Tị Kiếp Vạn Năm, Thiên Đạo Cầu Ta Phi Thăng(Dịch)

Chương 2 - Lôi Âm Chỉ, Hư Không Thần Đạo Chưởng

【 mười lăm tuổi, đệ tử Thái Thanh tông xuống núi lịch lãm tao ngộ ma đạo phục kích, tử thương thảm trọng, ngươi vì không đi, né được một kiếp, thu hoạch được tuyệt học "Lôi Âm Chỉ" 】

【 Lôi Âm Chỉ: Là tuyệt học sử dụng chỉ pháp, đánh ra chỉ lực nương theo lôi âm cuồn cuồn, một kích có thể xuyên thủng núi đá, đoạn sơn hà!】

Trương Nhẫn hai mắt tỏa sáng không ngừng nhìn hai hàng chữ trước mắt.

Tám năm trôi qua, hắn một lần nữa lại may mắn kích hoạt thu hoạch được Lôi Âm Chỉ.

Nén lại kích động trong lòng Trương Nhẫn liền chậm rãi đóng cửa kỹ càng, ngay cả cửa phòng cũng khóa trái. Lúc này hắn mới ung dung ngồi trên giường, đem màn trướng kéo xuống.

Chỉ đến khi cảm thấy đã an toàn, hắn mới bắt đầu lĩnh ngộ truyền thừa Lôi Âm Chỉ.

Năm ngày nhanh chóng trôi qua, Trương Nhẫn đã đem truyền thừa Lôi Âm Chỉ tiêu hóa hầu như không còn.

Lôi Âm Chỉ là một pháp môn dùng ngón tay trỏ đánh ra chỉ pháp. Mặc dù chiêu thế phổ thông, lại không có bất luận kỹ xảo nào. Nhưng lại vô cùng khó học.

Nhưng bù lại một khi thi triển ra uy lực vô cùng lớn, một chỉ đánh ra lôi xà bay múa, lôi âm cuồn cuộn, uy lực kinh người.

Trương Nhẫn vốn là một tên cuồn tu luyện, hiện tại lại xuất hiện một pháp môn mới. Về sau hắn liền kiêm tu cả kiếm đạo với Lôi Âm Chỉ cả ngày lẫn đêm.

Xuân đi hạ đến.

Ba tháng thoáng qua nhanh chóng.

Khổ luyện ba tháng, Trương Nhẫn lúc này đã hoàn toàn nắm giữ Lôi Âm Chỉ, tùy ý đưa tay đánh ra một chỉ, ngay lập tức lôi âm gào thét, ánh chớp xuất hiện một thân cây già đã bị đánh ra một cái lỗ lớn như trứng gà. Xung quanh lỗ nhỏ lại bị đốt thành một mảnh cháy đen, đoán chừng sau này sẽ không thể nào khôi phục lại được.

Lấy uy lực một kích này, một khi đánh vào trái tim, hậu quả thật khó có thể tưởng tượng được.

"Lôi Âm Chỉ lực sát thương quá mạnh, không thể sử dụng khi giao thủ với đồng môn, nếu không hậu quả khó lường!"

Trương Nhẫn trong lòng tự cảnh báo bản thân một phen, Thái Thanh tông có quy định đệ tử trong tông có thể luận bàn, khiêu chiến lẫn nhau. Nhưng tuyệt đối không được hạ sát thủ, nếu như làm trái môn quy nhẹ thì phế bỏ tu vi trục xuất khỏi tông môn. Nặng thì nhốt vào Tư Quá Giai cả đời không thể đi ra.

Giới Luật đường, tuyệt đối sẽ không bởi vì thân phận của ngươi mà nhún nhường. Tất cả đều như nhau mặc kệ ngươi là ai, tuyệt sẽ không vì thân phận một người mà oan uổng cho những người khác. Một khi tra rõ sự tình cho dù là tông chủ cũng sẽ bị gọi đến.

Tại Thái Thanh tông này người dám gọi tông chủ đi chỉ có hai người, một là sư tôn Trương Nhẫn, Phù Dao Tử. Hai chính là vị thủ tọa của Giới Luật đường bí ẩn kia.

"Sư phụ mình chính là một cái đùi to, chỉ cần không có người chết, hết thảy đều dễ nói chuyện."

Trương Nhẫn thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chìm vào tu luyện.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc lại là ba tháng.

Mùa hạ nắng chói đi qua, gió thu lặng lẽ đến. Thập Bát phong lá cây đã dần dần ố vàng.

Một ngày này.

Trương Nhẫn rốt cuộc đã tìm được thời điểm đột phá Luyện khí tầng bảy.

Thiên địa linh khí trong mấy trượng xung quanh liên tục không ngừng tiến nhập vào trong cơ thể hắn. Nhanh chóng hướng về phía đan điền mà lao đến.

Mấy ngày sau.

Trương Nhẫn lúc này đã đột phá cảnh giới, trong lúc đột phá hết thảy đều vô cùng thuận lợi. Tựa như nước chảy thành sông một lần hành động đột phá Luyện khí tầng bảy.

Sau khi đột phá, Trương Nhẫn không có thư giãn, tiếp tục vùi đầu khổ tu.

Thời gian từng ngày trôi đi, lá khô rơi xuống mặt đất.

Mùa đông đến, tuyết như mưa rơi bao phủ toàn bộ bầu trời Thái Thanh tông, khiến cho cả tông môn chìm vào trong một màu trắng tinh, tựa như một tấm lụa mỏng che đi khuôn mặt của mỹ nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.

Một năm mới đến.

Thái Thanh tông là tông môn tu tiên, không giống trần tục, bọn hắn một lần tu hành là vài tháng thậm chí là vài chục năm. Nên không hề có thói quen về năm mới, vậy nên trên dưới Thái Thanh tông đều chìm vào trong quạnh quẽ. Nhưng quạnh quẽ nhất vẫn là Thập Bát phong.

Sư phụ Phù Dao Tử là thân long không thấy đầu, thường xuyên xuống núi, chỉ khi có đại sự mới có thể nửa năm hoặc một năm mới trở về một lần.

Đại sư huynh lại quanh năm bế quan.

Trương Nhẫn ở Thái Thanh tông lâu như vậy nhưng cũng chỉ gặp vị Đại sư huynh này một lần duy nhất.

Chính là năm hắn bốn tuổi , Đại sư huynh xuất quan ngự thú đi trang bức. Cuối cùng trọng thương trở về tiếp tục bế quan, cho đến nay vẫn chưa hề đi ra.

Nhị sư huynh thì chìm đắm trong luyện đan, mỗi ngày trừ luyện đan ra thì vẫn là luyện đan. Hắn tu hành nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần luyện đan vãn là liên tục nổ lô. Dẫn đến dù là ngày thường Trương Nhẫn cũng không dám đến gần nơi ở của hắn.

Tam sư huynh lại là nhiệm vụ cuồng ma rất ít khi trở lại Thập Bát phong. Nếu muốn gặp hắn, nhất định phải đến đại sảnh nhiệm vụ của Thái Thanh tông nằm vùng.

Tứ sư huynh lại càng bá đạo hơn, từ lúc hắn có đạo lữ thì đi khắp nơi vung thức ăn cho chó. Thậm chí ngay cả ở trước mặt tông chủ đại nhân cũng dám phát cơm. Ngay lập tức liền bị tông chủ nện cho một côn, đánh bay ra khỏi tông môn, từ đó về sau cũng không dám trở về sợ lại bị chưởng môn nện cho một gậy.

Ngũ sư tỷ Mục Chi, lại là một nữ hài lưu manh, cả ngày mang theo một cái hồ lô lớn, thường đi bắt hồ điệp, dế ngay cả đom đóm nàng cũng không tha. Cả ngày như một nữ hài ngốc nghếch vô âu vô lo, nhưng đến giờ cơm lại như một tiểu lưu manh chạy khắp nơi ăn chực.

Thái Thanh tông có mười tám tòa sơn phong, tất cả đều vây quanh tông chủ phong. Ngoài trừ Thập Bát phong lười nấu cơm ra, tất cả các phong còn lại tự nhiên là cơm nước đầy đủ.

Bất quá mỗi khi các phong dọn cơm Mục Chi sẽ đều đúng giờ mà có mặt trên bàn ăn. Thậm chí sau khi ăn xong nàng cũng sẽ gói một ít đem về cho hắn.

"Không biết hôm nay Ngũ sư tỷ đóng gói món gì đến?"

Trương Nhẫn có chút chờ mong, các phong khác hắn không rõ có gì lợi hại, hắn chỉ biết các phong đều nấu cơm rất ngon.

Nhưng khi màn đêm buông xuống nhưng Mục Chi vẫn chưa trở lại, điều này không khỏi khiến Trương Nhẫn có chút lo âu.

"Ngũ sư tỷ tuy là một tiểu lưu manh, nhưng tu vi của nàng rất cao, không đến mức sẽ bị người đánh cho xảy ra chuyện, cứ chờ một chút xem sao!"

Sau nửa canh giờ, chân trời lúc này mới bị cắt ra bởi một đạo lưu quang. Chính là Mục Chi ngự kiếm đi đến, ngay khi hạ xuống nàng liền vội vàng nói.

"Lão Lục xảy ra chuyện lớn, hôm nay đệ tử phụ trách cơm nước mua về một con heo vô cùng tà dị, ngay khi vừa định giết thịt. Đầu heo lớn này lại ở trên mặt đất viết chữ. "

Tất cả mọi người không biết chuyện gì đã phát sinh, vậy nên nháo nhào chạy đi báo cao mấy vị phong chủ.

Sau khi mấy vị phong chủ chạy đến hoài nghi đây là ma đạo cấm thuật, mạnh mẽ đem da động vật sống từng lớp bóc ra bao phủ trên người đệ tử Thái Thanh tông ta, nếu thi triển thêm bí pháp chỉ sợ một lúc sau người bị thi pháp sẽ mất đi lý trí hoàn toàn trở thành súc sinh.

Hơn nữa loại cấm thuật này các phong chủ cũng không biết phá giải. Chỉ có tông chủ biết, bất quá hiện tại tông chủ đã rời tông nên không thể liên hệ được. Nên toàn bộ đệ tử trong tông đều rơi vào bàng hoàng, tất cả đều sợ đến mức không dám đi xuống núi.

Căn cứ Mục Chi miêu tả, Trương Nhẫn liền biết rõ ma đạo cấm thuật kia chính là "Tạo Súc Thuật", chỉ có Tạo Súc Thuật mới có thể làm đến tình trạng thảm khốc như vậy.

"Thiên Ma tông thật hung ác, đem đệ tử của chúng ta hóa thành heo dê, về sau nếu ta gặp một tên giết một tên, gặp một đôi giết một đôi."

Ngũ sư tỷ nắm chặt tay nhỏ, hung ác nói.

"Đúng vậy a."

Trương Nhẫn phụ họa, quay người đi vào trong nhà.

"Lục sư đệ, ngươi đi đâu?"

"Về phòng đi ngủ."

"Ngươi..."

Ngũ sư tỷ tiến đến trước mặt Trương Nhẫn, từ bên trong bộ ngực nhỏ lấy ra một quả bắp ngô.

"Ngươi còn chưa có ăn cơm đi, ta có trộm quả bắp ngô, cho ngươi."

Trương Nhẫn biết rõ Ngũ sư tỷ là một chú mèo ham ăn, thoái thác nói.

"Chính ngươi ăn đi."

Ngũ sư tỷ đem bắp ngô kín đáo đưa cho Trương Nhẫn, nói.

"Ngũ sư tỷ ta đã tích cốc, không đói bụng."

Trương Nhẫn tiếp nhận bắp ngô cắn một cái, liền chú ý đến Ngũ sư tỷ liếm bờ môi, Trương Nhẫn cười cười, sau đó đem bắp ngô tách ra thành hai nửa, đưa cho nàng một nửa, thấy vậy nàng liền vui tươi hớn hở tiếp nhận.

Con mắt cũng cười đến híp lại, thoạt nhìn có chút dễ thương.

Ăn xong bắp ngô, Trương Nhẫn liền trở về phòng, dù sao không ngủ được, hắn đại khái là bệnh.

Ngày thứ hai.

Ngũ sư tỷ vội vàng chạy tới gõ cửa phòng Trương Nhẫn, nói.

"Lục sư đệ, tối hôm qua có một người thần bí xuất hiện, ma đạo cấm thuật kia vậy mà bị người đó phá giải, đệ tử của chúng ta được cứu, hiện tại các phong chủ đã đem đệ tử của mình dẫn về nghỉ ngơi."

"Được rồi, ta đã biết."

Trương Nhẫn đóng cửa, ngồi trở lại trên giường, muốn tiếp tục tu luyện, bỗng nhiên trước mắt hắn bay ra một hàng nhắc nhở.

【 mười sáu tuổi, Thiên Ma tông đem Thái Thanh tông đệ tử hóa thành súc sinh, khiến cho đệ tử Thái Thanh tông lòng người bàng hoàng, là thời điểm tốt để Thiên Ma tông công phá. Ngươi kịp thời xuất thủ giải trừ ma pháp, Thái Thanh tông né qua một kiếp, thu hoạch được thần thông "Hư Không Thần Đạo Chưởng" 】

Bình Luận (0)
Comment