đó. Nhưng lão vẫn cảm thấy rằng “một đứa là đủ rồi”, liền nói: “Với tình hình thế này, chắc sớm thôi.”

Nghe câu đó mà Giao Lan Lăng như chợt trượt chân ngã xuống bóng tối vô định. Nàng cúi đầu chẳng nói, Tích Nguyệt và Lão Cẩu bắt đầu trò chuyện, nhưng chẳng chút lọt tai nàng.

Đầu óc nàng chẳng hiểu sao mà lại nặng nề, từ tận thâm tâm muốn nói ra điều gì đó? Nhưng nàng lại không thể nào nói chính xác được. Giống như là nàng đang muốn đưa ra một lựa chọn, một lựa chọn mà có thể sẽ khiến cho cuộc đời nàng từ nay thay đổi.

Tốt xấu gì chưa biết, nhưng chắc chắn rằng nó sẽ lớn lao. Bởi lẽ đó, thời lại một giọng nói khác lại vang lên trong tâm trí nàng, bảo rằng:

“hôm nay chơi vui thế đủ rồi, trở về thôi. Trở về Thính Vũ Cư, sắp trưa rồi, bữa trưa hôm nay sẽ có canh cá mà ngươi thích. Nếu như không về sớm là canh sẽ nguội mất. Mà nếu không về kịp thì phụ thân sẽ lại thêm lo lắng cho ngươi.”

Giao Lan Lăng cắn răng, tay xiết chặt. Nàng cứ mãi bị kẹp giữa lưng chừng của việc có nên thốt ra những lời mà nàng muốn nói nhưng đồng thời lại không. Hơi thở nàng gấp gáp.

SƯ PHỤ!!!

Chợt từ phía bên kia có tiếng gọi. Giao Lan Lăng và hai người kia quay ra nhìn người đang bước tới. Giao Lan Lăng sững sờ, người đó chính là tên thiếu niên đã kể truyện cho nàng nghe đêm đó. Kể từ hôm đó, nàng đã luôn nghĩ về hắn. Luôn muốn một lần nữa được ngồi nghe hắn kể truyện, được một lần cùng hắn trò chuyện. Vì hơn bất cứ ai hết, hắn đem lại cho nàng một cái suy nghĩ lạ lùng rằng, hắn là “đồng loại” của nàng.

Vì ngay từ khi nghe câu truyện đầu tiên mà hắn kể. Về việc hắn cũng đi lạc trong vô định thì gặp được Lão Cẩu và bắt đầu những cuộc hành trình mới. Nàng biết rằng mình đã mong muốn một điều tương tự như vậy.

Thậm chí cứ khi rảnh rỗi, nàng còn không ít lần tưởng tượng đến một lần thứ hai nàng và hắn lại gặp mặt, dàn dựng lên những kịch bản cho một cuộc trò chuyện, nơi mà nàng có thể thật sự được nói hết cõi lòng. Về những gánh nặng và khổ cực mà nàng đã luôn phải gánh chịu một mình. Nàng đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thứ cảm xúc và biểu cảm.

Ấy vậy mà khi cuộc gặp lại thực sự xảy ra.

Nhìn thấy những nụ cười thỏa mái và thân thuộc của tên thanh niên đó với vị Lão Cẩu kia. Tự nhiên trong lòng nàng cảm giác thật khó chịu. Nàng cũng muốn được như vậy. Cũng muốn cười thỏa mái và gọi ai đó một cách thân thuộc như thế.

Nàng ghen tị.

Tên thiếu niên kia chạy tới. Lão Cẩu liền giới thiệu.

Nàng phì cười nhưng lại chẳng rõ là tại sao? Có lẽ vì cái hai cái tên “Lão Cẩu” và “Tiểu Cẩu” thực chất rất là thú vị? Hai người phải gắn bó, vui vẻ với nhau như thế nào thì mới có thể gọi nhau bằng những cái tên như vậy? Còn nàng thì chưa từng gọi bất cứ ai hay có bất cứ ai gọi nàng bằng những cái tên như thế. Nàng thậm chí chẳng biết những mối quan hệ như vậy có thật sự tồn tại hay không?

Nàng chẳng hề biết. Cái gì cũng chẳng biết.

Cuộc trò chuyện giữa họ vẫn cứ tiếp tục. Nàng vẫn cứ ở đó nhìn mà chẳng biết phải chen chân nói câu gì? Thỉnh thoảng nàng lại quay ra nhìn tên Tiểu Cẩu kia những cái thật sâu mà tự nhắc đi nhắc lại trong đầu mình những câu:

“đồng loại của mình sao? Trông hắn lúc này đâu có như thế? Trông hắn thật vui vẻ.”

“Sao hắn lại trông vui vẻ như vậy? Chẳng phải cuộc hành trình của hắn phải vô cùng khó khăn sao? Đáng lẽ ra hắn nên lo lắng và mệt mỏi mới đúng.”

“v.v…”

“Hắn có cái gì mà ta không có?”

Chợt, cuộc trò chuyện của Tích Nguyệt và Lão Cẩu kết thúc. Nàng nghe thấy Tích Nguyệt bảo nàng cáo từ để ra về. Nàng bỗng dưng phải đối mặt với một khoảng không vô định. Cứ thế mà về sao? Nàng còn chưa muốn về mà? Nàng muốn ở lại nghe thêm truyện, còn muốn nói chuyện với hai thầy trò bọn họ, nàng còn muốn…

“Nếu như không nói bây giờ thì cả đời này sẽ chẳng còn cơ hội nữa!!”- Nàng cố tự gào thét trong đầu mình.

Rồi nàng bỗng ngẩng đầu lên, mặt ửng đó, không ai chú ý nàng nhưng miệng nàng ngập ngừng. Cuộc chiến nội tâm chỉ kéo dài trong một sát na rồi kết thúc, Nàng vội vã nói:

“lão thực sự thích xem trộm con gái tắm sao? Lại còn thích cắn móng chân nữa??”

Giao Lan Lăng trong lòng chết lặng. Đến cả việc thắc mắc tại sao mình lại nói những lời đó mà nàng cũng chẳng bận tâm nữa. Mọi thứ với nàng giờ đều là trống rỗng.

“Mình rõ ràng là có cơ hội mà? Tại sao??”

Qua vài nhịp thở, những thắc mắc đó cũng biến mất. Nàng lại một lần nữa cười, một lần nữa trở về với nàng của thường nhật. Những chuyện tiếp theo, nàng chẳng biết. Không chút suy nghĩ, nàng cứ tươi cười và trả lời như một con búp bê được dây cót sẵn.

Rồi nàng tiếp tục cử động và bước đi chẳng nhớ nổi bất cứ thứ gì.

Cho tới khi Giao Lan Lăng lại một lần nữa suy nghĩ và nghi vấn. Nàng đã thấy mình đứng cùng Tích Nguyệt và Diêu Nhật bước trở vào đường hầm phụ đạo.

Bình Luận (0)
Comment