Tiên Đài Hữu Thụ

Chương 1 -

Nơi cao nhất của đỉnh Tuyệt Sơn là Trảm Tiên Đài , Trên Trảm Tiên Đài có cái cây

Trên núi cao mà có cây cổ thụ , vốn cũng phải là chuyện lạ gì . Nhưng nếu cả một ngọn núi trọc lóc trơ trọi chỉ có đúng một một cái cây cổ thụ sống dở chết dở , thì lại thập phần quỷ dị rồi .

Ở phía dưới thôn làng Tuyệt Phong Chi đã qua quen thuộc với cảnh tượng này , mặc dù cách đây hai mươi năm nơi này là một mảnh đất cây cổ xanh tươi .

Các lão nhân trong làng thương nói dây là độc sơn dưỡng tiên thọ , cái cây cổ thụ đó hẳn là đã thành tinh , phi thành tiên rồi.

Mà đã là thụ tinh , há lại cùng sống với đám cỏ dại tầm thường đó ? tự nhiên là phải độc chiếm một sơn đỉnh rồi . Tính ra cũng có lý do chính đáng . Hai mươi năm trước , có rất nhiều đệ tử của các môn phái không thể kể tên tiến đến Tuyệt Sơn để điều tra .

Nghe các lão nhân nói , hình như đám nhân sĩ này muốn hủy đi cây đại thụ , đáng tiếc cho đám cường giả này là dùng hết sức lực triệu hồi lôi điện hủy diệt thiên địa , cuối cùng là bị trọng thương nặng vội vã chạy thoát thân , sau này cũng chẳng còn ai dám đến gần hủy hoại cái cây đại thụ đấy nữa .

Từ đó chở đi Tuyệt Sơn tựa hồ có thêm một bức màn ma quỷ , ngày ngày sương mờ mù mịt , dân làng lên núi cũng có người bị lạc trên quả núi trọc , lang thang dưới chân núi hàng giờ đồng hồ liền . Nhưng nơi tà tính như vậy đúng là làm người khác muốn tránh xa .

Tuy nhiên , lại có một đám người dường như không muốn chết tâm , gần đây mỗi năm đều tới một lần , mặc dù không lên được núi , Nhưng họ ở bên dưới chân núi sẽ thuê một số thôn làng giúp bọn họ chôn cất một chiếc rương sắt màu đen .

Chiếc rương sắt màu đen đặc biệt kỳ quái , là sắt mà lại không phải sắt , bề mặt phủ một lớp bùn đen nhớp nháp , hơi chút động đậy , như thể chỉ trong chốc nhát sẽ biến thành một vũng nước màu đen .

Khi chôn lấp cái thứ kia , đám người mặc áo đen đã cấm người dân không dược chạm tới rương sắt đen . Chỉ được dùng một đồ vật đặc chế là một chiếc thanh sắt để đẩy vào . Ngô Lão Tam ở Thanh Đông trong làng vô ý chạm vào dương sắt kia , khiến cho toàn bộ lòng bàn tay bị ăn mòn thì đó trở thành '' Ngô Nhất Thủ '' - ( Ngô một tay ')

Công việc này cực kỳ hung hiểm , mặc dù phần thưởng rất hậu hĩnh , nhưng cũng không có ai nguyện ý làm .

Nhưng lại có một số người bị mê hoặc thần hồn , đầu óc ngu si bị câu dẫn lên núi ,Thôn dân đoán rằng họ là bị mất hồn rồi . Mỗi lần đến giờ khắc đấy người dân lại trốn vào trong nhà , không dám bước ra điền ruộng vì sợ đám tà ma ngoại đạo này bắt đi .

Nhưng ngay cả như vậy , vẫn có một số người từ bên ngoài tới trấn không hề biết sự tình bị bắt đi chuyển rương sắt .

Kết quả cái cây thụ tiên kia không khỏi bị người mạt sát , có người cho răng cái kia là vật là cái thứ không tốt lành gì , hại cho Tuyệt Sơn trở thành một nơi tà ma .

Nếu như hài tử không nghe lời , liền có thể dọa nó rằng : '' Nếu còn khóc nữa ,sẽ ném con lên núi Tuyệt Sơn ! '' lời nói này nói ra bất kể đứa trẻ có nghịch ngợm cỡ mấy cũng phải chúi vào trong chăn , ngậm thật chặt miệng .

Tuy thôn làng có chút nghèo , bù lại ai ai cũng khỏe mạnh cường tráng , có rất nhiều người sống đến 80 tuổi , so sánh với cô bé ở thôn đông nhà Tiết Mộc Tượng lại lạc lõng so với đám trẻ cùng trang lứa .

Tiết gia phu phụ thành hôn đã lâu , mãi mà không có con ,mười mấy năm trước khó khăn lắm mới có một đứa , lại là một đứa trời sinh đã lắm bệnh , chỉ cần gió thổi mạnh một cái có thể làm gãy vòng eo nhỏ của nàng .

Hai vợ chồng yêu quý vô cùng đứa con gái độc nhất này giống như viên dạ minh châu , không dễ dàng để nàng bước ra khỏi nhà .

Thê Tử của Tiết Mộc Tượng , Xảo Liên đang ngâm củ cải , ngước nhìn đến phía con gái Nhiễm Nhiễm đang đứng ở bức tường ngoài sân , Tựa hồ đang nhìn ra bên ngoài xem những đứa trẻ hàng xóm đang chơi đùa , sau đó bước đến đỡ lấy nàng mà nói : '' Con gái ngoan , bên ngoài đều là những tiểu tử thô lỗ , cẩn thận không bị bọn chúng đụng trúng,nếu con thật sự muốn ra ngoài chơi , vậy chúng ta gọi cha con đưa con ra ngoài hồ câu cá có được không ? '' ...

Tiết Nhiễm Nhiễm miễn cưỡng thu lại ánh nhìn , lén lút nuốt xuống một ngụm nước miếng , chớp chớp đôi mắt trong veo như nước mùa thu , ngoan ngoãn nói : '' Mẫu thân con cung không còn là trẻ con nữa , không muốn ra ngoài chơi '' .

Xảo Liên nhìn qua bức tường thấp , phát hiện ra người cầm đầu đám trẻ là cậu bé nhà họ Đinh trên tay cầm chiếc bánh táo tàu , trong lòng tự nhiên cũng sáng tỏ .

Nhiễm Nhiễm nhà nàng trời sinh đã ngoan ngoãn hiểu chuyện , nhưng mà trời sinh cũng có chút ham ăn , bình thường nàng cũng hay làm đồ ăn vặt cho nha đầu này , nếu nhìn thấy vặt tươi ngon gì , có thể mở to đôi mắt nhìn nó nửa ngày .

Tiểu tử mập kia trên tay cầm chiếc bánh ngọt mà chỉ có các đại gia đình giàu có mới có được , khiến cho Nhiễm Nhiễm thèm thuồng .

Xảo liên nhìn vậy có chút xấu hổ nói : '' Con gái ngoan ,loại bánh đó chỉ bánh ở huyện thành thôi ,đợi phụ thân con làm xong việc cho Đinh Tài chủ ,kiếm được tiền sẽ mua về cho con ăn '' .

Nhiễm Nhiễm lúc này đã quay lại ngồi trên chiếc ghế , gãi gãi búi tóc vừa chải xong nói : ''Mẫu thân , cái đó chắc đắt lắm , con vừa có ngửi thấy , là táo đỏ được áo đường,kết hợp với bột nhào với mỡ lợn , sáu phần lửa nướng trong lò , đợi mùa thu có táo đỏ , mẹ mua cho con một túi đường nữa , con cũng có thể làm '' .....

Xảo Liên mỉm cười véo cái má của nàng : '' không lẽ nào mọc được một chiếc mũi cún con ? ngửi ngửi một cái liền biết cách làm ? con là nghe ai nói ra cách làm này ? sau đó đến lừa gạ mẫu thân ? '' .

Nhiễm Nhiễm thấy mẫu thân không tin , cũng không nói chuyện nữa , Mỉm cười giúp mẹ bày củ cải lên bàn thờ , sau đó véo xuống một miếng củ cải , một ben vừa nói một bên vừa cắn : '' phụ thân không phải mới hôm qua cắt xuống một tiếng thịt khô sao ? hôm nay chúng ta làm món thịt vịt khô hầm củ cải được không ? '' .

Xảo Liên một bên giật miếng củ cải trong tay Nhiễm Nhiễm nói : '' Không được tham ăn đồ sống a , con bụng dạ yếu , nếu bị đau bụng thì món vịt tối nay đến miệng cũng không thể ăn được '' .

Mọi người đều thắc mắc tại sao hai vợ chồng nhà này khỏe mạnh như vậy , lại đẻ ra một đứa trẻ bị bệnh ? , chỉ có Xảo Liên trong bụng hiểu rõ , Nhiễm Nhiễm là do cô nhặt được dưới gốc cây cổ thụ mười sáu năm trước ,

Cũng chẳng biết hôm đó cô bị làm sao nữa , ngủ được nửa giấc buổi trưa , lúc tỉnh dậy thì thấy tức ngực , liền lên núi dạo một vòng , vân vụ mù mịt , quay người một cái đã ở trên đỉnh núi , ở xa vọng vào tiếng tiểu oa oa đang khóc .

Là một bông tuyết nhỏ nằm rức dưới chân cổ thụ , đôi mắt bé hé mở đầy nước mắt , ủy khuất mà khóc oa oa , Khi đó nghe thấy tiếng khóc trái tim Xảo Liên như muốn vỡ vụn .

Cũng chẳng biết ai có trái tim sắt đá như vậy , cư nhiên lại vứt bỏ một đứa bé tròn trịa đáng yêu như vậy ở dưới gốc cây cổ thụ này , nhưng mà Xảo Liên lại cảm thấy đây giống như sự thương xót của ông trời đã ban tặng cho nàng , thương xót cho vợ chồng nàng không có con cái , vì vậy đã cho cô một đứa con gái .

Tiết Mộc Tượng cũng cho rằng vợ mình nói đúng , đối với đứa con gái do vợ bế về cũng vô cùng vui vẻ , chỉ là sau này mới biết đứa bé này sinh ra đã mắc chứng bệnh kỳ quái , cứ ba ,năm hôm lại sinh bệnh , vì lý do này mà hai vợ chồng đã đi khám tất cả đại phu ở gần đó , tốn rất nhiều tiền thuốc men mà cũng chẳng có tiến triển gì .

Sau khoảng một thời gian dài cuối cùng hai vợ chồng cũng tìm được cách nuôi dưỡng đứa trẻ ốm yếu đến lúc trưởng thành .

Khi nhặt được đứa bé này ,ở bên phải trái tim có một vết bớt , Tiết Mộc Tượng liền nhờ một lão tú tài thôn trong xem qua một lượt , chiếc bớt này giống như chữ '' Nhiễm '' .

Vì vậy trực tiếp đặt cho tên cho đứa con này là Tiết Nhiễm Nhiêm , Nhưng khi Nhiễm Nhiễm được một tuổi thì vết bớt trong lòng bàn tay cũng từ từ biến mất .

Cũng có rất nhiều đứa trẻ có vết bớt khi lớn lên cũng dần biến mất , do vậy vợ chồng Mộc Tượng cũng chẳng để ý nhiều ,chỉ một lòng kiếm tiền nuôi con gái , cuộc sống nghèo khó nhưng cũng rất hạnh phúc .

Trong khi hai người đang nói chuyện ,thì qua vách tường thấp có người gọi qua : ''Thẩm tử ! con mua được được ít bánh ,gửi cho Nhiễm Nhiễm ăn thử '' .

Xảo Liên vừa quay đầu đã nhìn thấy đó là Đinh gia Nhị Lang anh trai của tiểu tử mập vừa nãy .

Đinh gia kia là một phú hộ trong làng , cậu bé nhị lang này đang theo học trên trấn , sắp sửa còn thi cao khảo giành lấy công danh , tiền đồ vô lượng .

Hắn đã có hôn phối với nữ nhi của huyện lệnh trong huyện , nhưng mà cách ba đến năm hôm lại quay về thôn tán tỉnh Nhiễm Nhiễm nhà nàng .

Xảo Liên biết rằng , đứa con gái tuy rằng có chút gầy gò, nhưng nhìn dáng vẻ thực sự rất đẹp , lông mày ánh mắt đều đẹp , làn da thì trắng như tuyết .

Trong thôn làng lứa tuổi 15 ,16 thì chỉ có nàng là nổi bật nhất , nhưng đáng tiếc là cái thân thể ốm yếu bất kham này , lại chẳng giống thiếu nữ nhà nông gia , nếu như trong thôn có nông hộ tìm vợ , sợ rằng sẽ không có ai để ý đến Nhiễm Nhiễm vì dáng vẻ yếu đuối không thể làm được gì .

Nhưng mà Đinh Nhị công tử đọc được vài quyển sách , mắt nhìn tự nhiên có chút khác với nông phu , giống như con ruồi đuổi mãi không đi , trong một năm này cứ bám chặt Nhiễm Nhiễm không buông.

Ông ta còn tìm được ông mối ,bà mối để nói chuyện , ý tứ muốn sau khi thành hôn sau , sẽ nạp Nhiễm Nhiễm làm vợ bé.

Xảo Liên lúc đó trực tiếp từ chối , Nhờ bà mối chuyển lời lại với Đinh gia Nhị lang , Nhiễm Nhiễm nhà cô không tham phú quý ,xin nhị công tử hãy tìm mối lương duyên khác .

Nhưng mà ,vị Đinh nhị công tử này mỗi lần vè thôn đều , mang đồ ăn đồ uống đến trêu trọc Nhiễm Nhiễm , may thay con gái cô tuy rằng ham ăn nhưng lại không phải một đứa thiển cận , Nhìn thấy Đinh Nhị lang vội vàng tránh xa . Cho lên Đinh nhị công tử hét qua bên này chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của Xảo Liên .

Sau đó nhìn Xảo Liên đưa Nhiễm Nhiễm vào nhà nấu ăn , Đinh nhị công tử giống như chơi chưa đủ vui , thu lại chiếc bánh giận dữ bỏ đi .

Hôm nay , Mộc Tượng ra ngoài đóng đồ cho người ta rất muộn mới trở về , vừa vào cửa sân viện đã đóng cửa chốt thật chặt , sau đó lập tức kéo theo Xảo Liên vừa ra mở cửa đi thẳng vào trong nhà , Nhìn thấy cô con gái vẫn đang ngủ trong phòng ,rồi lại lôi thể tử vào trong phòng , nhỏ giọng hỏi : '' Nàng còn nhớ hôm nàng nhặt được Nhiêm Nhiễm là vào ngày nào không ? '' .

Xảo Liên chớp chớp mắt , gấp gáp nói : '' Chàng lúc đó cung đồng ý nhận con bé làm con gái ,để sau này dân làng không bàn tán , để cho hài nhi biết được thân thế sẽ buồn lòng , bèn bảo ta về nhà mẹ đẻ giả mang thai , sau đó hơn một năm mới đem con gái bế về , cho lên ngày nhặt được Nhiễm Nhiễm ... Cho lên ngày sinh của Nhiễm Nhiễm có lẽ phải đẩy lùi về mười sáu năm lẻ ba tháng .

Đó là ngày 9 tháng 9 năm Canh Thanh .

Tiết Mộc Tượng nghe xong vỗ đùi lớn một tiếng , thanh âm trong cổ họng cũng được áp chế lại : ''Ta cũng mơ mơ hồ hồ nghĩ chính là tháng này , nàng có biết không , lần này đám hung thần ác sát mạc áo đen kia đang đến từng nhà từng hộ , hỏi rằng có người nào từng nhìn thấy đứa trẻ trên Tiên Đài tháng chín năm Canh Thanh không ? '' .

Xảo Liên nghe thấy vậy mắt mở lớn ra , lo lắng đến độ xoay vòng tròn : '' đây .... đây chẳng phải là người thân của Nhiễm Nhiễm tìm đến chăng ? muốn đón con bé đi ? '' .

Tiết Mộc Tượng cũng lo lắng về chuyện này ,cho lên hôm nay lúc làm việc ở nhà Mộc Công Hoạt , đến tiền công cũng không thèm lấy vội vã trở về .

Xảo Liên liền bình tĩnh lại quả quyết nói : ''cũng có phải chó mèo đâu ,bọn họ muốn vứt thì vứt , muốn tìm lại thì tìm lại ? tháng chín trên núi lạnh như vậy ! một đứa bé như vậy đến cả cái tã cũng không thèm quấn liền ném xuống gốc cây ,theo ta thấy chuyện này chỉ có súc sinh mới làm được , nhà chúng ta tuy không phải đại phú đại quý gì , nhưng mà với đứa con này coi như trân bảo , là mạng của ta , nếu ai muốn lấy đứa bé đi trước tiên phải giết ta trước ...

Tiết Mộc Tượng tâm trạng rối bời , ông vốn là người hiền lành , nếu thật sự phụ mẫu của Nhiễm Nhiễm tới cầu xin , nếu thật sự không đưa , há chẳng phải cắt đứt quan hệ của Nhiễm Nhiễm với người thân à .

Nhưng mà hiện giờ nghe thấy vợ nói như vậy hắn lại thấy có chút đạo lý , phu phụ hai người vất vả mãi mới nuôi được con gái trưởng thành như vậy , bây giờ người ta nói đưa , là liền đưa sao ? chỉ cần nghĩ con gái lớn hai năm nữa phải gả chồng , là ông đã buồn muốn rơi nước mắt rồi ! .

Sau đó hai phu phụ quay lại trong phòng , nhìn dứa con gái bé bỏng vẫn đang ngủ , khuôn mặt đỏ bừng , chẳng biết đã mơ thấy cái gì mà khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười .

Bình Luận (0)
Comment