Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 25 - Tương Kế Tựu Kế

Tử Nguyên thuê một phòng trọ tại một lữ quán ở Trúc Linh Trấn, vốn dự định luyện tập vẽ ba loại phù văn mới.

Chợt phía dưới bụng vang lên vài tiếng kêu. Hắn mới nhận ra tu vi Trúc Cơ Kỳ mới có thể ích cốc, không cần ăn a.

Từ khi rời khỏi địa bàn Hoàng Khiếu Tông, không được huyết vụ của pháp trận quỷ dị kia nuôi dưỡng, hắn đã không thể nhịn đói.

Trong khoảng thời gian này, Tử Nguyên đều ở tại những quán trọ của phàm nhân, hàng ngày đều được phục vụ đồ ăn. Ngày nay ở tại Trúc Linh Trấn, thì không có.

Đối với những tu sĩ không thể ích cốc, thì bên ngoài có một loại đan dược là Tích Cốc Đan, ăn một viên có thể nhịn được năm ngày.

Tử Nguyên lại phải ngoài mua một lúc vài chục viên Tích Cốc Đan, khi định trở về lữ quán thì hắn nhướng mày.

Hắn liền thay đổi phương hướng, đi ra khỏi Trúc Linh Trấn. Ban đầu tốc độ phi hành vô cùng chậm, đi một đoạn xa, hắn liền không phi hành trực tiếp nhảy xuống đất thi triển khinh công, lẩn vào khu rừng phía dưới.

Phía xa, hai bóng hình yểu điệu thon thả đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, một người trong đó lên tiếng:

"Đại tỷ, chẳng lẽ hắn phát hiện chúng ta?".

Thân ảnh bên cạnh lắc cái cổ thon tròn trắng trẻo :" Cho dù là thế, bây giờ cũng không cần để ý quá nhiều. Nếu đã bại lộ, vậy thì trực tiếp đuổi theo, không thể để đối phương chạy thoát".

Người kia gật đầu, hai người không còn ẩn nấp, liền tăng hết tốc độ đuổi theo Tử Nguyên.

Ở một góc khác, ba đạo thân ảnh vừa di chuyển, vừa hướng nhau nói chuyện:

Một người áo đen cười hắc hắc:

"Mã huynh đệ, không phải ngươi thường ngày rất tự tin với linh khí ẩn hình của mình, hôm nay quả thực hữu danh vô thực nha".

"Ta cũng không hiểu tại sao lại như thế, thường ngày Tráo Du Hình rất cơ linh, chẳng lẽ thần thức tiểu tử này đạt ngưỡng Trúc Cơ Kỳ?". Người râu quai nón bên trái hắn không cam lòng nói.

"Đối với chúng ta còn có gì cố kỵ, ngươi không cần ngại, linh khí không tốt thì cứ trực tiếp thừa nhận, ngươi chẳng lẽ sợ ném đi bản mặt mình?". Người áo đen giọng nói mang theo giễu cợt chi ý.

Người kia không yếu thế:

"Đã thế thì sao, sao ngươi không tự thi pháp ẩn nặc, còn mượn nhờ linh khí của ta, tiểu tử thúi".

"Ngươi nói ai là tiểu tử thúi?!".

"Được rồi, chớ làm rộn. Nhanh tập trung đuổi theo, mặc kệ là tiểu tử kia đã phát hiện, nếu để đối phương chạy thoát thì mọi công sức chúng ta thành đổ sông đổ bể". Một thanh niên bộ dáng khô gầy lên tiếng.

Tựa hồ danh khí thanh niên khô gầy này không nhỏ, hai người kia nghe vậy không tiếp tục mở miệng, chỉ liếc nhau rồi hừ lạnh.

...

Tử Nguyên sau khi mua Tích Cốc Đan, thì cảm thấy phía sau có vài con chuột bám đuôi theo dõi. Vốn hắn chấn kinh nhưng sau khi lờ mờ cảm nhận khí tức, biết đây chỉ là một đám Luyện Khí Kỳ nên rất nhanh bình tĩnh lại.

Hắn liền tương kế tựu kế, đổi hướng chạy ra ngoài Trúc Linh Trấn. Sau khi tới một khu rừng lớn, hắn liền giải thuật phi hành, nhảy xuống dùng khinh công lợi dụng địa hình rừng rậm, giả làm bộ dáng phát hiện ra kẻ địch rồi hốt hoảng lẩn trốn.

Không khó để nhận ra có hai nhóm người bám theo hắn. Một nhóm có khí tức quen thuộc, nếu đoán không nhầm là tỷ muội Viên Mạn Nguyệt đi. Một nhóm khí tức mơ hồ không rõ, số lượng vài ba người, ắt hẳn có công pháp hoặc linh khí ẩn nặc đặc thù. Về phần lý do bị bám đuôi, Tử Nguyên không khó để đoán ra.

Hai nhóm người đằng sau cũng không thể ngờ được Tử Nguyên có thần thức viễn siêu đồng giai, lại mang bảo vật Cố Dao Nhẫn bên mình, công phu cố gắng ẩn nặc vô tác dụng.

Đám người phía sau gặp rừng cây rậm rạp, công pháp không phù hợp khi truy đuổi trong này, tầm mắt lại bị cản trở. Không thể phi hành quá cao, phải hạ thấp độ cao xuống, khiến tốc độ giảm không ít.

Ngược lại Tử Nguyên đối với trò đuổi bắt ở địa hình như thế này vô cùng quen thuộc, như cá gặp nước, đem hai nhóm bám đuôi dắt mũi chạy vòng vòng.

Nhóm truy bắt thấy khí tức Tử Nguyên thoắt ẩn thoắt hiện thì rất khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn đuổi theo. Nhưng qua một hồi thì bắt đầu chửi ầm lên không thôi.

Người áo đen phẫn nộ hướng thanh niên cao gầy : "Đại ca, nếu bắt được thì phải cẩn thận hành hạ kẻ này thật tốt".

Thanh niên cao gầy trầm mặc không nói, hắn cũng đầy một bụng khó chịu. Làm việc chặn đường cướp của này bao lâu, hắn cũng gặp nhiều sự tình. Hôm nay bị một người trông yếu kém trẻ tuổi đem bọn hắn dắt vòng vòng như đùa bỡn thế này, nói không có chút tức giận nào là giả dối.

"A, khí tức đối phương hình như đang suy yếu dần, có vẻ như hắn đang cạn dần pháp lực". Nam tử râu quai nón bên cạnh chợt vui mừng phát hiện.

Hai mắt người còn lại sáng lên, nhưng thanh niên cao gầy vẫn lí trí : "Cần phải cẩn thận, nói không chừng có quỷ kế hoặc bẫy rập".

Người áo đen và nam tử râu quai nón dồn dập gật gật đầu, bất quá có lọt tai từ nào hay không thì không nói. Ba người cứ thế tăng tốc, nghĩ đến "con mồi" phía trước thân gia không ít bất giác trong lòng nổi lên nhiệt hỏa.

Những người này không biết Tử Nguyên dùng thủ pháp đặc biệt, lấy pháp lực duy trì khinh công của võ giả Luyện Linh Sĩ, pháp lực không tổn hao bao nhiêu, mà tốc độ không hề kém phi hành trên không.

Hắn cố ý dẫn đám người đằng sau chạy một quãng dài để tiêu hao pháp lực bọn chúng, lại cố ý giả phát ra khí tức dần dần suy yếu. Đám người này bị một phen đùa bỡn thử thách sự kiên nhẫn, lại phát hiện khí tức Tử Nguyẻn dần giảm xuống, cho dù đoán có bẫy rập, e là cũng không kìm được vẫn đâm đầu vào.

"Các ngươi đã thích trấn cướp, ta liền chơi với các ngươi".

Cảm thấy không sai biệt lắm, Tử Nguyên lúc này đã tiến đến một bãi đất bằng phẳng trống trải, hắn liền lấy ra Độn Thổ Phù thôi động. Mặt đất dưới chân một dạng như bùn nhão, cả thân thể hắn sau một khắc liền chìm xuống, biến mất dưới mặt đất.

Hai nhóm người di chuyển ở hai hướng đối diện, vừa tiến đến không xa, chưa kịp vạch ra lớp cây bụi che khuất, liền thấy trước mặt mỗi nhóm hiện ra hơn mười tấm phù lục rung rung, chợt bạo nổ.

"Hỏa Đạn Phù".

"Ầm ầm". Hơn hai mươi trương phù lục nổ tung. Tử Nguyên không dùng Hỏa Đạn Phù để tấn công, mà nhân lúc hai nhóm người này chưa nhận biết được có thêm "đồng đạo", liền ném tặng lượng lớn phù lục rồi kích nổ để che mắt. Cũng bởi bọn họ trong tiềm thức mặc định xung quanh không có ai, thần thức một mực khóa chặt khí tức Tử Nguyên, nên mơ mơ hồ hồ bị tính kế.

Hai nhóm người này chưa kịp định thần đã phải tế ra linh khí, phù lục chống lại uy lực tự bạo của Hỏa Đạn Phù, nhất thời khói bụi mù mịt bao trùm lấy một vùng.

Đúng lúc này, một giọng nói vui mừng xen lẫn hốt hoảng, vội vàng vang lên:

"Đa tạ các đạo hữu hỗ trợ, giúp ta cầm cự thêm một lúc để hồi phục pháp lực, sẽ dễ dàng thu thập đám tiểu tặc này".

Khói bụi tan đi, hiện ra đám Viên Mạn Nguyệt thân y phục lụa đen, đeo mạng che mặt cùng phía đối diện là ba nam tử, một cao gầy, một râu quai nón, một áo đen to béo.

Tiếng hô vừa rồi là của Tử Nguyên, hắn dùng Độn Thổ Phù ẩn nấp dưới đất, vị trí lại là ở giữa hai nhóm người. Lại thêm ảnh hưởng bởi âm thanh tự bạo của Hỏa Đạn Phù, thế nên hai nhóm này đều mặc định tiếng nói vừa rồi thốt ra ở phía nhóm đối diện.

Đám người này nghĩ tình hình này nói gì cũng vô ích, đối phương dường như đã mai phục sẵn, nếu bỏ đi thì thành ra công cốc, ngược lại còn có thể bị đuổi theo cuốn lấy, chờ khi thanh niên chạy trốn kia hồi phục pháp lực gia nhập chiến đấu thì phe mình sẽ bất lợi. Còn không bằng tiên hạ thủ vi cường, nếu thành công khống chế những người này, thu hoạch sẽ lớn hơn nhiều.

Song phương không hẹn mà đánh. Hai nữ tử vận lụa đen, đeo mạng che mặt kia lại là ra tay trước. Một người tế ra một linh khí cây roi dài bằng kim loại dài hơn hai trượng, công phu tiên pháp không tệ. Đầu roi vừa đâm vào thanh niên cao gầy, thân roi liền uốn cong đập vào mặt áo đen to béo. Áo đen to béo liền vận thủ đoạn chống đỡ, thì không như tưởng tượng, thân roi không đập vào hắn mà lại bật ngược lại, cả mũi roi và thân roi quất mạnh vào nam tử râu quai nón bên kia.

Nữ tử bên cạnh lấy ra một cây cung hoa văn màu hắc hồng, rút ra mũi tên sau lưng, đầu mũi tên hiện lên một đoàn linh hỏa nóng bỏng, ở một bên liên tục bắn tên hỗ trợ nữ tử kia thi triển tiên pháp. Tư thế kéo cung vô cùng hiên ngang đẹp mắt, Tử Nguyên ở dưới lòng đất không nhịn được phải xuýt xoa khen ngợi một phen.

Tuy cả hai vận y phục giống nhau, đều đeo mạng che mặt, dáng người không khác nhau là mấy những không khó để nhận ra, người đang dùng tiên pháp có đôi mắt như thu thủy, lông mày lá liễu cong cong có vài phần cổ linh tinh quái kia là Viên Mạn Nguyệt, người còn lại vốn tưởng là Viên Mạn Kha nhưng nhìn kỹ thì không phải.

"Chẳng lẽ là tam tỷ muội?".

Về ba gã nam nhân kia, động tác cũng không chậm. Cả ba mỗi người xuất ra ba thanh linh khí trường thương theo thứ tự mang ba thuộc tính: Thủy, Mộc, Hỏa. Có tác dụng bổ trợ cho nhau, uy năng không tệ. Rõ ràng đây là một bộ trường thương mang tính liên hợp trận kích.

Vốn ban đầu ba người còn luống cuống tay chân một phen, vừa bị cây roi như mãng xà uốn éo theo một quỹ đạo khó đoán quấn lấy, một bên nữ tử cầm trường cung kia liên tục bắn ra những mũi tên hỏa diễm nóng bóng.

Bất quá, ba người thường phối hợp cùng nhau đã lâu, lại ăn ý với nhau, sau khi bình tĩnh liền dần kiểm soát được thế cục.

Áo đen to béo cầm trường thương màu lục thuộc tính mộc, đảm nhiệm phòng ngự, từ đầu cây thương hóa ra ảo ảnh tấm khiên gỗ phát ra lục quang, chống đỡ các đợt công kích của cây roi.

Nam tử râu quai nón dùng trường thương màu lam thuộc tính thủy, chuyên tâm đỡ những mũi tên hỏa diễm bắn tới.

Vốn thuộc tính khắc chế lẫn nhau, sau khi đánh bay một mũi tên bắn tới, quang mang màu lam trên cây thương phát ra âm thanh xèo xèo, màu sắc ảm đảm một chút. Gã râu quai nón lại phải vận pháp lực bổ sung, quang mang lại sáng lên như cũ.

Gã thanh niên khô gầy dùng cây thương tính hỏa lực công kích mạnh hơn hai cây thương kia, đảm nhiệm việc tấn công liên tục vào Viên Mạn Nguyệt.

Bất quá, cây roi kim loại nàng sử dụng lại dài hơn hai trượng, tiên pháp vô cùng ảo diệu, xung quanh lại là một bãi đất không gian rộng lớn trống trải nên tiên pháp của Viên Mạn Nguyệt càng là làm ít công to, thoải mái thi triển không cố kỵ, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng ngự. Đối phương sau vài lần suýt bị quất trúng thì sinh ra cố kỵ, không dám tiếp cận gần mà chỉ đứng từ xa phóng ra hư ảnh trường thương liên tục công kích nhị nữ.

Nhất thời hai bên dây dưa cầm chân nhau không phân thắng bại. Tử Nguyên ở dưới lòng đất thì nằm bắc chân chữ thập xem tràng chiến đấu hỗn loạn một cách vui vẻ. Lại được một phen thỏa mắt khi thấy Viên Mạn Nguyệt cong cong cái eo, liên tục chuyển động đôi chân thon dài linh hoạt như tiên nữ đang múa tiên. Nữ tử bên cạnh thì ưỡn bộ ngực cao ngất, dây cung ép chặt vào ở giữa chia đôi đôi nhũ phong ra. Nàng mặc một bộ y phục lụa đen bó sát, nên hình ảnh này càng mang tính sát thương chí mạng.

"Ách". Suýt chút nữa Tử Nguyên chảy cả máu mũi, may mà kìm lại được.

Bình Luận (0)
Comment