Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 10 - Đoạt Nhân

Đám người Tử Nguyên tất nhiên không dám làm ra hành động gì quá phận. Giờ phút này trái tim trong lồng ngực Tử Nguyên đang đập thình thịch không thôi. Khi nhìn thấy vị sứ giả Phù Linh tông này cưỡi phi thuyền đằng không, nội tâm hắn bỗng nảy sinh khát vọng vô cùng mãnh liệt. Sẽ có một ngày hắn có thể đằng vân giá vũ như vậy a.

Khi Tử Nguyên đang cố đè nén lại cảm xúc, một vị công tử thế gia vẻ mặt non nớt, thân mang y phục lam sắc hớn hở bước lên đầu tiên. Những trưởng bối, tùy tùng đi theo hắn cũng một vẻ mặt vui mừng, hâm mộ không thôi.

Cũng không có gì lạ, mặc dù để bái nhập vào tiên môn chỉ cần một cái Dẫn Tiên bài, nhưng tài nguyên để có một danh ngạch lại vô cùng khổng lồ, gia tộc bình thường cũng khó mà xuất ra một lượng tài nguyên như thế mà không bị tổn hại thảm trọng gì, thậm chí có thể ảnh hưởng căn cơ về sau

Mà cho dù ngươi có nguồn kinh tài hùng hậu đến mấy đi chăng nữa, mà thân mang tàn linh căn hoặc không có linh căn thì cũng vô dụng.

Tuy khi muốn thật sự bái nhập tiên môn, còn cần qua nhiều vòng kiểm khảo. Bất quá, những điều đó trong tâm trí những người này không đáng bận tâm. Cho dù có được cơ hội dù nhỏ nhoi cũng sẽ cố gắng nắm chặt không buông.

Bởi thế, khi nhìn những hậu bối, thiếu gia được thiên địa chiếu cố, ai ai mà không ghen tỵ. Bất quá, khi những thiếu niên này trở thành tiên nhân, gia tộc bọn họ cũng chắc chắn sẽ được chiếu cố, địa vị so với các thế lực khác tăng lên nhiều. Nghĩ đến đấy, sắc mặt những thế gia nhân này dễ chịu hơn không ít.

Nói đi thì cũng phải nói lại, vị công tử Tử gia bị Tử Nguyên giết chết cũng thực xui xẻo, được gia tộc chuẩn bị chu toàn lại chết một cách lãng xẹt dưới tay hắn. Ngược lại lại tiện lợi cho Tử Nguyên. Người Tử thế gia chắc hẳn đã biết chuyện này, có khi giờ này vẫn đang dậm chân lôi tám đời kẻ giết hảo hậu bối của mình ra mà chửi không thôi.

Có điều kẻ đấy hiện giờ chẳng còn bận tâm đến chuyện gì khác ngoài cái cầu thang bạch ngọc trước mắt.

Lam y thiếu niên tiến lên đầu tiên kia Tử Nguyên nhớ tên hắn là Chí Trường. Quản gia hắn trong ngày trước vừa tiến đến làm quen với Tử Nguyên. Ở đây ai nhìn vào thân cô thế cô của Tử Nguyên cùng y phục của hắn cũng đều biết là tán tu cả.

Mà tán tu nếu không phải một người có tư chất kinh diễm , thân mang linh căn tuyệt hảo thì chắc chắn sẽ không dám xuất ra tài lực một cái danh ngạch cho hậu bối. Bởi vì điều đó có thể sẽ quẹt sạch thân gia của họ hoặc hơn thế nữa.

Chính vì thế, sự xuất hiện của tán tu là rất đáng chờ mong. Người khác làm quen, lôi kéo là chuyện dễ hiểu. Ở đây gồm hai người bao gồm Tử Nguyên, và một thiếu niên đi cùng một trưởng bối khác.

Vị lam phục thiếu niên kia vừa bước lên cầu thang bạch ngọc, Dẫn Tiên bài bỗng tự thoát li cơ thể hắn, bay vụt lên đáp xuống tay tiếp dẫn sứ giả. Vị này khẽ búng ngón tay, một tia lục sắc quang mang bắn vào lệnh bài, lệnh bài chợt rung lên nhè nhẹ. Thấy vậy hắn gật gật đầu, định mở miệng nói gì đó.

Đúng lúc này, dị biến chợt nổi lên.

Một tia chớp đen nhanh như điện xẹt không biết từ khi nào xuất hiện giữa không trung, nhanh như thiểm điện phóng xuống cầu thang bạch ngọc.

Cầu thang bạch ngọc nhìn vô cùng chắc chắn, ấy vậy mà khi bị tia chớp đen chạm vào lại như lụa giấy, tức khắc bị cắt đôi rồi nương theo một tiếng thanh thúy, vỡ tan thành từng điểm ánh sáng tiêu thất trong hư không.

Lam phục thiếu niên đang đứng ở bậc thang đầu của cầu thang liền chịu lực phản chấn, cơ thể như diều đứt dây bay thẳng về phía đám người giữa quảng trường, hộc ra vài ngụm máu rồi ngất lịm.

Cả đám người bàng hoàng, nhất thời bị kinh biến doạ cho đứng chôn chân một chỗ.

Sứ giả tiếp dẫn liền hướng mắt về một chỗ trống không trong không trung, phẫn nộ quát lớn:

" Kẻ nào dám cả gan quấy rối sự tình Thăng Linh, còn không mau hiện thân!"

Lời vừa dứt, một thanh kiếm màu vàng cổ toả quang mang hoàng sắc không biết bằng cách nào bỗng hiện trên tay tiếp dẫn sứ giả, mang theo khí thế to lớn, đâm về chỗ hắn vừa nhìn trong khoảng không.

Tia chớp đen sau khi đánh vỡ cầu thang bạch ngọc, liền bay trở về, vừa kịp lúc đánh chặn hoàng kiếm.

"Keng".

Một tiếng trầm trọng truyền ra. Hoàng kiếm và tia chớp đen bất phân thắng bại rung rung bắn ngược về hai phía đối diện.

Hắc quang chợt loé, hiện ra hai thân ảnh mang hắc y, mặt che kín bằng khăn đen. Một béo lùn, một cao gầy. Bên tay áo mỗi người còn có một hoa văn bán nguyệt.

Tia chớp đen bay về rồi nhẹ nhàng đáp trên hắc y béo, hiện ra một cây trường mâu đen kịt nhìn vô cùng nặng nề, phía đầu cán khảm một hồng sắc tinh thạch toả ánh sáng le lói.

"Dạ Tĩnh, Vị Miên, ra là các ngươi. Đám thảo khấu các ngươi gần đây phá phách sự tình thu nhận đệ tử của các môn phái khác chưa đủ, còn dám bắt cóc các đệ tử, cho là không ai trừng trị được các ngươi hay sao"?

Tiếp dẫn sứ giả sau khi nhìn thấy dung mạo hai kẻ vừa hiện ra, vẻ mặt liền hiện ra một tia lo lắng nhưng rất nhanh biến mất không dễ nhận ra.

" Phù Linh tông các ngươi nếu phái ra tu sĩ Kết Đan Kỳ đi làm chuyện cỏn cỏn thu nhập đệ tử này thì chúng ta còn e ngại một chút, còn bây giờ thì, hắc hắc."Cao gầy hắc y cười khinh thường.

"Các ngươi rốt cục là tổ chức nào, có gan bỏ khăn che mặt ra?".Tiếp dẫn sứ giả quát lớn chất vấn.

"Vị Miên, không nói nhảm nữa, hành động nhanh!" Béo lùn hắc y không thèm để ý lời nói tiếp dẫn sứ giả. Sau khi lạnh lùng nói một câu với đồng bọn, liền phất tay ném ra không trung một cây bạch kỳ hoa văn huyền ảo.

Tiếp dẫn sứ giả thấy vậy tức giận, ném ra hoàng kiếm lên không trung rồi niệm pháp quyết huy động. Phía sau lưng hắn, hai đạo kim sắc vọt ra . Thì ra sứ giả tiếp dẫn Phù Linh tông không chỉ có một mà còn hai người ẩn náu trong phi thuyền. Một mỹ phụ, một thanh niên

Hắc y béo lùn ngạc nhiên, rồi nhanh chóng trên mặt hiện lên một tia châm chọc, bấm niệm pháp quyết. Một luồng ánh sáng chói mắt từ bạch kỳ loé lên. Đám người tiếp dẫn sứ giả không kịp đề phòng, nhất thời bị khuất đi thị giác.

Khi ba người vừa mở mắt ra, xung quanh bỗng tràn ngập hơi nước khiến cả ba không nhìn thấy gì , ẩn ẩn còn thấy vài giọt nước đọng trên áo bào. Trong hơi nước, hành động của cả ba bị trì trệ đi không ít .

"Không xong, đám đệ tử tiếp dẫn phía dưới". Bên trái hoàng bào trung niên sứ giả là hoàng bào mỹ phụ, giật mình kinh hô.

"Bình tĩnh, có vẻ bạch kỳ kia chỉ là một cái trung phẩm linh khí nên thủy khí của nó mới như thế này, trước tiên ở gần nhau. Dùng Mãn Hoả Phù đánh tan thủy khí để tránh địch nhân ám sát". Trung niên sứ giả cất tiếng trấn an, đoạn, lấy ra từ tay áo một xấp "giấy" màu xanh hồng , ném vào thủy khí.

Hai vị sứ giả khác cũng làm ra hành động tương tự.

Trong thủy khí nhanh chóng xuất hiện hơn mười lăm xấp phù lục xanh hồng lơ lửng, đột nhiên đồng loạt nổ tung, hoá thành hồng sắc hoả diễm hừng hực giữa không trung rồi nhanh chóng bay bổng càn quét xung quanh . Thủy khí chỉ cần chạm vào hồng hoả liền như thực thể, chậm rãi bị đốt hoá thành khói đen tiêu nhập vào hư không.

Chỉ trong vài nhịp hô hấp, thủy khí nhanh chóng bị đánh tan. Tam sứ giả vừa phất tay đánh tan luồng khói đen cuối cùng, liền nhìn thấy phía dưới đám người thế gia phía dưới đang nằm ngất do không chịu nổi linh áp tranh đấu của các tu sĩ, còn những tên thiếu niên chuẩn bị bái nhập Phù Linh Tông thì không thấy bóng dáng đâu.

"Đáng chết, sư huynh ...". Thanh niên sứ giả còn lại nhìn thấy cảnh liền dậm chân tức giận, quay đầu về phía trung niên nhân mấp máy môi định nói gì đó.

"Lần này là bọn chúng chuẩn bị quá kỹ, khi bắt đi đám thiếu niên kia mà ta không cảm nhận chút linh lực dao động nào, chứng tỏ chúng dùng cực phẩm linh khí hay thủ pháp đặc thù nào đó, chỉ tiếc ta quá chủ quan".

Không đợi thanh niên kia nói tiếp, trung niên nhân căm phẫn nói ra, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Sư huynh không cần phải tự trách. Tông môn đã rút kinh nghiệm từ những môn phái khác mà an bài thêm hai chúng ta, thêm vài linh khí cùng phù lục đặc thù, vậy mà không kịp xuất ra hết đã thất thủ, ài" .Mỹ phụ thở dài.

"Hai vị sư đệ sư muội chớ nản, khi về tông môn, ta sẽ tự nhận trách nhiệm lầm này. Còn bây giờ nhanh chóng bẩm báo, thời gian không lâu biết đâu các vị sư thúc có biện pháp truy tung."

Hai người còn lại cũng đành gật đầu bất đắc dĩ, trung niên nhân lấy ra một tấm phù lục đặc thù, đánh ra vài tia pháp quyết, lẩm bẩm vài câu rồi ném lên, phù lục nhanh chóng hoá thành một đạo kinh hồng bay về phương xa.

"Ta đã dùng phù lục truyền tin, bây giờ chúng ta đi dò xét xung quanh xem có tra được manh mối nào không. Những kẻ này đào thoát mà không để lại chút linh lực dấu vết gì, sư đệ sư muội nhớ cẩn thận đề phòng".

Sau khi trung niên nhân ra lệnh, hai người còn lại nhẹ gật đầu. Đoạn, chia ra ba hướng dò xét, tuy không hi vọng tìm được manh mối gì nhưng cũng không cam tâm, trước khi đi còn tiện tay bắn vào mỗi người hôn mê phía dưới một đạo linh lực mỏng manh để chữa thương thế.

Bình Luận (0)
Comment