Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 84

Cố Úc Diễm lại giống như hai năm trước ở nhà Tần Thanh Miểu.
So sánh với giai đoạn kia, hiển nhiên hiện tại ngọt ngào hơn, Tần Thanh Miểu ngẫu nhiên sẽ ngạo kiều, nhưng ánh mắt của nàng đại đa số thời điểm thì thật ôn nhu.
Đương nhiên......cũng có một chút bất đồng nữa....
"Oa, Miểu Miểu, Đạm Đạm lại cào em nữa!".
Sáng sớm cuối tuần, sau khi ăn sáng, Tần Thanh Miểu rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi nên dựa vào ghế sô pha xem TV, Cố Úc Diễm thì đang ngồi xổm giằng co với Đạm Đạm...A không, chơi đùa, thường thường truyền đến một vài tiếng kêu, thẳng đến khi làm cho nữ nhân bình tĩnh nhịn không được nữa mà trợn trắng mắt lên.
"Ai bảo em khi dễ Đạm Đạm". Liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu có chút tức giận, "Không tiền đồ".
"Ngô....". Buông đại miêu ra, nhìn vết cào trên mu bàn tay, Cố Úc Diễm tiến đến bên người Tần Thanh Miểu, giơ tay ra trước mặt nàng, chu miệng, "Chảy máu...."
Tầm mắt dừng trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn, qủa nhiên nhìn thấy mấy vết máu dài trên mu bàn tay bóng loáng, Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng nhăn mi, cầm khăn tay trên bàn rồi kéo tay qua, cẩn thận lau vết máu trên tay nàng, miệng thì vẫn dùng ngữ khí lãnh đạm, "Xứng đáng, ai bảo em luôn trêu chọc Đạm Đạm".
Kỳ thật tiểu vết thương này không tính là gì với Cố Úc Diễm, trước đây cũng thường bị Đạm Đạm cào nhiều lần, nhưng nàng phát hiện mỗi khi bị Đạm Đạm cào chảy máu, nhìn Tần Thanh Miểu rõ ràng đau lòng ôn nhu khẽ vuốt miệng vết thương nhưng lại cứ mạnh miệng nói lạnh băng, thật sự là một thú vui tuyệt vời.
Trên mặt lộ ra nụ cười ngốc hề hề, tay dựa thế cầm lấy tay Tần Thanh Miểu rồi dán lên người nàng, còn không quên ở sườn mặt bóng loáng kia hôn một cái, Cố Úc Diễm dính cả người lên thân thể nàng, thanh âm mềm nhũn, "Miểu Miểu ngạo kiều đã chết rồi".
"Em nói ai ngạo kiều!". Tay trực tiếp nắm lỗ tai nàng, Tần Thanh Miểu điều mi, "Lá gan càng lúc càng lớn".
"Hắc hắc..." Tuy rằng cả một miếng thịt đều bị nắm chặt, nhưng lại tuyệt đối không lo lắng nàng sẽ làm đau mình, Cố Úc Diễm vòng tay quanh thắt lưng nàng, đầu trực tiếp chui vào ngực nàng cọ cọ, mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc, rất hưởng thụ nhắm mắt lại.
Cúi đầu nhìn bộ dáng vui vẻ thỏa mãn của nàng, Tần Thanh Miểu bất đắc dĩ ở trong lòng hít một tiếng, nhưng tay cũng không nắm vành tai nàng nữa mà phủ sau đầu nàng để nàng gần mình hơn, "Em a, có khác gì với Đạm Đạm sao?"
Đã nói là người gì thì kiếm mèo nấy, quả thật là cùng một tính cách với Đạm Đạm, tìm được cơ hội thì liền hướng trên người nàng mà dính, còn có thể lộ ra vẻ mặt thích ý hưởng thụ này nữa, ngay cả nhắm mắt cũng giống đến như thế.
Chẳng qua....một người một mèo chỉ có hành vi này đối với duy nhất một người, tựa hồ chỉ có nàng a?
Nghĩ đến đây, tay Tần Thanh Miểu liền nhẹ nhàng búng lỗ tai Cố Úc Diễm một cái, thấy người kia đang thỏa mãn ghé vào lòng nàng ngẩng đầu vô tội nhìn nàng, bộ dáng ngốc hồ hồ kia, làm cho nàng nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Tuy rằng không biết Tần Thanh Miểu để làm gì lại bỗng nhiên búng tai nàng, nhưng vừa nhấc đầu lên thì thấy nàng tươi cười, vẫn làm cho Cố Úc Diễm vui vẻ một trận, trực tiếp hôn lên, tay cũng không an phận mò vào áo ngủ của Tần Thanh Miểu.
"Em...". Lập tức ngừng cười lại, tay đặt lên bàn tay đang muốn mở ra vạt áo ngủ của mình, Tần Thanh Miểu nhăn mi lại, "Không được lộn xộn".
Một lẫn nữa cúi đầu cọ cọ chóp mũi vào vạt áo ngủ, hôn lên da thị bóng loáng, Cố Úc Diễm chu chu miệng, "Hôm nay chị không có đi làm".
"Không được!". Cho dù vạt áo vẫn chưa bị mở ra, nhưng áo ngủ cũng đã bị nàng cọ đến nhăn nhúm, tay đè lại đầu nàng không cho lộn xộn nữa, Tần Thanh Miểu có chút thở dốc, "Em sao lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này".
Lại nói tiếp, sau hai năm, Cố Úc Diễm đã thành thục hơn rất nhiều so với trước kia, lợi hại hơn.....điều mà trước kia Tần Thanh Miểu chưa bao giờ cảm giác được. Nhưng đến khi Cố Úc Diễm ở cùng một chỗ với nàng, nàng mới phát hiện ra biến hóa lớn, người nào đó cơ hồ mỗi đêm đều quấn quít lấy nàng, trước đây nếu nàng kêu "Dừng lại" hoặc "Bỏ đi", thì Cố Úc Diễm nhất định sẽ dừng lại, nhưng mà nay....
Người kia....không biết từ khi nào lại luyện được một thân công lực này, một lần đều phải khiến nàng toàn thân vô lực, lại còn bức nàng kêu tên mình thì mới chịu buông tha cho.
Nghĩ đến đây, biểu tình của Tần Thanh Miểu nhất thời thay đổi, trực tiếp bộc phát tức giận lên người nằm trên. Quay người nằm phía trên, nhíu nhíu mày, không để ý một phiến da thịt ở ngực lộ ra chảy theo cổ áo ngủ rơi vào trong mắt Cố Úc Diễm, cười như không cười, "Em muốn làm?"
Hai má phiếm hồng, mắt gắt gao nhìn chằm chằm khối đầy đặn bởi vì ở nhà không mặc nội y nên tùy ý rung động, theo bản năng nuốt nước miếng, Cố Úc Diễm ngơ ngác gật đầu, "Ân!".
"Ha ha...". Nhẹ giọng cười, nhưng trong mắt không có nửa phần ý cười, Tần Thanh Miểu trực tiếp đẩy Cố Úc Diễm ngã nằm lên ghế sô pha, gần sát xuống, môi chậm rãi từ trán nàng đi xuống, mãi cho đến chỗ cánh hoa hồng nhuận, mới nhẹ nhàng điểm một chút, tay thì đè lại cánh tay mà Cố Úc Diễm đang cố gắng dùng để ôm mình.
"Ngô, Miểu Miểu....". Vội vàng muốn ôm Tần Thanh Miểu, nhưng Tần Thanh Miểu căn bản không cho nàng cơ hội, tuy rằng khí lực lớn hơn rất nhiều so với nữ nhân suốt ngày ngồi ở văn phòng, nhưng vẫn không dùng lực được, mày Cố Úc Diễm gắt gao thu lại một chỗ, thân mình hướng lên trên muốn tới gần Tần Thanh Miểu, nhưng nữ nhân bên trên lại cố ý hết lần này đến lần khác đẩy ngã nàng, sau đó nhanh chóng thả ra, ôm ngực đứng ở bên cạnh, ngữ khí lạnh như băng, "Không có sự cho phép của tôi, không được".
"Miểu Miểu....". Dục vọng lập tức bị dập tắt, nhìn bộ dáng cường thế bá đạo của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm đau khổ đứng lên, vừa định tiếp tục hướng lên người nàng mà cọ, nữ nhân ôm ngực kia đã nhanh chóng né ra, "Bẩn muốn chết, đi thay quần áo đi".
"Nga...". Mếu máo, nhìn nàng một cái nữa, thấy được sự nghiêm túc trong mắt nàng, Cố Úc Diễm mới ủ rũ lên tiếng, mặt xám xịt trở về phòng lấy quần áo rồi vọt vào phòng tắm.
Ở phòng khách, bởi vì "Động vật to lớn" kia không dán lên người nàng nữa, nên Tần Thanh Miểu cảm thấy thân mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ít nhất thời gian xem TV không cho phép người kia hành động, hai tay chạy loạn ở chỗ không nên chạy.
Có một số người, nếu không giáo huấn thì sẽ không biết được thế nào là đuôi cọp mẹ không thể sờ....sai rồi, hẳn phải là, không thể đùa giỡn với nữ vương.
Nếu đùa giỡn, cũng không nên chọc giận nữ vương.
"Meo meo...". Đạm Đạm nguyên bản nằm úp sấp ở bên cạnh lết lại, đến sô pha ngửa đầu kêu Tần Thanh Miểu vài tiếng, làm cho nữ nhân kia lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, sau đó ôm nó vào lòng.
Vì thế, lúc Cố Úc Diễm tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong, nhìn phì miêu đang nằm trên đầu gối Tần Thanh Miểu, mà Tần Thanh Miểu lại còn bình tĩnh tự nhiên xem tin tức trên TV, rồi lâu lâu lại nhíu mày trầm tư, không chút để ý rằng nàng đã quay lại.
Ngồi lên ghế sô pha, liếc nhìn đại miêu kia một cái, đang muốn trực tiếp lấy nó ra để mình ôm Tần Thanh Miểu, không ngờ Đạm Đạm bất ngờ mở mắt ra, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, Tần Thanh Miểu nhìn TV nhưng dư quang lại liếc đến nàng, mở miệng, "Còn muốn bị nhéo?"
"Ngô...". Lắc đầu, Cố Úc Diễm không dám tiếp tục chọc giận nàng nữa, sợ mình có thể bị đẩy ra, nhìn thẳng Đạm Đạm, "Nó chiếm chỗ của em".
Tần Thanh Miểu nghe vậy thì trực tiếp không hinh tượng ném một cái xem thường, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, rất là tức giận, "Em sao lại không có tiền đồ như vậy? Suốt ngày chỉ biết tranh giành tình nhân với một con mèo!".
"Nó hiện tại chính là tình địch lớn nhất của em, em chỉ muốn lấy nó ra thôi mà....". Bĩu môi ai oán, nhìn Đạm Đạm cảnh giác nhìn mình rồi lập tức xoay đầu đi hướng khác, Cố Úc Diễm rất nhanh vỗ vỗ đầu nó, chọc nó kêu hai tiếng "meo meo" nhưng một chút cũng không giống giọng điệu mềm mại đối với Tần Thanh Miểu.
"Em người này....". Một chút biện pháp với Cố Úc Diễm cũng không có, Tần Thanh Miểu lắc đầu, rồi lập tức quyến rũ tươi cười, "Hối hận vì đã mang Đạm Đạm về đây nuôi?"
"Ngô, không có". Thành thật lắc đầu, nhìn Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng vỗ về thân mình Đạm Đạm, mà đại miêu kia cũng chậm rãi nằm úp sấp trên đùi nàng, Cố Úc Diễm nhếch miệng, "Lúc em không ở đây, nó đã ở cùng chị".
"Ân hừ, tôi mà cần phải có em bồi sao?". Đối với câu trả lời của nàng hiển nhiên rất vừa lòng, trong mắt còn có ý cười nhợt nhạt, Tần Thanh Miểu vẫn cố ý độc miệng, nhưng độ cong nới khóe môi lại nhịn không được mà hướng lên.
"Hảo, Miểu Miểu không cần....nhưng em cần Miểu Miểu a...". Mắt thấy mình có lẽ không còn cơ hội nằm úp sấp vào lòng Tần Thanh Miểu lần nữa, Cố Úc Diễm đơn giản ôm lấy nàng, cằm cọ cọ lên đôi vai gầy yếu, trên mặt lấy lòng, "Miểu Miểu quan trọng nhất".
"Lời ngon tiếng ngọt là thứ không đáng tin nhất trên đời này". Nhìn thẳng phía trước không thèm để ý đến người lại bắt đầu dán lên người mình mà cọ, Tần Thanh Miểu vẫn dùng ngữ điệu không gợn sóng nói, nhưng tay không đặt lên người Đạm Đạm nữa, mà chủ động cầm tay Cố Úc Diễm, mười ngón giao khấu.
"Làm gì có lời ngon tiếng ngọt a?". Chớp chớp mắt, cố ý hỏi, Cố Úc Diễm cười hì hì, dán lên tai nhàng thổi ra nhiệt khí, "Miểu Miểu...."
"Ân?". Bên tai dần hồng lên, nhưng Tần Thanh Miểu vẫn nhìn thẳng phía trước, ngữ khí có vẻ không lưu tâm đến.
"Em yêu chị".

Bình Luận (0)
Comment