Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 35 - Cổ Di Tích

Tú Linh hừ lạnh : "Thật hiểm độc, ngươi đây là muốn chia rẽ chúng ta"?

Quan Phách lắc đầu : "Ta không cần làm thế làm gì. Cho dù đúng là vậy, ta cũng chỉ nói sự thật".

Ba người Tú Linh lúc này thật không thể nói gì được nữa.

Cảm thấy không sai biệt lắm, Quan Phách mỉm cười:

"Không biết các ngươi đối với pháp khí có hay không động tâm?".

Tú Linh, Chung Sĩ, Lôi Tam Minh thần sắc tức thì biến hoá, hiển nhiên đã động tâm.

Tử Nguyên cũng âm thầm bất ngờ, uy lực của pháp khí vô cùng mạnh. Muốn thôi động cần có pháp lực của Trúc Cơ Kỳ. Giá trị hơn linh khí không biết bao nhiêu lần.

"Ý của Quan huynh là..." . Lôi Tam Minh nghi hoặc.

Nhìn thấy biểu hiện của mọi người, Lôi Tam Minh vô cùng hài lòng. Xoa xoa cằm chậm rãi giải thích :

"Tại hạ vô tình phát hiện một di tích cổ của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, bên trong bảo vật không ít. Vị trí bí ẩn chưa ai khám phá. Nếu ba vị cam lòng trao Mộc Lôi Thai cho ta, ta sẽ dẫn ba vị cùng tới đó, ai tìm được bảo vật nào thì của người ấy sở hữu".

Ba người Lôi Tam Minh nghe vậy thì kinh hỉ. Di tích của tu sĩ cổ vô cùng quý hiếm, bên trong có vô số bảo vật tuyệt thế. Nếu có cơ duyên, tu vi sẽ đại tăng, thực lực bạo trướng cũng không phải chuyện lạ.

Đồ của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tất nhiên khiến cho một đám Luyện Khí Kỳ đỏ mắt thèm thuồng.

Nhưng ba người cũng không phải kẻ ngốc, Chung Sĩ suy nghĩ một chút rồi nhăn mặt :

"Nếu là di tích của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ quý giá như vậy, vì sao ngươi lại nguyện chia sẻ cho chúng ta, nếu dùng mỗi Mộc Lôi Thai để đánh đổi, nghe cũng quá vô lý".

Tú Linh gật đầu : "Đúng là như vậy, hẳn ngươi phải có mục đích khác. Nếu không nói ra sự thật, chúng ta sẽ không phụng bồi. Không thể nào tin vào một điều hư vô mờ mịt như thế cả".

Lôi Tam Minh đứng một bên không phản bác, hiển nhiên cũng đồng ý.

Quan Phách biểu lộ vẻ mặt không ngoài dự đoán : "Mộc Lôi Thai ta thật sự cần, về lý do thì không tiện nói. Nguyên nhân khác là di tích đó có một tầng trận pháp bao phủ, còn có nhiều người của thế lực khác nữa. Lúc trước bên ta chỉ có vài người nên phải đi tìm viện binh, gặp các ngươi ở đây rồi thì tốt. Nếu chúng ta liên thủ mà nói, hẳn sẽ càng nằm chắc".

Tử Nguyên động dung, lúc trước tại thung lũng bí ẩn của Hoàng Khiếu Tông cũng có một trận pháp bao vây a. Không biết trận pháp này như thế nào.

Lôi Tam Minh nói : "Hợp tác có thể, nhưng Mộc Lôi Thai này phải đến khi đoạt xong bảo vật thì chúng ta mới có thể giao cho ngươi, nếu không chẳng may ngươi đổi ý, giữa đường cắt đuôi bọn ta thì sao?".

Quan Phách không đồng ý : "Cái này càng không được, đến lúc đoạt xong bảo vật, ngược lại các ngươi lúc đó không có gì cố kỵ, trở mặt không giao hàng, ta chẳng phải thiệt lớn".

Chung Sĩ phản bác : "Vậy ngươi muốn như thế nào, phải nói là ngươi cần Mộc Lôi Thai nên mới giao dịch với bọn ta".

"Các ngươi cũng muốn đến di tích cổ tầm bảo vậy". Quan Phách không yếu thế.

Tú Linh đứng ra giảng hoà : "Ta thấy thế này, đợi khi chúng ta nhìn thấy hoặc xác định được bảo vật có tồn tại nhưng chưa thu tới tay được, lúc ấy sẽ giao Mộc Lôi Thai cho ngươi. Đến khi đoạt bảo, sẽ dựa vào bảo sự mỗi người, thế nào".

Lôi Tam Minh xua tay đề nghị : "Nếu có thế lực khác cũng tham gia, chúng ta cùng là người Long Ba Cung nên tạm thời hợp tác đoạt bảo, không nên hành động một mình. Tới khi thành công, chia đều thì tốt hơn".

Nghe thấy Lôi Tam Minh nói hợp tình hợp lý không hề sai, tất cả đều gật đầu biểu thị đồng ý.

Sáu người thương thảo kế hoạch một lúc, mới dẫn nhau ào ào rời đi. Không ai để ý, tại thân cổ thụ gần chỗ mọi người vừa đứng, bóng người Tử Nguyên dần hiện ra.

Vừa rồi đang thi triển độn thổ thuật, hắn không thể không lập tức dùng Nhập Mộc Phù thi triển độn mộc vào cây cổ thụ này.

Lúc ba người Quan Phách tiến tới, phía dưới bọn họ cũng có một người thi triển độn thổ bám theo. May mắn Tử Nguyên thần thức cường đại, khi kẻ kia chưa kịp phát hiện dưới đất có người thứ hai, hắn đã phát hiện đối phương, độn mộc đổi vị trí.

Vốn tưởng là người cùng phe với Quan Phách, tiềm ẩn để đánh lén ba người Lôi Tam Minh, nhưng hoá ra không phải. Đối phương dường như là người của thế lực khác bám theo theo dõi mà thôi. Sáu người vừa rời đi, người kia cũng đi theo đồng phương hướng.

Không biết rõ kẻ đó là ai, nhưng tám phần cũng có liên quan đến di tích cổ kia. Hơn phân nửa tại di tích sẽ không yên bình, phát sinh xung đột lớn. Có lẽ chính mình nên bám theo xem thử có thể toạ hổ đấu, ngư ông đắc lợi hay không.

Chỉ tiếc chưa thu được thứ gì quý giá vào tay, đã phải sử dụng cực phẩm Nhập Mộc Phù. Phù lục này tại bên ngoài chỉ sợ có tiền cũng không mua được. Hắn chỉ có một trương duy nhất. Mà chỉ giới hạn ba lần thi triển. Bây giờ chỉ còn hai lần nữa.

Cũng không thể tại đây lập tức luyện phù.

Thời gian bí cảnh mở ra chỉ có một tháng, hết thời gian sẽ tự động bị truyền tống ra ngoài, hắn phải tranh thủ thời gian vơ vét bảo vật một phen. Không thể lãng phí thời gian quý giá.

Tử Nguyên đợi đám người kia đi trước không xa, kéo dãn khoảng cách đủ cho cái đuôi đang độn thổ kia không phát hiện được mình, cũng lấy ra Độn Thổ Phù, tiềm hành xuống đất bám theo. Nhập Mộc Phù quá quý hiếm, đợi đến thời gian thật sự thích hợp mới sử dụng.

Tử Nguyên thong thả bám theo đám người phía trước. Đường đi khá xa, địa hình phức tạp đổi hướng liên tục. Nếu mà tự mình chạy loạn chắc chắn sẽ không thể nào tới.

Sáu người... không, là bảy người phía trước vội vã mà đi, nên các loại linh thảo, linh dược dưới mặt đất đều bị bỏ qua. Ngược lại tiện nghi cho Tử Nguyên, bám theo phía sau thong thả vơ vét đầy túi không bỏ sót thứ gì.

Sau khi đi được không sai lắm ba mươi dặm, cả đám tới một tiểu cốc bí ẩn.

Phía dưới tựa vào một vách đá khổng lồ là một cánh cửa to lớn không biết làm bằng vật liệu gì, thế nhưng màu sắc so với vách đá thì không khác chút nào. Nếu không có một đám người phục trang khác nhau đứng tụ tập trước đấy, chỉ nhìn sơ qua mà không quá chú ý thì sẽ lơ đãng mà bỏ qua.

Cảm nhận được người độn thổ phía trước nhân lúc không có ai để ý, nhảy lên đứng phía sau một nhóm người khác khiến Tử Nguyên cười thầm .

Hắn liền di chuyển tới gần để quan sát rõ hơn. Về phần ý định trực tiếp độn thổ để đi vào di tích thì hắn không bao giờ nghĩ tới. Nghe những người kia nói, di tích này có pháp trận bảo vệ. Độn Thổ Phù di chuyển trong lòng đất bình thường thì được, pháp trận thì không. Chẳng may phía dưới đất cũng có pháp trận bảo vệ, hắn tiến vào xúc động cấm chế, bị mọi người phát hiện thì không tốt chút nào.

Lúc này đám người đã đáp xuống bên cạnh hai người mặc y phục giống hệt phía dưới, Tử Nguyên liền tập trung quan sát kỹ.

"Là hai vị đạo hữu của Lục Long Mạch, vậy Long Ba Cung chúng ta càng thêm nắm chắc rồi". Chung Sĩ thấy phe mình có thêm hai nhân thủ, không nhịn được vui mừng.

Đám người này miệng lẩm bẩm nhưng không phát ra âm thanh gì, Tử Nguyên biết đây là truyền âm nhập mật, dùng pháp lực trực tiếp cách không giao tiếp không phát ra âm thanh, khiến người bên ngoài không thể nghe được.

Bất quá Tử Nguyên thần thức cường đại hơn đồng giai nhiều, lại cố ý độn thổ đến vị trí gần hơn để nghe càng rõ ràng.

"Không ngờ cũng có Thiên Huyết Điện ở đây". Tú Linh kinh ngạc nhìn về nhóm người mặc áo đỏ cách đấy không xa.

Bình Luận (0)
Comment