Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 37 - Thay Mận Đổi Đào

Lúc này sáu người áo đen đáp xuống, nhìn thấy lối vào di tích, một người trong đó thốt lên :

"Qua nhiều năm, tài nguyên di tích bị vơ vét không còn bao nhiêu, không ngờ lại có một di tích ở một nơi bí ẩn như thế này".

Người Thiên Huyết Điện và Long Ba Cung nghe vậy đều ngưng thần đề phòng, bọn họ đã có nhiều người, nay lại còn một thế lực muốn tham gia, vậy mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu.

Nam tử âm nhu của Thiên Huyết Điện đảo mắt : "Nơi này Thiên Huyết Điện chúng ta cùng các đạo hữu Long Ba Cung liên thủ tầm bảo, các hạ vẫn là mời đi nơi khác cho".

Người Long Ba Cung nghe vậy thì thầm mắng không thôi. Đám Thiên Huyết Điện vừa nãy vừa châm chọc, lăng mạ bọn họ không cố kỵ, nay gặp Trát Nguyệt Tông thì như chuột thấy mèo, ngôn ngữ liền hoá lễ độ, muốn kéo người Long Ba Cung cùng xuống nước.

Tú Linh cười tươi như hoa : " Thực chúng ta chỉ liên thủ cùng các vị đạo hữu Thiên Huyết Điện phá cấm. Bây giờ cấm chế đã được phá giải nên không còn là minh hữu".

Người Thiên Huyết Điện tức giận : "Thế nhưng có thêm nhiều người Trát Nguyệt Tông bảo vật sẽ không còn chia được bao nhiêu".

Lôi Tam Minh đáp : "Việc chia bảo vật còn chưa nói, quan trọng chúng ta ở Thanh Lan Hạ, không tiện xen vào vấn đề nội bộ của Minh Huyền Quốc".

Phía Thiên Huyết Điện nghe vậy cảm thấy không thể lôi kéo đành ngậm miệng. Thanh Lan Hạ đang ước gì Trát Nguyệt Tông và Thiên Huyết Điện đánh nhau càng tốt, ở một bên mà vui vẻ đắc lợi, không ngốc mà nhảy vào cũng bùn này.

Một nam tử Trát Nguyệt tông cười sảng khoái:

"Các vị đạo hữu Long Ba Cung thật hiểu đạo lý. Chúng ta và các ngươi trò chuyện có vẻ hợp ý, không bằng liên thủ thì như thế nào, Thiên Huyết Điện cũng chỉ có năm người thôi, pháp lực bị hao nhiều, xem ra cũng dễ giải quyết... hắc hắc".

Đệ tử Thiên Huyết Điện nghe vậy thì sắc mặt đại biến, bọn hắn khẩu khí đối với Long Ba Cung thực không hoà hợp, còn có chút mùi vị đao kiếm, giao tình cũng không vui vẻ gì. Nên tình hình này có chút nguy hiểm.

Long Ba Cung nghe vậy thì động tâm, thực bọn hắn muốn ở một bên ngư ông đắc lợi. Nhưng đoán chừng hai tông môn kia cũng không để yên cho bọn hắn làm thế, dễ phải đối phó cùng lúc hai thế lực. Nói lại, phía Thiên Huyết Điện bây giờ cũng có chút yếu thế.

Người Long Ba Cung nhân thủ ở đây là đông nhất. Nhưng pháp lực do phá cấm chế cũng ít nhiều mất đi. Bây giờ hai lựa chọn này cái nào cũng có cả lợi và hại. Nhất thời tám người đều xoắn xuýt.

Tử Nguyên thấy ba thế lực lớn này canh chừng, kiềm chế gắt gao lẫn nhau thì biết đây là cơ hội tốt. Liền lặng lẽ độn thổ vào di tích.

Các ngươi cứ vui vẻ thật tốt với nhau đi a.

Phía trong vậy mà có một đại sảnh nhỏ sạch sẽ, xung quanh là các mặt đá bằng phẳng. Đối diện bên trong chỉ có một cánh cửa đá duy nhất, Tử Nguyên không di dự liền đi vào trong đó..

Đằng sau cánh cửa là một hành lang cụt, phía trên bức tường có khảm những viên ngọc phát ra ánh sáng. Hai bên tổng cộng có ba lối lẽ, đều có bậc thang đá dẫn xuống lòng đất.

Tử Nguyên chọn bừa một lối đi trong đó mà đi xuống. Không qua bao lâu liền tới một căn phòng. Mở cửa ra thì thấy trong phòng chỉ có một cái bàn đá, một cái bồ đoàn, hai cái ngọc giản.

Tử Nguyên liền nhanh chóng thu bồ đoàn cùng ngọc giản vào túi trữ vật. Liền đi lên vào lối rẽ thứ hai. Lối này thì dẫn đến một dược viên nhỏ dài khoảng hai trượng.

"Trúc Cơ Thảo". Nhìn về một góc của dược viên, Tử Nguyên vui mừng khi thấy những cây linh thảo để tâm này. Bất quá số lượng có vẻ ít.

Tử Nguyên cẩn thận nhổ Trúc Cơ Thảo lên, tổng cộng gồm sáu cây, khoảng bảy mươi năm tuổi. Lấy một hộp ngọc ra cẩn thận đặt linh thảo vào, hắn tiếp tục thu lấy các linh thảo còn lại. Các linh thảo này giá trị liên thành vô cùng kinh người.

"A".

Cửa phòng dược viên bất ngờ mở ra, một gã tu sĩ mặc áo đen của Trát Nguyệt đi vào, thấy Tử Nguyên trong này, đầu tiên là bất ngờ, sau đó lập tức rút trường đao sau lưng ra.

Tử Nguyên cũng không nói hai lời lấy ra Bích Thủy Kiếm giao chiến, rất nhanh trong dược viên, đao mang, kiếm ảnh bay tứ tung bốn phía. Linh thảo trong dược viên mới chỉ được Tử Nguyên thu lấy hơn phân nửa, số còn lại bị ảnh hưởng bởi trường chiến đấu, bị chém nát tơi tả. Tử Nguyên thấy vậy thì lòng nhỏ máu, tiếc nuối không thôi.

Ngay lúc hắn phân thần, trường đao của tu sĩ áo đen chớp thời cơ nhắm cổ hắn mà chém nhanh qua. "Soạt" một tiếng, may mà Tử Nguyên nhanh chân nhảy ra sau, nên chỉ bị rách cổ áo.

Đao pháp của tu sĩ này lăng lệ nóng bỏng. Thân đao toát ra hoả ý mãnh liệt. Cổ áo Tử Nguyên bị chém rách, bốc lên mùi khét lẹt

"Sao ngươi tàn nhẫn vậy? Muốn sinh tử chiến". Tử Nguyên tức giận nhìn tu sĩ áo đen.

"Chết cũng là do ngươi yếu kém, sao lại trách được ta". Tu sĩ áo đen cười hắc hắc.

Tử Nguyên liền trầm mặt xuống, hắn liền ném ra một trương phù lục. Hắn bỗng nảy ra một ý hay.

"Chỉ là một tấm Hoả Đạn Phù, phải gọi Hoả Diễm Đao của ta là gia gia".

Tu sĩ áo đen thấy hành động của Tử Nguyên thì cuồng tiếu, vung đao chém ra. Không ngờ khi chém trúng, một trương Hoả Đạn Phù liền hoá thành gần mười trương tản ra thành gần mười hoả cầu bắn về phía hắn.

Tu sĩ áo đen không kịp trở tay chỉ có thể chém trúng hai hoả cầu, đành giương mắt nhìn số còn lại phóng lên thân thể.

"Ầm ầm".

Thân thể cháy đen ngã xuống, quần áo, tóc đã bị thiêu rụi. Da thịt nổi lên bọng nước do bỏng. Giữa không khí ẩn ẩn có mùi thịt cháy.

Sau khi lại tiến lại xác nhận hắn chưa chết, nhưng cũng phải khoảng ba, bốn ngày mới tự tỉnh lại được, Tử Nguyên gật đầu.

Vừa rồi hắn ra tay chừa lại khuôn mặt. Nên ngoại trừ bám đầy bụi đen nên không bị tổn hao gì. Tử Nguyên lấy ra Hoán Diện Phù, áp vào mặt tu sĩ áo đen, giữa bề mặt trống rỗng của Hoán Diện Phù hiện lên hoa văn giống hệt các đường nét của khuôn mặt tu sĩ này.

"Phốc".

Hoán Diện Phù hoá thành một tấm mặt nạ da, Tử Nguyên đeo lên. Trong nháy mắt, hắn hoá thành bộ dạng y hệt tu sĩ áo đen này.

Tử Nguyên lấy Trữ Vật Phù và các đồ vật của tu sĩ áo đen. Lại lấy từ trong Trữ Vật Phù của tên này một bộ y phục của Trát Nguyệt Tông thay cho bộ đồ bị cháy.

Sau khi kiểm tra mọi thứ ổn thoả, hắn đi lên đại sảnh phía trên. Vừa lúc gặp một tu sĩ của Thiên Huyết Điện đi lên từ một đường khác, tên tu sĩ đấy thấy Tử Nguyên liền dò hỏi :

"Ngươi có thu hoạch được gì hay không?".

Tử Nguyên nhìn thấy sau lưng hắn là đường vào căn phòng có bàn đá, liền hiểu ra, giả tỏ vẻ bực tức trả lời : " Tức chết, căn phòng ta vào vậy mà không có gì, chẳng lẽ nơi này đã bị người khác đi qua. Còn các hạ?".

Tu sĩ Thiên Huyết Điện nghe vậy không hiểu sao thở ra một hơi, cũng trả lời :

"Nơi ta vào cũng thế. Vậy đúng là nơi này đã có người vơ vét qua. Uổng công chúng ta tranh đoạt, lại còn cái gì mà mỗi bên phái một người vào thăm dò, hừ hừ".

Tử Nguyện ỡm ờ : "Còn phải xem người của Long Ba Cung thu hoạch được gì không đã".

Tu sĩ Thiên Huyết Điện nghe vậy như nghĩ điều gì đó, gật gật đầu.

Hai người cứ vậy mà đứng chờ tu sĩ của Long Ba Cung. Tuy hai tông môn này thường xuyên đấu đá lẫn nhau, nhưng bây giờ lợi ích không còn, cũng uể oải không có tâm tư tranh đấu.

Không qua bao lâu, tu sĩ của Long Ba Cung trở về đại sảnh, chính là Lôi Tam Minh. Nhìn thần sắc vui vẻ của hắn, Tu sĩ Thiên Huyết Điện hỏi : " Ngươi có thu hoạch được gì hay không?".

Lôi Tam Minh liền lộ vẻ đề phòng : " Tại hạ thu hoạch thế nào cũng không có liên quan đến các hạ. Phía ngoài còn nhiều người, ngươi không cần tò mò".

Nhìn thấy Tử Nguyên cùng tu sĩ Thiên Huyết Điện đứng cạnh nhau không còn tranh đấu như thường ngày, Lôi Tam Minh tất có lo lắng. Nếu hai kẻ này đánh chủ ý lên người hắn, dù thường ngày hay tranh đấu, khi có lợi ích thì lại liên hợp là chuyện bình thường. Lôi Tam Minh liền lấy người tông môn phía ngoài ra để đe doạ.

Bất quá, đề phòng quá cũng không tốt.

Tử Nguyên và tên tu sĩ Thiên Huyết Điện bốn mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý không nói gì. Ba người cứ thế mang tâm hoài quỷ thai mà ra khỏi di tích.

Ra ngoài, tu sĩ Thiên Huyết Điện kia liền vội vã tiến về đồng bạn mấp máy môi truyền âm gì đấy. Tử Nguyên tiến về đám người Trát Nguyệt Tông, tu sĩ có vẻ như dẫn đầu liền truyền âm hỏi hắn : "Cảnh Đồng đệ, thế nào, thu hoạch được thứ gì?".

Bình Luận (0)
Comment