Tiên Đế Trẻ Trâu

Chương 41 - Em Tìm Anh

Sau khi thu dọn xong tàn cuộc, nó mới bắt đầu chạy đi về hướng truyền tống trận pháp.

Trên ngọn núi cao nhất ở đây bị băng tuyết bao phủ, cây cối cũng bị đóng băng. Từng cơn gió thổi vù vù làm cho không khí ở đây càng thêm lạnh lẽo. Một cô gái nhỏ bé đang mặc một bộ quần áo đơn bạc chống gậy đi về phía trước. Đôi môi tím tái, khuôn mặt không còn chút máu, ánh mắt nàng đã có chút dại ra vô thần nhìn về phía trước. Từ bên trong miệng nàng thì thầm nói nhỏ “Không biết bây giờ anh ấy ở đâu. Cầu trời nếu phải chết ở đây thì mong ông cho tôi gặp lại anh một lần thôi tôi cũng mãn nguyện rồi!”

Tu vi của nàng mới chỉ có Đại Sư Trung Kỳ, tức là chỉ mới ngang với Luyện Khí trung kì mà thôi. Không hiểu vì sao nàng có thể đi vào cái nơi nguy hiểm này. Gặp tình huống nguy hiểm cũng không có lựa chọn đập vỡ vòng tay để trở ra bên ngoài và vẫn cắn răng kiên trì đi về phía trước. Chấp niệm của nàng quá lớn rồi, thà chết chứ không chịu từ bỏ.

Trong lúc đầu óc của nàng mê man, chút sức lực cuối cùng, chút tín niệm cuối cùng cũng đã không thể giúp nàng chống chọi tiếp. Nàng ngã gục trên nền tuyết trắng, từng cơn gió thổi qua làm cho thân thể nàng đong cứng.

Ấy vậy mà trong miệng nàng vẫn thì thầm gì đó.

Rất may cho nàng, lúc này Không di chuyển tới đây. Thấy được nàng nằm xấp trên mặt đất nó liền chạy đến đỡ nàng dậy. Vừa nhìn thấy gương mặt nàng, nó liền vô cùng hoảng sợ. Không hiểu vì sao nước mắt của nó chảy ra không ngừng. Người con gái đang nằm trong lòng nó là Vy, cô người yêu bé nhỏ của nó. Không thể nào ngờ được lại gặp được nàng trong tình trạng như thế này.

Không biết đã bao lâu rồi nó mới phải khóc lên như vậy. Cổ họng của nó như có thứ gì đó chặn lại làm cho âm thanh của nó phát ra khàn khàn như một ông già đang hấp hối:

-Vy ơi! Vy! Sao em lại ở đây? Em tỉnh lại đi. Đừng có bỏ anh.

Nó dùng sức ôm chằm lấy cô, Long lực vờn quanh bao phủ để sưởi ấm cho hai người. Nó vội vàng ôm nàng đến một cái hang động gần đó rồi lấy ra rất nhiều đan dược cho vào miệng của nàng. Nhưng có lẽ do bị lạnh quá lâu, miệng nàng không thể mở ra quá rộng, nàng cũng không thể tự nuốt vào được. Nó đành bóp nát đan dược rồi hoà tan với nước, sau đó dùng miệng của mình đút cho nàng uống. Cũng may cách này của nó hữu hiệu. Không bao lâu sau thì nàng đã tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, nhìn thấy là người mà nàng đang tìm kiếm, Vy vội vàng ôm chầm lấy nó. Nàng không nói lời nào chỉ có nước mắt không ngừng chạy ra. Không cũng ôm chặt lấy nàng. Hai con người quần áo đơn bạc cứ như vậy ôm nhau mà khóc nức nở.

-Tại sao em lại đến đây? Nơi đây rất nguy hiểm em không biết hay sao? Còn có vì sao lúc kiệt sức không đập vỡ vòng ngọc để quay trở ra bên ngoài?

Một lúc lâu sau hai người mới từ từ tách ra. Không vô cùng quan tâm nhìn nàng dò hỏi. Khuôn mặt Vy đỏ ửng có chút lúng túng không biết trả lời làm sao. Vài giây sau mới mở miệng trả lời:

-Em đi tìm anh…

Chỉ một câu như vậy thôi cũng diễn tả biết bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu nhớ nhung chất chứa bấy lâu. Không nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn rồi nói:

-Lần sau không được mạo hiểm như vậy nghe chưa? Anh là người có phúc tinh trợ giúp, sẽ không có việc gì đâu. Nếu em mà sảy ra chuyện thì anh sẽ ân hận cả đời mất. Đúng rồi, sao em vào đây được vậy? Gia đình em không cản em lại à?

-Là em trốn đi, ở nhà không ai biết hết đó.

-Cái cô nàng ngốc nghếch này. Thôi bỏ đi, bây giờ có anh rồi. Anh sẽ bảo vệ em an toàn.

Nàng nghe được liền hạnh phúc xà vào lòng nó. Hai người cứ thế trờ chuyện một hồi lâu. Sau đó Không đem công pháp tu luyện và võ kỹ của Lạc Thần Tộc truyền cho nàng. Sau đó hỗ trợ nàng chuyển hoá nội lực thành chân khí. Mặc dù không phải Lạc Thần Tộc nên không thể tu luyện công pháp chí cao, nhưng cũng tu luyện công pháp thượng thừa. Đây là thu được từ trong ký ức của tên Lạc Thừa Khúc. Bởi vì không thể dạy cho nàng sử dụng Long kỹ cho nên nó chỉ đành dạy cho nàng chiêu thức của Lạc Thần Tộc và những thứ mà Lạc Thừa Khúc thu nhặt được khi còn trẻ.

Do Vy thích kiếm đạo cho nên Không cũng dạy cho nàng Tinh Vân Kiếm Pháp. Sau đó còn dạy thêm cho nàng một bộ chưởng pháp Xuy Hoa Chưởng cùng với bộ pháp Tinh Vân Bộ. Thêm nữa là cách ẩn đi khí tức và tu vi của mình.

Trong mấy ngày này hai người ban ngày thì luyện tập dưới nền tuyết trắng, ban đêm thì say ngủ bên trong hang động. Nhờ có Bắc Đẩu Trận mà hai người có thể an tâm yên giấc. Những ngày này cũng là những ngày vô cùng hạnh phúc của hai người. Mặc dù không vượt quá giới hạn nhưng cũng đã có những cử chỉ thân mật với nhau. Tình cảm đã sinh sôi như cây non đâm chồi nảy lộc.

Không mất ba ngày ba đêm mới hoàn thành quá trình dạy học của mình. Sau khi tu luyện công pháp mới Thiên Tinh Đồ, tu vi của nàng từ Đại Sư Trung Kỳ chuyển đổi thành Luyện Khí trung kỳ rồi từ đó đột phá đến Luyện Khí Hậu Kỳ. Còn Không thì đã có một trăm năm mươi sợi Long lực và Kim Đan Sơ Kỳ. Lực lượng bùng phát có thể đánh ngang tay với Kim Đan Hậu Kỳ.

Sau đó hai ngày, Không mang theo Vy đi đến truyền tống trận tiến lên tổ địa. Ánh sáng phù văn tự động kích hoạt, bóng dáng hai người mở dần. Chớp mắt một cái hai người đã xuất hiện ở tổ địa trên không trung.

Nơi đây là một hòn đảo lơ lửng giữa trời, bên ngoài có một thân hình chim Lạc khổng lồ dang cánh bao phủ lấy hòn đảo. Xung quanh đảo nhỏ là bốn toà cung điện nguy nga, tráng lệ được thiết kế theo phong cách cung đình thời cổ đại. Ở giữa hòn đảo là một quảng trường rộng, có một bia đá màu đen tuyền, có điểm điểm ánh sáng từ đó phát ra.

Tại đó, có bóng dáng mơ hồ không rõ đang ngồi xếp bằng. Hai tay đưa ra chạm vào bia đá, từng tia linh khí lượng lờ kết nối với bia đá.

Vừa nhìn thấy Không liền hoảng sợ, kéo tay của Vy đập vỡ vòng tay. Bóng dáng hai người lập tức biến mất khỏi vùng không gian này.

Cái bóng mờ kia hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì thêm. Trong lòng chỉ xuất hiện một câu “Chạy cũng nhanh quá đó”.

Mặc dù không biết kẻ đó là ai nhưng Không biết hắn đang tế luyện thạch bia. Nếu như tế luyện thành công thì sẽ là chủ nhân của nơi này, tới lúc đó sẽ là cá nằm trên thớt.

Hơn nữa uy áp mà người này tạo ra vô cùng lớn. Vừa nhìn thấy người này trong lòng nó đã nhảy lên cảnh báo nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Bên ngoài Lạc Thần Chi Địa, Không và Vy xuất hiện bên cạnh nhau. Nhờ có Không giữ vững nếu không thì Vy đã ngã nhào xuống biển rồi. Hai người đứng sóng vai trên không trung mặt biển.

Sau khi nhìn thấy tàu chiến của bộ đội nước mình, Không mang Vy đến đó báo cáo. Dĩ nhiên là nó mang theo một cái ba lô dược liệu đến giao nộp, còn những thứ bên trong dây chuyền không gian thì đừng có mơ tưởng cướp lấy của nó.

Nghe được người quay trở về là Nguyễn Không và Trần Thị Thuý Vy thì có rất nhiều người chạy đến thăm hỏi. Đặc biệt là người nhà của Vy và bà Yến.

Hai người được đưa đến một căn phòng để kiểm tra xem có che giấu đồ lấy được hay không. Sau đó Vy được đưa đến chổ ông nội của mình, Không thì được mang đến một căn phòng nhỏ khác trên tàu chuyên dụng.

Vy bị ông nội và người nhà mắng cho một trận nhưng sau khi biết được nàng thăng cấp đến Tông Sư thì ai cũng hớn hở vui mừng. Do tình hình khá căng thẳng ở đây, ông nội của Vy là Trần Viễn Siêu đã ra lệnh cho người đưa nàng trở về thành phố Hồ Chí Minh nhưng nàng nhất quyết không chịu. Cuối cùng đành phải nghe theo nàng, xếp nàng ở căn phòng bên cạnh phòng của Không.

Tối hôm đó, họ bày tiệc ở đại sảnh của một tàu du lịch để chúc mừng Vy thăng cấp Tông Sư. Vô số người quyền quý tham gia, Không cũng được Vy mời đến cùng mình.

Giữa cái khung cảnh giương cung bạt kiếm ở đây, vậy mà lại có một bữa tiệc lớn như vậy được tổ chức. Các đại lão, thiếu gia, công tử quyền quý không tiến vào Lạc Thần Chi Địa đều được mời đến. Đủ thấy được sức ảnh hưởng của Trần Viễn Siêu và một vị Tông Sư trẻ tuổi là lớn đến thế nào.

Hàng trăm con cháu thế gia, ăn mặc sang trọng cũng xuất hiện ở đại sảnh. Rượu và thức ăn cao cấp được đầu bếp đến từ nước ngoài chế biến vô cùng tinh tế. Bọn họ chụm năm chụp ba lại cùng với nhau bắt đầu trò chuyện.

Có người khoe khoang mình lấy được linh thảo quý hiếm này, khoáng thạch quý hiếm kia ở trong di tích. Có người tìm cách làm quen các quý cô xinh đẹp, quý ngài bảnh bao.

Chỉ có Không là ngồi đơn độc ở một bên đang thưởng thức mỹ vị ở đây không một ai chú ý đến.

Mặc dù mặc trên người bộ ves mấy triệu đồng nhưng trong mắt những kẻ này cũng chỉ là ăn mày mà thôi. Với một kẻ nghèo như vậy, trên người lại không có chút nội lực nào. Nhìn sơ qua họ còn tưởng rằng là phục vụ bưng rượu ở đây nữa là.

Đúng tám giờ tối bữa tiệc chính thức bắt đầu. Sau khi MC giới thiệu nội dung bữa tiệc thì Vy cùng ông nội từ bên trong bước ra. Trần Viễn Siêu mang trên người quân phục vô cùng uy nghi, Vy thì mặc một chiếc đầm dạ hội màu xanh đậm vô cùng xinh đẹp.

Phong thái của nàng chinh phục biết bao kẻ hoa si ở đây.

Sau khi nói lời cảm ơn đến tất cả mọi người, dạ tiệc bắt đầu. Các đại lão, các phu nhân thì ngồi vào bàn ở phía xa. Sau đó âm nhạc bắt đầu vang lên, có rất nhiều thanh niên đến mời Vy nhảy cùng nhưng đều bị từ chối. Nàng nhắm ngay hướng Không đi đến. Không để nàng mở miệng, Không cúi đầu chào, sau đó đưa tay ra hỏi:

-Quý cô xinh đẹp, cùng tôi nhảy một bài chứ?

Dưới ánh mắt của bao người, Vy nắm lấy tay Không, hai người bắt đầu dạo bước trên nền nhạc du dương. Những người khác cũng chọn lấy một người để nhảy cùng.

Rất nhiều tiếng nói chửi rủa, sỉ nhục vang lên nhưng đều bị Không và Vy bỏ ngoài tai. Cả thế giới bây giờ dường như chỉ có hai người cùng với âm nhạc hoà quyện vào nhau. Từng bước đi, từng cử động đều vô cùng nhịp nhàng ăn ý.

Cứ như vậy cho đến khi kết thúc bản nhạc, hai người trở thành tâm điểm của buổi dạ tiệc là điều không ai có thể bàn cãi. Tiếng nhạc đã ngừng, động tác của hai người cũng đã ngừng lại.

Hết Chương

Bình Luận (0)
Comment