Tiên Thê Rất Ngọt Ngào: Ông Xã, Đừng Quá Hư

Chương 5

Vì vậy, Hách Kính Nghiêu nhìn vào đôi của cô thật sâu, mở miệng nói: "Tới đây."

Giọng nói của anh trầm thấp lại quyến rũ.

Hàm răng Tô Chỉ Hề run lên, đi về phía trước một bước đầy cứng ngắc.

"Tới đây, tôi sẽ không ăn em!" Hách Kính Nghiêu hơi nhíu mày, rất ít khi anh tiếp xúc với phụ nữ, chẳng phải người phụ nữ nào cũng thích dán lấy đàn ông sao?

Tô Chỉ Hề hít sâu một hơi, thôi, sớm muộn cũng chết, xung quanh nhiều vệ sĩ như vậy, chắc chắn cô không trốn không thoát đâu.

Nghĩ tới đây, cô bước từng bước đi đến trước mặt Hách Kính Nghiêu.

"Lại gần một chút." Giọng Hách Kính Nghiêu trở nên khàn khàn.

Cô chỉ tiến lên phía trước hai bước, khoảng cách gần như thế này cô chỉ cần đưa tay ra là có thể sờ đến mặt của anh rồi.

Hách Kính Nghiêu hít sâu một cái.

Không có, không có cảm giác buồn nôn, ngược lại có một hương thơm thấm vào ruột gan, sâu kín, khiến cho lòng anh ngứa ngáy.

Tô Chỉ Hề nhìn đến ánh mắt của người đàn ông, trong lòng run lên.

"Hách... Thiếu gia Hách, tối hôm qua tôi không cố ý, rất xin lỗi." Cô quyết định mở lời nói xin lỗi trước.

Kết quả, khuôn mặt của người đàn ông đột nhiên biến đổi, từ trên ghế sofa đứng lên đầy mạnh mẽ.

Bây giờ Tô Chỉ Hề mới phát hiện, người đàn ông này thật sự rất cao, cô cao 1m65 cũng chỉ có thể miễn cưỡng đến bờ vai của anh.

Thấy anh đứng lên, Tô Chỉ Hề còn tưởng rằng anh muốn ra tay đánh mình, cô sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Người đàn ông lại đặt tay lên trên mặt của cô.

"Tại sao trên mặt của em lại có dấu vết này? Ai đánh?" Lông mày anh nhíu lại, không vui hỏi.

Tô Chỉ Hề sững sờ, thì ra, anh thình lình đứng lên là vì thấy dấu tay trên mặt cô sao?

Hách Kính Nghiêu thấy cô không nói lời nào, đưa ánh mắt nhìn về hướng Tô Quốc An và Lâm Thục Nguyệt: "Là bọn chúng làm?"

Thấy ánh mắt sắc bén của Hách kính Nghiêu nhắm vào người mình, Tô Quốc An khẩn trương nói: "Hách...Thiếu gia Hách, con gái tôi không nghe lời, nên tôi...tôi phải dạy dỗ nó."

"Ai cho phép ông đụng vào người phụ nữ của tôi?" Hách Kính Nghiêu lạnh lùng nói.

Cái gì! Người phụ nữ của tôi?

Tô Chỉ Hề ngây dại, Tô Quốc An đứng ở bên kia cũng ngây dại!

"Thiếu gia Hách, tối hôm qua... Tối hôm qua con gái tôi..."

"Tối hôm qua cô ấy ở cùng với tôi." Hách Kính Nghiêu nhếch khóe môi, "Có vấn đề gì sao?"

Tô Quốc An hít vào một hơi lạnh.

Lâm Thục Nguyệt nghẹn ngào hét lên: "Chuyện đó không thể xảy ra."

Lập tức Tô Quốc An cảm thấy nghi ngờ: "Thục Nguyệt, em đã biết những gì?"

Lâm Thục Nguyệt hơi co rúm lại, lắc đầu không nói. Tối hôm qua dựa theo những gì Liên Hề sắp xếp, con bé Tô Chỉ Hề này rõ ràng đã ở cùng một người đàn ông nghèo hèn đáng khinh, làm sao có thể biến thành thiếu gia Hách tiếng tăm lừng lẫy!

Hách Kính Nghiêu không có hứng thú mà xem bọn họ nội chiến cái khỉ gió gì, anh nâng khuôn mặt Tô Chỉ Hề lên, nhìn thấy trên gò má in dấu tay rõ ràng, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tô Chỉ Hề sững sờ nhìn khuôn mặt giận dữ của anh, trong nội tâm xuất hiện sự ấm áp không hiểu nổi.

"Đi, tôi mang em đi gặp bác sĩ." Nói xong, anh quay đầu dặn dò ông chú, "Lý Bá, ông ở lại xử lý mọi chuyện."

"Vâng, thiếu gia." Lý Bá dứt khoát lên tiếng, "Nên làm cái gì với nhà họ Tô bây giờ?"

"Trước hết bỏ qua cho bọn họ, chờ tôi rảnh rỗi rồi nói sau." Sau khi nói xong những lời này, anh còn thản nhiên liếc nhìn Tô Quốc An.

Lập tức mồ hôi của Tô Quốc An rơi như mưa.

Hách Kính Nghiêu nắm lấy tay Tô Chỉ Hề dẫn cô đi ra ngoài. Anh cao lớn chân lại dài, bước chân cũng rất lớn, cả người Tô Chỉ Hề đã mềm nhũn, bị anh kéo đi người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Hách Kính Nghiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Tô Chỉ Hề cho là anh ghét tốc độ chậm chạp của mình, lắp bắp giải thích: "Tôi... Tôi hơi mệt mỏi..."

Ai biết một giây sau trời đất quay cuồng, không đợi cô kịp phản ứng, Hách Kính Nghiêu đã ôm cô vào trong lòng.

Hình như người đàn ông còn cười khẽ một tiếng: "Rất xin lỗi, tôi quên mất, bây giờ chắc chắn eo và chân của em đều mềm nhũn."

Toàn thân Tô Chỉ Hề căng cứng. Hơi thở đàn ông mãnh liệt đang bao phủ lấy cô, khiến cho cô mất đi khả năng suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment